Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 282: Xem cờ không nói mới là quân tử.

Chương 282: Xem cờ không nói mới là quân tử.

Thái hậu ban bố chính sách mới, nhưng trái với lo ngại của rất nhiều người, chính sách đưa ra mềm dẻo hơn rất nhiều, không cưỡng chế yêu cầu luân chuyển đại thần các nơi. Sau khi nghe kiến nghị của Trương Lương, thái hậu đã nhượng bộ không ít so với kế hoạch ban đầu.

Để nâng cao sức hút của triều đường, thái hậu áp dụng luân phiên quan lại tầng chót trong nước cả chư hầu lẫn triều đình, còn trung tầng thì áp dụng phương thức khảo hạch, người có công tới nước khác đảm nhận quan chức cao hơn, người có lỗi sẽ bãi miễn. Đồng thời đối với đại thần thượng tầng như quốc tướng, thái phó, thái úy thì thông qua phương thức triệu tập lên triều đình để luân chuyển.

Trương Lương giúp hoàn thành chuyện này xong hiện đang nhà nhã đánh cờ với Trần Bình.

Hai người ngồi dưới bóng cây viện lạc, không nói lời nào chỉ không ngừng đặt cờ, hai người họ trông có vẻ chẳng suy nghĩ, một người đặt cờ, người sau tiếp luôn, tốc độ cực nhanh.

"Trần hầu dồn ép người ta còn dữ hơn mười năm trước." Trương Lương cười ha hả nói:

"Sao bì được với Trần hầu, một lúc làm hai việc, thật lợi hại." Trần Bình nói bóng gió, ông ta nặng tâm tư, ảnh hưởng tới tất cả mọi mặt trong cuộc sống, ít khi thực sự buông lỏng được:

"Ài ... Già rồi, giả cả rồi, dù là người thông minh tới đâu, đến khi già đều dễ phạm sai lầm.” Trương Lương bất ngờ cảm khái:

Trần Bình nhìn ông ta:" Tuy nói thái hậu đã bỏ luật yêu ngôn, nhưng ngài bình luận thái hậu như thế ... không phải dễ khoan thứ đâu."

"Khi người chơi cờ phát hiện mình thiếu đi địch thủ sẽ ở nên quá khích, tàn khốc, tự cho mình nắm chắc phần thắng trong tay, khi đó hắn đã cách thất bại không xa. Người chơi cờ có lẽ không sao, nhưng các con cờ, e sẽ gặp đại nạn."

Trần Bình thu tay :" Nếu Lưu hầu có ý khác xin về đi, con người ta ngu độn, không thể theo Lưu hầu bàn đại sự."

Trương Lương cười lớn:" Ta cũng không có tâm tư bàn đại sự, chuyện triều đình quốc gia không còn liên quan tới ta nữa ... Lần này tới chẳng qua là thăm hai đứa nhi tử, tiếp tới đi du lịch các nơi, dốc lòng cầu đạo, không để ý tới chuyện thế tục nữa ..."

"Thế thì tốt nhất là đi bây giờ đi, nếu đi muộn không kịp theo đuổi đạo đau."

Hai người không nói nữa, tốc độ đánh cờ mỗi lúc một nhanh.

"Ái dà! Đánh đó làm gì? Trọng phụ, đánh ở đây này!"

Một tiếng hô to phá vỡ không khí yên tĩnh, Trần Bình và Trương Lương đồng loạt xoay người, nhìn thấy Lưu Trường không biết từ khi nào đã đứng đó xem bọn đánh cờ.

"Đại vương! Đại vương tới từ bao giờ?" Trần Bình mặt hơi tái:

"Khụ, trong nhà có khách quý, muốn mượn Trần hầu ít rượu, vốn thấy Trần hầu và trọng phụ đánh cờ, không muốn quấy rầy, chỉ là hai người đánh cờ đặc sắc quá, nên không kìm được ..."

Mặt trần Bình tối sầm, bảo sao mà rượu nhà mình cứ đột nhiên biến mất, ra là bị thứ này trộm mất.

Trương Lương thì lại cười:" Nếu đại vương thích, không bằng ở bên xem."

Lưu Trường gật đầu, cười toét miệng đứng xem thật, đã thế còn bình luận, chẳng khách khí gì.

"Sai rồi, sai rồi! Đánh ở đây này! Ôi, ông có biết đánh cờ cờ không?"

"Không phải đánh ở đó, đánh ở đó làm gì? Đánh ở đây này, trời ơi, rốt cuộc có biết đánh cờ không?"

"A, đúng, đúng, đánh ở đó."

Trần Binh hết chịu nổi, thu cờ lại:" Hay là đại vương chơi nhé?"

Lưu Trường lắc đầu thật thà nói:" Ta không biết chơi lắm, mọi người chơi đi."

Trần Bình suýt nổi điên: "Vậy đại vương yên tĩnh mà xem, đừng quấy rầy."

Lưu Trường làm bộ mặt phục thiện: "Được, được, ta không nói nữa."

Trần Bình tiếp tục chơi, Lưu Trường không nói nữa thật, nhưng lúc thì liên tục nháy mắt, lúc thì nghiến răng rồi gật đầu. Trần Bình không sao tập trung được, thi thoảng nhìn nó, lửa giận ngùn ngụt, thế rồi thua lúc nào không hay.

"Trần hầu, chán quá, thế mà cũng thua được à?" Lưu Trường lắc đầu ngao ngán:

Trần Bình nén giận nói với Trương Lương:" Người không khỏe, hôm khác chơi."

Trương Lương đối diện với sự quấy phá của Lưu Trường chẳng có vẻ gì là không vui, căn bản không bị quấy nhiễu gì cả, ông vuốt râu nói:" Trần hầu, chơi cờ luôn dễ gặp các loại biến cố, nếu như dễ nổi giận thì không thắng được đâu."

Lưu Trường gật gù:" Đúng, đúng, ngài xem Lưu hầu, cùng là hầu, sao lại thua được."

Cũng may là Trần Bình, nếu là đứa do tử không muốn tiết lộ danh tính, có lẽ cầm bàn cờ đập cả Lưu Trường và Trương Lương rồi ... Đương nhiên nếu đánh được Lưu Trường nữa.

"Đại vương còn có chuyện gì nữa không?" Trần Bình nghiêm mặt hỏi:

"Có có, trọng phụ, chuyện là thế này, vừa vặn hai người ở đây, ta muốn hỏi một chuyện quan trọng." Lưu Trường ngồi xuống:" Nguyệt Thị và Hung Nô đại chiến, người Nguyệt Thị không phải là đối thủ của Mạo Đốn, bộ lạc Nguyệt Thị muốn chuyển tới địa bàn nước Đường. Không lâu sau Nguyệt Thị vương sẽ đích thân tới Trường An, ta phải làm sao để làm tan rã thế lực của họ mà không gây tổn thương hòa khí?"

"Ý đại vương là muốn phân tán Nguyệt Thị, lại không mất lòng Nguyệt Thị vương?"

"Đúng, không phải ta hoài nghi gì Nguyệt Thị vương, nhưng bọn họ tụ tập vào một chỗ, rốt cuộc cũng là người ngoài, chỉ có phân tán ở các nơi, họ mới có thể biến thành bách tính nước Đường ... Người Nguyệt Thị hơn bốn mươi vạn, nếu không sớm biến họ thành người Đường, trăm năm nữa e thành đại họa của nước Đường."

Nghe Lưu Trường nói xong, Trần Bình vẫn nghiêm mặt, không nói năng gì.

Trương Lương thì lại nói:" Chuyện này không khó, đại vương nếu nó chuyện ấy thì học theo thái hậu."

"Hạ độc chết Nguyệt Thị vương sao?" Lưu Trường cso vẻ ngẫm nghĩ:

"Khụ khụ khụ!" Trương Lương suýt nữa chết nghẹn, may nhờ Lưu Trường đấm lưng, ông bị cái mồm không kiêng dè gì của nó làm hết hồn:" Chiêu mộ đại thần Nguyệt Thị dưới quyền chỉ huy, ban thưởng cho dũng sĩ của họ, dạy bọn họ đọc sách biết chứ, chia tới các nơi làm tiểu lại, dạy học canh tác, cổ vũ thông hôn ..."

Lưu Trường ghi nhớ điều Trương Lương nói rồi nhìn sang Trần Bình:" Trọng phụ chẳng lẽ không có kiến nghị gì sao?"

"Thần ngu độn, đánh cờ còn không nổi sao dám bàn tới chuyện lớn!"

"Trọng phụ nói gì thế, nếu trọng phụ ngu độn thì đại thần trên triều gọi là gì?"

Lưu Trường liên tục nịnh bợ, Trần Bình hết sức bình tĩnh nói:" Đại vương không phải lo chuyện này, muốn giải quyết nó, mấu chốt là ở Nguyệt Thị vương, mà đại vương xưa nay xa rời hiền thần, thân cận tiểu nhân, tình đầu ý hợp với loại man di, thần nghĩ Nguyệt Thị vương sẽ rất thích đại vương ... Chỉ cần Nguyệt Thị vương phục tùng đại vương, vậy thì các bộ tộc phân tán không phải lo.

"Năm xưa nước Tần thu phục các di, cũng vỗ về vương của chúng, ở Lũng hữu thiết lập các di đạo, để bọn họ định cư, sau đó thi thoảng di cư người Tần tới. Đại vương thấy đất Lũng còn man di như xưa không? Nước Đường cũng thế ..."

Dựa theo cách nói của Trần Bình thì nước Đường và Nguyệt thị là man di gặp man di, nhất định sẽ chung sống vui vẻ, không có phiền toái gì hết, không cần quá lo. Dùng chế độ quân công, man di gì cũng biến thành một phần Đại Đường, để tướng sĩ Nguyệt Thị lập quân công, sau đó phân đất cho họ, đưa họ đi chỗ khác, người ta vui vẻ mà đi, không cần cưỡng ép.

Lưu Trường cảm tạ hai vị trọng phụ, lại cảm tạ rượu ngon Trần Bình tặng rồi cười vui vẻ mà đi.

Đại vương đã đắc tội sạch sẽ với quan lại trong ngoài rồi, nếu còn ở Trường An, sau này có khi có đại nạn. Nước Đường thế lớn, nói cho cùng lại ở phía bờ bên kia." Trương Lương cảm khái:

Trần Bình hừ lạnh:" Ông muốn ẩn cư nhưng lại muốn ta tranh vũng nước đục này, đó là cái lý gì?"

............. ...............


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất