Chương 895: Lưu Thiên Tường
- Đại ca, đi.
Đúng lúc này, đang bị bóng côn của Xích Long áp chế hoàn toàn, Cơ Nguyên Tinh gào lên, cơ thể tỏa ra từng đạo quang mang màu vàng, cả người giống như một mặt trời phát ra hào quang chói mắt. Đối mặt với thế công mạnh mẽ của Xích Long, cho dù hai anh em liên thủ cũng không địch lại. Bây giờ thế cục quá bất lợi với bọn họ. Nếu còn không đi, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cơ Nguyên Tinh cũng nhận ra tình huống không ổn. Tình huống lúc này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ. Chỉ có thể trách Miêu Húc quá mạnh. Một mình hắn có thể độc chiến tứ đại cao thủ đỉnh Hóa Thần. Còn nữa, đám người bên cạnh hắn còn có thực lực đánh bại cao thủ Hóa Thần.
Cơ Nguyên Tinh đã bước vào cảnh giới Phi Thăng. Đây là con át chủ bài lớn nhất của bọn họ. Nhưng đối mặt với Xích Long đã sớm bước vào cảnh giới Phi Thăng, bọn họ không hề có lực hoàn thủ.
Nghe tiếng em trai rống lên, hai tay Cơ Nguyên Tinh vẽ trước người một cái, sau đó đánh một quyền về phía Xích Long. Trong chớp mắt, trên bầu trời xuất hiện vô số bóng quyền đánh về phía Xích Long. Đối mặt với quyền kích như vậy, cho dù rất mạnh, Xích Long cũng phải dốc toàn lực ngăn cản.
Trường côn trong tay không ngừng vung vẩy, không ngừng ngăn cản từng đạo quyền kình.
Cơ Nguyên Tinh chộp một tay về phía trước. Một mặt trời màu vàng đánh về phía Xích Long. Xích Long cau mày, hai tay cầm côn, toàn lực đập xuống mặt trời nhỏ.
Trường côn màu vàng tỏa ra ánh sáng mang theo uy lực hùng hậu, chấn nát hư không trước người, đập thẳng xuống mặt trời nhỏ màu vàng.
Ầm ầm. Không gian liền xuất hiện khe hở thật lớn. Một luồng ánh sáng rất mạnh phóng lên trời. Trường côn trong tay Xích Long bị đánh nát, bị luồng ánh sáng đánh bay về phía sau.
Cơ Nguyên Tinh và Cơ Nguyên Thần chộp lấy thời cơ, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Không chỉ có hai người, ngay cả Long Chiến Hiên cũng sinh lòng sợ hãi, cũng xoay người bỏ chạy. Nhưng sự tình đã đến nước này, Miêu Húc làm sao để bọn họ thoát đi được.
Trong mắt Thiên Đế bắn ra kim quang, trường kiếm cực lớn trong tay đâm xuống đất cực nhanh.
- Thiên định thập phương, phong ấn hư không,
Miêu Húc phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó Cơ Nguyên Tinh, Cơ Nguyên Thần và Long Chiến Hiên đều cảm thấy hư không trước người mình cứng lại không ít, căn bản không thể đánh nát hư không.
Lúc này, Tiêu Vô Thần đã xông đến, hư ảnh Bạch Hổ sau lưng giơ nanh vuốt lao đến Long Chiến Hiên.
- Hổ khiếu quyền.
Tiêu Vô Thần đánh ra một quyền. Quyền kình đáng sợ biến thành một con mãnh hổ đầu vằn ập về phía Long Chiến Hiên. Đây cũng không phải là hư ảnh mà là một con mãnh hổ thật sự. Đây chính là sức mạnh của thần, hoặc có thể nói, một quyền này đã có sức mạnh của thần.
Sắc mặt Long Chiến Hiên thay đổi, cũng không thể tránh được, chỉ có thể dồn hết toàn lực nghênh đón một quyền này. Một con Bệ Ngạn xuất hiện trước người gã. Nhưng thần sắc con Bệ Ngạn lại uể oải, vừa mới đụng vào Bạch Hổ đã bị xé rách, còn nắm đấm của Tiêu Vô Thần đấm thẳng vào nắm tay của Long Chiến Hiên.
Long Chiến Hiên nào còn sức lực để chịu một quyền. Quyền kình cực mạnh đánh nát xương ngón tay. Cả cánh tay bắt đầu vỡ vụn. Sau đó, tay trái Tiêu Vô Thần như thò ra như chớp, đánh một chiêu hắc hổ đào tâm, một luồng quang mang màu đen lóe lên, chộp vào lồng ngực Long Chiến Hiên, nắm lấy trái tim của gã.
- Đi chết đi.
Ánh mắt Tiêu Vô Thần trở nên lạnh lùng, sau đó dụng lực, trái tim Long Chiến Hiên liền nát bấy.
Một đạo dung hợp giữa chân thần và thần hồn muốn phá thể mà ra, nhưng Tiêu Vô Thần đã sớm có chuẩn bị, ra tay như thiểm điện. Một móng vuốt cực lớn màu trắng xé rách hư không, vỗ thẳng vào phía trên thần hồn Long Chiến Hiên. Thần hồn Long Chiến Hiên nào chịu được sức mạnh như vậy, toàn bộ vỡ vụn.
Tu La hóa thành một đạo huyết ảnh, vui mừng chộp một cái. Loại thần hồn này còn muốn bổ dưỡng hơn cả nguyên thần. Cho dù là thần hồn vỡ vụn, sức mạnh của nó cũng cao hơn nguyên thần gấp mấy lần. Có được năng lượng thần hồn như vậy, thực lực của nó nhanh chóng tăng lên.
Đám người Miêu Húc cũng mặc kệ nó. Lúc này, Miêu Húc đã nhào đến trước người Cơ Nguyên Tinh. Đối mặt với gã đệ tử Cơ gia, Miêu Húc đánh ra một quyền. Trong nháy mắt Miêu Húc ra quyền, Lâm Kiếm Phong, Âu Dương Quân Mộng, Đoạn Thiên Vũ, Tiêu Tĩnh Thần, kể cả Xích Long cũng đồng thời ra tay. Bị nhiều cao thủ công kích như vậy, cho dù Cơ Nguyên Tinh đã đạt đến cảnh giới Phi Thăng, nhưng vẫn không ứng phó nổi, đặc biệt một quyền kia của Miêu Húc không có bất kỳ năng lượng nào, chỉ là một quyền thuần túy nhất. Nhưng một quyền này lại đánh nát hư không, đập vào ngực của gã.
Hai anh em Cơ Nguyên Tinh, Cơ Nguyên Thần không có biện pháp ứng đối, cơ thể bị đánh nát. Nguyên thần của Cơ Nguyên Thần bị nghiền nát. Thần hồn của Cơ Nguyên Tinh chạy thoát được ra ngoài, nhưng Tu La vừa mới nuốt thần hồn của Long Chiến Hiên đã hóa thành huyết vụ đầy trời, bao phủ gã bên trong. Chỉ trong một lát, thần hồn của Cơ Nguyên Tinh đã bị nuốt sạch sẽ.
Vèo. Tu La đã hóa thành một bóng người, xuất hiện bên cạnh Miêu Húc. Thương thế trên người nó đã hoàn toàn hồi phục. Không chỉ như vậy, khí tức của nó còn mạnh hơn ngày xưa.
Nấc một cái, gương mặt dữ tợn của Tu La hiện lên nụ cười.
- Chủ thượng, ta chưa từng có được cảm giác thoải mái như vậy.
Miêu Húc khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ, sau đó phong ấn không gian xuất hiện vết rạn, một bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Cứ mỗi một bước đi, bầu trời lại xuất hiện một vết rạn. Bước được bảy tám bước, bầu trời đã bị phá hư. Tạ Duệ đã xuất hiện. Không chỉ có gã, Long Vũ Hiên cũng đồng dạng hiển hiện.
Trên người Tạ Duệ có đầy dấu quyền. Một cánh tay buông thỏng xuống. Lồng ngực bị lõm xuống phân nửa. Còn Long Vũ Hiên cũng không tốt hơn gì. Hiển nhiên hai người đã trải qua một trận kịch chiến. Đây là trận quyết đấu đỉnh phong nhất. Cũng không ai biết bọn họ đã đấu bao lâu trong hư không kia.
Nhưng nhìn qua, cuối cùng vẫn là Long Vũ Hiên chiếm cứ thượng phong.
Đầu tóc Tạ Duệ rối bời, ánh mắt màu đen nhìn vào Long Vũ Hiên chằm chằm. Y đứng trong hư không, nhìn thì chật vật, nhưng vẫn tản ra một thứ uy nghiêm, giống như một thanh kiếm, dù bị tàn phá nhưng vẫn không khom lưng.
- Anh thắng.
Không biết qua bao lâu, Tạ Duệ buông ra mấy chữ. Sau đó cơ thể của y bắt đầu tan rã, giống như một pho thượng bị đập vỡ. Cảnh tượng quỷ dị khiến tất cả mọi người đều không nói được nên lời. Còn cơ thể Long Vũ Hiên cũng rơi từ trên trời xuống.
Y thắng, nhưng phải trả một cái giá thật lớn.
Miêu Húc xông tới đầu tiên, đỡ được Long Vũ Hiên đang rơi xuống. Một luồng tinh khí mênh mông nhanh chóng truyền vào cơ thể Long Vũ Hiên.
Nhận được tinh khí, sắc mặt Long Vũ Hiên mới tốt hơn một chút, thương thế trên người cũng nhanh chóng khôi phục.
- Tôi không sao.
Qua một hồi lâu, Long Vũ Hiên mới mở mắt. Cuộc chiến vừa rồi với Tạ Duệ quá mức nguy hiểm. Thực lực hai người gần bằng nhau, kinh nghiệm chiến đấu cũng không thấp, cho dù Long Vũ Hiên có được thực lực của Thanh Long, suýt chút nữa cũng bị thua.
Nhìn thấy Long Vũ Hiên hồi phục dần dần, lúc này Miêu Húc mới thở phào một hơi.
- Chúng ta thắng rồi sao?
Long Vũ Hiên nhìn xung quanh, phát hiện cuộc chiến cũng đã chấm dứt, vội lên tiếng hỏi.
- Có lẽ là thắng.
Miêu Húc khẽ gật đầu. Toàn bộ tầng lớp cao của Đạo Môn đã bị giết, đám người Long Thương Hiên cũng không còn, chỉ còn lại đám người kia, có thể gây nên sóng gió gì chứ?
- Tôi thấy chưa hẳn.
Đúng lúc này, Xích Long đã trở lại hình dạng con người, bước đến bên cạnh Miêu Húc, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Miêu Húc khẽ cau mày, cũng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một mảnh huyết hồng trên bầu trời. Mảnh huyết hồng không ngừng bay về phía bên này. Đám người Tiêu Vô Thần cũng bước lại gần Miêu Húc, cùng nhau nhìn về phía xa. Đúng lúc này, mảnh huyết hồng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đó là một biển máu sóng lớn ngập trời. Nhìn biển máu điên cuồng lao đến, khi còn cách mấy vạn mét, mọi người đã cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm, còn đậm hơn mùi máu trên người Tu La.
Đừng nói là Miêu Húc, ngay cả sắc mặt Tu La cũng thay đổi, trong mắt lóe lên hào quang.
Rất nhanh, biển máu đã đến gần. Khi còn cách đám người Miêu Húc hơn một ngàn mét thì ngừng lại. Đây là một biển máu vô tận, kéo qua các tầng mây.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy biển máu xoay tròn. Một đài sen màu đen từ trong biển máu dâng lên. Trên đài sen màu đen là một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ ngồi xếp bằng.
Phía sau biển máu còn có một tượng Phật cực lớn. Đó là một tượng Phật Hoan Hỉ. Chỉ có điều, toàn thân tượng Phật đều màu đỏ, nhìn qua rất dữ tợn.
- Hòa thượng Dương Vũ?
Khi nhìn thấy thân ảnh trên đài sen, Long Vũ Hiên hơi cau mày lại.
Mấy năm qua lăn lộn trong đám Thiền tông, tất nhiên y biết rõ hòa thượng Dương Vũ cũng là một trong những cao thủ đầu quân cho Thiền tông. Nhưng cao thủ lợi hại cũng không có khả năng có được uy thế như vậy.
- Y không phải là hòa thượng Dương Vũ. Y là…
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, ánh mắt Miêu Húc hiện lên vầng sáng màu tím, chợt nghe trong miệng hắn phát ra ba chữ:
- Lưu Thiên Tường.