Giáo Y Ngây Thơ

Chương 884: Ngã xuống

Chương 884: Ngã xuống
Linh khí đất trời không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt đã tạo thành một bàn tay màu vàng khổng lồ giángvề phía đầu Miêu Húc.
Lúc này Miêu Húc giống như đã bị quỷ ám, sức mạnh huyết mạch không ngừng tràn ra, mạch máu Thiên Địa Thánh Hoàng cũng điên cuồng di chuyển, ý định áp chế luồng lệ khí kia của hắn. Trên bầu trời, bàn tay khổng lồ càng ngày càng rõ ràng, hai luồng sức mạnh đối lập nhau đang không ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn đâu thể ngăn được một chưởng của Nam Sơn đạo nhân.
Tuy nhiên hắn không chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có huynh đệ. Cảm nhận được tình hình trong cơ thể Miêu Húc, Tiêu Vô Thần ra tay trước tiên, móng vuốt màu bạc lại một lần nữa phá vỡ hư không chụp lấy móng vuốt màu vàng đất vào lòng bàn tay.
Còn Tây Môn Kiếm lại vươn một ngón tay, thanh trường kiếm khổng lồ phá vỡ hư không đâm về phía Nam Sơn đạo nhân, mục đích của y chính là giết chết lão.
“Rầm…” Bàn tay màu vàng đất bị bóp nát, tuy nhiên móng vuốt của Tiêu Vô Thần cũng bị bắn ra, ẩn hiện còn có huyết dịch màu vàng chảy ra từ kẽ tay. Sắc mặt Tiêu Vô Thần tái nhợt, khóe miệng tràn xuống máu tươi, rõ ràng một kích này cũng làm gã bị thương.
Về phần Nam Sơn đạo nhân, khi thấy thanh kiếm khổng lồ của Tây Môn Kiếm hướng về phía mình, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai.
-Cảnh giới Hóa Thần rốt cuộc cũng chỉ là Cảnh giới Hóa Thần, sức mạnh đi mượn sao có thể so với sức mạnh của ta đây?
Thở dài một hơi, Nam Sơn đạo nhân vươn một ngón tay chỉ vào phần mũi kiếm, sau đó một tiếng “leng keng…” vang lên, thanh kiếm thật lớn đó xuất hiện tầng tầng vết nứt. Nam Sơn đạo nhân lại tiếp tục đánh thêm một chưởng thẳng vào thân kiếm, có thể thấy một bàn chân cực lớn đạp lên đó, thanh kiếm khổng lồ đã nứt vỡ rốt cuộc không chịu nổi sức ép như vậy mà phát ra một tiếng “răng rắc” rồi vỡ vụn hoàn toàn.
“Phốc phốc…” Tây Môn Kiếm phun ra một búng máu, Chân Thần, chính là võ giả dùng Nguyên Thần của mình để mượn sức mạnh của thần thời cổ, một luồng sức mạnh vượt xa của người thường. Thông thường, sức mạnh Nguyên Thần càng lớn thì Chân Thần ngưng tụ được càng mạnh, tuy nhiên một khi Chân Thần bị phá hủy, tác hại của lực phản lại cũng không phải người thường có thể chịu đựng được, ít nhất với thân thể của Tây Môn Kiếm cũng không thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ đó.
Cùng lúc với máu tươi phun ra, khắp nơi trên thân thể y vang lên những tiếng “bùm bùm”, không biết rốt cuộc cơ thể đã phải nhận bao nhiêu trọng thương.
Đúng lúc này, Nam Sơn đạo nhân lại hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vươn một ngón tay, lập tức một chỉ kình phá không khí lao ra chui vào trán Tây Môn Kiếm, đầu Tây Môn Kiếm nổ tung, mà ngay cả Nguyên Thần nằm sâu trong trí óc cũng bị ngón tay của Nam Sơn đạo nhân bóp nát, cả người không cam lòng ngã xuống.
Lúc này, Vũ đã đến chậm một bước, nghe thấy tiếng hét của Miêu Húc, trong mắt cô tràn ngập vẻ khiếp sợ, khi chứng kiến Nam Sơn đạo nhân dùng một ngón tay bóp nát Tây Môn Kiếm, cô hoàn toàn từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
-Ngân nguyệt trên cao chiếu sáng…
Vũ hét một tiếng, sau đó chỉ thấy cô dùng hai tay vẽ một đường trước người. một vầng trăng mới lại xuất hiện trên bầu trời. Khác với lúc trước, đây không phải trăng khuyết mà là một vầng trăng tròn, ánh sáng bạc chiếu rọi bao trùm toàn bộ lên Nam Sơn đạo nhân.
Ngay sau đó một vầng trăng cực lớn từ trên trời rơi về phía Nam Sơn đạo nhân, lực mặt trăng mênh mông cuồn cuộn ngăn chặn lão.
Chứng kiến cảnh tượng đó, hai anh em Tiêu Vô Thần, Tiêu Tĩnh Thần nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, Tiêu Tĩnh Thần hóa thành Thông Thiên Thần Viên, xông tới trước mặt Nam Sơn đạo nhân đập cho lão một cái tát.
Nam Sơn đạo nhân nhíu mày , tay nắm chặt thành nắm đấm rồi tung ra một quyền. Mặc dù sức mạnh của lão đã bị lực mặt trăng áp chế 90%, nhưng lão vẫn có thể điều động sức mạnh đất trời để tạo thành một nắm đấm khổng lồ chống lại cự chưởng của Tiêu Tĩnh Thần.
“Rầm…” Quyền kình lập tức bị nổ tung, thân thể Tiêu Tĩnh Thần cũng bị khựng lại, ngay sau đó, móng vuốt màu bạc sắc bén đã xé rách hư không, xẹt qua thân thể Nam Sơn đạo nhân để lại mấy dấu vết thật dài trên người lão. Kim hồng huyết không ngừng chảy xuống khiến sắc mặt Nam Sơn đạo nhân tái nhợt.
-Phá cho ta…
Một một giọt máu đều ngưng tụ sức mạnh khổng lồ, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình dần dần tan biến, Nam Sơn đạo nhân giận dữ, trong cơ thể lập tức bắn ra vô số tia sáng màu xanh lá, sau đó một cánh tay hướng về phía ánh trăng trên bầu trời. Một bóng quyền màu xanh lá phá không mà ra, giống như một con rồng lao thẳng về vầng trăng.
Một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, vầng trăng bị một quyền này đập vỡ, vô số vết nứt xuất hiện, ngay sau đó mảnh trăng bắt đầu vỡ vụn, biến thành vô số ánh sáng màu bạc rồi biến mất giữa không trung.
“Rầm…” Vũ cũng bị lực phản cực mạnh này làm cho bay ngược ra ngoài, mặt nạ trên mặt rơi ra để lộ khuôn mặt vô cùng mỹ lệ.
Nhìn thấy khuôn mặt này, khóe mắt Miêu Húc giật giật.
-Vũ Phỉ?
Thần trí vốn dần dần không khống chế được đã nhanh chóng tỉnh lại, con ngươi màu tím đậm cũng lập tức trở nên rõ ràng.
Nam Sơn đạo nhân nhướn mày, lại vươn một ngón tay ra nhằm giết Mạc Vũ Phỉ, sắc mặt Miêu Húc biến đổi, thân ảnh lóe lên đi tới trước Mạc Vũ Phỉ rồi tung ra một quyền.
“Ầm…” Chỉ kình bị một quyền của Miêu Húc đập nát, mà nắm đấm của Miêu Húc cũng bị xước ra một vết máu, thậm chí một đầu xương ngón tay cũng bị lực va chạm này đập vỡ. Chẳng qua nó nhanh chóng được chữa trị dưới năng lực phục hồi cực mạnh của hắn.
Mà phía trên bầu trời, bàn tay khổng lồ càng ngày càng rõ ràng, dưới sự khống chế của Miêu Húc, thần kiếm nằm chặt trong bàn tay đó đã hoàn toàn xuất hiện đâm thẳng về phía Nam Sơn đạo nhân.
Nam Sơn đạo nhân nhướn mày, thân hình lập tức tăng vọt lên, trong nháy mắt đã cao hơn trăm thước, sau đó tung một quyền vào thần kiếm.
“Ầm ầm…” Từng đợt từng đợt tiếng vang như sấm vang lên, thần kiếm khổng lồ bị rung lắc suýt nữa rơi khỏi tay, mà bàn tay cũng run rẩy theo, không gian bị chấn động làm cho xuất hiện vô só vết nứt, không ngừng có tia chớp màu đen thoát ra, mà ngay cả Miêu Húc cũng phải phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên vào lúc này hắn lại bước về phía trước một bước, bóng dáng của hắn cũng đồng thời lập tức tăng vọt. Không chỉ vậy, trên người hắn cũng nhanh chóng xuất hiện lớp vảy màu tím, mỗi lớp vảy đều bùng lên ngọn lửa cùng màu, mà khí tức của hắn cũng ngày càng lớn mạnh. Khi Miêu Húc đi đến trước mặt Nam Sơn đạo nhân, hắn đã biến thành một người khổng lồ toàn thân phủ đầy vảy tím, sau đó hắn tung một quyền về trái tim của Nam Sơn đạo nhân.
Cảm nhận được sức mạnh trong một quyền này của Miêu Húc, trong mắt Nam Sơn đạo nhân hiện lên sự nghiêm túc. lão vung một cánh tay lên, dùng một quyền nghênh đón nắm đấm của Miêu Húc, quyền kình đáng sợ xé rách không gian, mang theo uy lực không gì sánh kịp đánh về phía nhau.
“Rầm… “ một tiếng, hai nắm đấm cực lớn va chạm vào nhau trên không trung, ngọn lửa màu tím trên người Miêu Húc nhanh chóng chạy lên cánh tay Nam Sơn đạo nhân. Nhưng dù sao Nam Sơn đạo nhân cũng là cường giả siêu cấp, là người lúc nào cũng có thể xé rách hư không hay phi thăng, cho dù đã gặp phải vài tên Nguyên Thần tự bạo, cho dù liên tiếp bị thương, nhưng sức mạnh của lão vẫn mạnh hơn Miêu Húc, dù cho lúc này huyết mạch tàn sát trong cơ thể Miêu Húc đã thức tỉnh.
Ngọn lửa đốt cháy cánh tay lão tạo nên những âm thanh “xèo xèo”, thế nhưng lực va chạm kia cũng khiến nắm đấm của Miêu Húc vỡ nát, sức mạnh cuồng bạo khiến xương cốt hắn vang lên những tiếng “răng rắc…”.
-Cậu không phải là đối thủ của tôi, ít nhất bây giờ cậu chưa thể giết được tôi…
Trong mắt Nam Sơn đạo nhân lóe lên sự tàn nhẫn.
-Thật sao?
Đối với lời nói của Nam Sơn đạo nhân, Miêu Húc chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó ngực của hắn bỗng nhiên bắn ra một thanh đại đao khổng lồ đỏ như màu máu, thanh đao đó cắm thẳng vào ngực Nam Sơn đạo nhân dưới tình huống lão hoàn toàn không ngờ tới.
Nam Sơn đạo nhân cảm giác được máu và sức mạnh của mình đang không ngừng bị cắn nuốt, đôi mắt lão mở to, dường như không thể ngờ Miêu Húc còn một chiêu như vậy?
Nhục thể hắn mạnh như thế, thực lực của thần còn chưa hoàn toàn dung nhập vào nhục thể hắn mà hắn đã có thể đỡ được một quyền của mình, bây giờ lại còn thêm sát chiêu này ư?
Một người như vậy, một khi hắn hoàn toàn dung hợp được thực lực của thần, đạt đến Cảnh giới Phi Thăng thì với sức mạnh của Đạo Môn hiện giờ sao có thể ngăn cản? Không được, phải giết chết hắn, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình cũng phải giết chết hắn…
Trong mắt Nam Sơn đạo nhân hiện lên sự điên cuồng, giờ phút này lão lựa chọn tự bạo, một khi Chân Thần đã được dung hợp sức mạnh Nguyên Thần tự bạo, tuyệt đối đủ để phá hủy một khu vực, tuy nhiên đám người Miêu Húc đâu cho hắn cơ hội như vậy.
Phía trên bầu trời, móng vuốt sắc bén của Tiêu Vô Thần trong nháy mắt chụp nát đỉnh đầu Nam Sơn đạo nhân, mà bàn tay khổng lồ cũng nắm chặt thần kiếm cắm lên đầu lão, bùng nổ toàn bộ sức mạnh đáng sợ. Tu La hóa thân bá khí đao điên cuồng cắn nuốt sức mạnh của Nam Sơn đạo nhân, cùng lúc đó, tay trái Miêu Húc nắm lại rồi tung một quyền lên vai Nam Sơn đạo nhân, quyền kình đáng sợ nương theo ngọn lửa màu tím tràn ngập khí tức hủy diệt đánh vào thân thể lão…
“Rầm…” Mặc dù mành như Nam Sơn đạo nhân lúc này cũng không thể chịu nổi nhiều lực lượng đáng sợ như vậy, toàn thân hoàn toàn vỡ vụn…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất