Giáo Y Ngây Thơ

Chương 892: Bệ Ngạn xuất thế

Chương 892: Bệ Ngạn xuất thế
Nghe Long Vũ Hiên nói, sắc mặt Vô Niệm hòa thượng và đám cao thủ Thiền tông đều thay đổi. Về phần Long Thương Hiên, sắc mặt lại càng trở nên tái nhợt. Long Vũ Hiên không chết? Mười năm qua không có tin tức của y, tất cả mọi người đều cho rằng y đã chết trong nạn kiếp đó. Nhưng ai có thể nghĩ đến, y đã sớm lẩn vào Thiền tông, lại còn trở thành Long Tôn thân cận nhất bên cạnh Vô Niệm.
Địa vị của y tại Thiền tông không hề thua kém phương trượng Vô Niệm.
Sắc mặt Vô Niệm trở nên cực kỳ khó coi. Người mà y tin tưởng nhất lại là Long Vũ Hiên.
Tuy y không tham vào chuyện năm đó, nhưng cũng hiểu được quan hệ giữa Miêu Húc và Long Vũ Hiên chính là sinh tử chi giao.
Long Vũ Hiên, Tiêu Vô Thần, Miêu Húc.
Nhìn ba người trước mặt, khóe miệng của y hiện lên nụ cười đắng chát.Vốn cho rằng mình có thể tu được hai chân thần, đủ để chưởng khống hết thảy, đặc biệt chân thần Đại bàng kim sí có thể đứng trong top 20 thời kỳ Thái cổ. Nhưng so với Thanh Long, Bạch Hổ vẫn còn có chút khoảng cách.
Huống chi là còn đánh lén từ phía sau lưng mình.
- A Di Đà Phật.
Vô Niệm niệm một câu Phật hiệu với Long Vũ Hiên, sau đó vỗ một chưởng vào trán của mình. Chưởng phong cuồng bạo đánh vỡ nát đầu của y, ngay cả nguyên thần cũng vỡ vụn.
Biết rõ địch không lai, lựa chọn tự vẫn cũng là một loại giải thoát.
- Phương trượng…
Nhìn thấy phương trượng lựa chọn cách giải thoát như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi. Nhưng Long Vũ Hiên đã dốc toàn lực ra tay, hai tay vẽ trước ngực. Một đạo quyền kình đáng sợ phá không mà ra. Chân thần Thanh Long trên bầu trời cũng lắc lư, thẳng hướng đám cao thủ Thiền Tông còn lại. Đối mặt với chân thần Thanh Long mạnh mẽ, đám người này sao có thể ngăn cản? Chỉ trong nháy mắt đã bị giết sạch sẽ.
Đúng lúc này, hiện trường chỉ còn lại một mình Long Thương Hiên. Phía sau y vẫn còn đám quan quân khác. Nhưng đối mặt với cao thủ ở đỉnh cảnh giới Hóa Thần, chiến lực của bọn họ hoàn toàn không đáng kể.
Nhìn đám người Miêu Húc đang vây quanh, ánh mắt Long Thương Hiên thay đổi liên tục.
- Chư vị, nếu các người không ra tay, tôi sẽ bị giết chết.
Long Thương Hiên rống lên. Lúc này, trên bầu trời vang lên thanh âm cười ha hả. Sau đó một người đàn ông mặc chế phục màu đỏ từ phương xa đạp không mà đến. Mỗi một bước chính là khoảng cách hơn một ngàn mét. Chỉ trong vài bước đã xuất hiện trước mặt đám người Miêu Húc. Người đàn ông này có chút tương tự Long Thương Hiên.
Khi gã nhìn thấy Long Vũ Hiên, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười âm lãnh:
- Đại ca, đã lâu không gặp, anh còn chưa chết sao?
Người tới chính là một con cháu khác của Long gia, Long Chiến Hiên, một trong Thất tinh Long Đình năm đó.
Long Vũ Hiên cau mày nhưng không lên tiếng. Đơn giản là sau lưng Long Chiến Hiên còn xuất hiện thêm vài thân ảnh khác.
Theo thứ tự là Long Cuồng Hiên, Long Kính Hiên, Long Ảnh Hiên.
Đây đều là em họ của Long Vũ Hiên. Bọn họ đều là cao thủ Long tông âm thầm bồi dưỡng. Nhưng không nghĩ đến bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa còn có được sức mạnh kinh khủng. Cũng may là Nam Hải đạo nhân và Vô Niệm đã chết hết. Nếu không, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không biết sẽ kinh hãi tới thé nào. Bọn họ cho rằng, Long tông đã sớm suy bại, căn bản không phải là đối thủ của mình. Ai có thể nghĩ đến, Long tông lại có thể xuất hiện nhiều cao thủ như vậy. Thực lực của mỗi người đều đạt đến cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong. Đạt đến cảnh giới Phi Thăng bất quá cũng chỉ còn một bước ngắn mà thôi.
Long tông xứng đáng danh là Long tông. Thứ mà Long tông không thiếu chính là thiên tài. Về điểm này, cho dù là Đạo Môn hay Thiền tông cũng đều lực bất tòng tâm.
- Tạ nguyên soái, chẳng lẽ ngài định cứ đứng mà nhìn thôi sao?
Long Thương Hiên lại nhìn về phía tây, nói tiếp. Thanh âm không lớn nhưng lại truyền đi rất xa. Sau đó, bầu trời phía tây vang lên thanh âm phá không, sau đó một người đàn ông mặc quân trang đạp không mà đến. Phía sau y còn có một người đàn ông có chút tương tự, là Tạ Duệ và Tạ Việt.
- Long huynh, đã lâu không gặp.
Tạ Duệ gương mặt chữ quốc, trên trán phát ra khí khái hào hùng.
- Chính xác, đã lâu không gặp. Nhưng không nghĩ đến lại dùng phương thức này để gặp lại Tạ huynh.
Long Vũ Hiên thở dài một tiếng.
- Long huynh quá lo lắng rồi. Gặp nhau bằng phương thức nào không quan trọng. Quan trọng là tôi và anh đã có thể đánh với nhau một trận công bằng.
Tạ Duệ cười nhạt, nói.
Năm đó, tuy y được xưng là cao thủ đệ nhất trong quân đội, nhưng không bao hàm luôn cả Long Nha. Một khi tính cả Long Nha vào, đệ nhất cao thủ chính là Long Vũ Hiên. Mà bất kể thực lực hay là tốc độ lên chức Long Vũ Hiên vẫn hơn y một cái đầu. Tạ Duệ có tài nhưng thành đạt muộn vẫn muốn chiến đấu với Long Vũ Hiên một lần. Tuy nhiên vẫn không có được cơ hội. Không ai nghĩ đến, hơn mười năm sau lại có được một cơ hội như thế này.
- Một trận chiến công bằng? Haha…
Nhìn thấy đối phương có nhiều người như vậy, Long Vũ Hiên nhàn nhạt cười, cũng không biết là cười mỉa hay là cười đắng chát.
- Anh yên tâm đi, trước khi đánh bại anh, không có bất kỳ người nào có thể nhúng tay vào cuộc chiến giữa chúng ta.
Tạ Duệ nhìn quét qua đám người Long Thương Hiên, thản nhiên nói.
Đám người Long Thương Hiên cau mày, muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy khí tức đáng sợ của Tạ Duệ, tất cả đều im miệng.
- Khí phách của Tạ nguyên soái thật lớn, nhưng Tạ nguyên soái đã có lòng muốn chiến một trận với Long Vũ Hiên, như vậy những người khác cứ giao cho chúng ta.
Đúng lúc này, một giọng nói khác truyền đến, sau đó liền nhìn thấy hai anh em Cơ Nguyên Tinh, Cơ Nguyên Thần đạp không bay đến. Nếu Nam Hải đạo nhân còn sống, nhìn thấy cảnh tượng như vậy không biết có tức giận đến thổ huyết mà chết không. Cơ Nguyên Tinh và Cơ Nguyên Thần đã vào Đạo Môn, được Nam Hải đạo nhân phái đi đối phó đám người Tạ Duệ, không nghĩ đến hai anh em nhà này lại bắt tay với Tạ Duệ.
Không chỉ như thế, Lâm Khiếu Vân vẫn một mực ở lại Đạo Môn cũng xuất hiện sau lưng Cơ Nguyên Tinh và Cơ Nguyên Thần. Năm đó gã rất được Đạo Môn coi trọng, hơn nữa được đề cử là một trong bảy đại thiếu của Lâm gia, nhưng rồi lại đạt thỏa thuận nào đó với Cơ Nguyên Tinh.
Năm vị cao thủ Long gia, hai cao thủ Tạ gia, ba cao thủ Cơ gia, trọn vẹn mười cao thủ cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong bao vây đám người Miêu Húc lại.
Nhìn đám người trước mắt, Miêu Húc vẫn nở nụ cười vô cùng tiêu sái.
- Không thể tưởng tượng được đều là người quen cũ.
Trong nạn kiếp hơn mười năm trước, đám chết tiệt này lại không chết bất cứ một tên nào. Đây là số mệnh sao?
- Đúng. Miêu Húc, hôm nay chính là ngày chết của cậu.
Cơ Nguyên Thần hừ lạnh. Năm đó chính Miêu Húc đã đánh y trọng thương.
- Thật sao?
Mặc dù đối mặt với mười cao thủ Hóa Thần đỉnh phong, Miêu Húc vẫn vân đạm phong khinh như trước.
- Chẳng lẽ cậu cho rằng với bốn người của cậu có thể đối phó được chúng tôi sao?
Cơ Nguyên Thần cười lạnh. tất nhiên Gã nhìn ra được sự bất phàm của chân thần Miêu Húc. Nhưng như vậy thì sao? Dù sao bọn họ cũng chỉ có bốn người.
- Chúng ta chỉ có bốn người thôi sao?
Miêu Húc mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía tây. Lúc này, một con dơi thân cao ngàn mét phá không mà đến. Trên lưng con dơi còn có năm người. Ba nam một nữ. Còn có một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
- Cuộc chiến như vậy làm sao mà thiếu chúng tôi được?
Lâm Kiếm Phong đứng trên đầu con dơi, sau đó thanh kiếm sau lưng y vù một cái phá không mà ra, bay đến phía trước. y trực tiếp đạp trên thân kiếm, vèo một cái đã đến trước mặt Miêu Húc.
Cảm nhận được khí tức trên người Lâm Kiếm Phong, Miêu Húc nở nụ cười. Người này sợ là đã thu nạp hoàn toàn năng lượng kia vào cơ thể. Khí tức không ngờ hùng hậu đến như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy một thiếu niên đứng đằng sau Âu Dương Quân Mộng, hắn liền hỏi:
- Cậu ấy là…
- Cậu ấy tên Cô Dạ, là đệ tử mà tôi thu nhận. Thiên phú xạ thủ có thể nói là hơn cả tôi.
Âu Dương Quân Mộng mỉm cười. Hiển nhiên là rất hài lòng với người đệ tử này.
- Haha, thành tựu trong tương lại tất nhiên là bất khả hạn lượng. Cứ để cho cậu ấy đứng bên cạnh quan sát một phen.
Miêu Húc mỉm cười. Cho dù đối mặt với mười tên cao thủ Hóa Thần đỉnh phong, thậm chí một số người đã bước vào cảnh giới Phi Thăng, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng như trước.
Âu Dương Quân Mộng gật đầu, một tay vung lên, ném Cô Dạ đến bên cạnh Lâm Hâm Tuyền và Vương Mộng Bồi.
- Tuyết, lát nữa bảo vệ bọn họ cho tốt.
Nói với Âu Dương Tuyết một câu, Âu Dương Quân Mộng nhảy xuống sau lưng con dơi. Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu, hóa thành một đạo lưu quang, đi đến bên cạnh đám người Lâm Hâm Tuyền.
Về phần con dơi cực lớn kia, đúng lúc này cũng phát ra từng đạo quang mang màu vàng. Thân hình Đoạn Thiên Vũ chậm rãi xuất hiện trên không trung. Sau lưng của y có một đôi cánh dơi màu vàng nhạt. Còn Tiêu Tĩnh Thần cũng đã hiển hóa gien Thái Cổ của mình, biến thành một con thần viên thông thiên cực lớn, đứng phía trên đại địa.
Tám đối với mười người, đám người Miêu Húc vẫn ở trong thế dưới. Nhưng sắc mặt đám người Long Thương Hiên lại thay đổi. Bất kể là Miêu Húc hay là Tiêu Vô Thần, hoặc Xích Long, Long Vũ Hiên thì chân thần đều phát ra khí tức cực mạnh. Đặc biệt là Miêu Húc. Chân thần của hắn mang hình người. Mọi người đều biết, chưa từng có người nào ngưng tụ được chân thần là hình người. Nếu có, người đó đã có được năng lượng thông thiên triệt địa.
Nhưng sự tình đã đến nước này, đã không còn chỗ để quay lại.
- Cứ giao anh ta cho tôi.
Long Chiến Hiên là người thứ nhất bước ra, một ngón tay chỉ vào Tiêu Vô Thần, lạnh lùng nói. Sau đó một luồng ý chí phóng lên trời. Ngay sau đó liền nhìn thấy một hổ trảo hoa văn màu trắng xé rách hư không thò ra ngoài. Một con ma vân lão hổ hoa văn trắng đen xuất hiện trên bầu trời. Nhưng bên trên bầu trời không phải một con hổ mà là một con Bệ Ngạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất