Giáo Y Ngây Thơ

Chương 896: Một đao sau lưng

Chương 896: Một đao sau lưng
Converter:6.5]
- Haha, thật không ngờ cậu lại nhận ra tôi. Miêu Húc, đã lâu không gặp.
Lưu Thiên Tường ngồi trên huyết đài, nhìn đám người Miêu Húc, khóe miệng giật giật, giống như đang cười.
Miêu Húc không nói gì, chỉ nhìn huyết Phật đằng sau lưng Lưu Thiên Tường, rồi lại nhìn biển máu mênh mông. Không chỉ có hắn, những người khác cũng nhìn về phía sau lưng Lưu Thiên Tường, người nào cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ đến, năm đó Lưu Thiên Tường bị Miêu Húc dùng cổ khống chế lại có được khí tức cường đại như vậy.
Hơn mười năm trước, Miêu Húc trả tự do cho đám người Đằng Tường. Kết quả, sau khi làm xong nhiệm vụ, đám người Đằng Tường vẫn lưu lại bên cạnh Miêu Húc, còn Lưu Thiên Tường thì không biết đi đâu. Hạo kiếp mười năm trước, rất nhiều người đã chết cũng như không có tin tức. Ai có thể nghĩ đến y vẫn còn sống. Không chỉ còn sống, dường như còn đạt đến cảnh giới nào đó.
Nhưng y tu luyện tâm pháp gì?
- Có phải rất kinh ngạc hay không?
Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của mọi người, Lưu Thiên Tường cười nhạt, sau đó tiếp tục nói:
- Tôi có được thực lực như bây giờ chính là nhờ có các người. Nếu các người không phát động chiến tranh, không có nhiều người chết, làm sao tôi có thể ngưng tụ được sức mạnh khổng lồ.
- U minh huyết luyện đại pháp?
Vẫn đứng sau lưng Miêu Húc, Tu La liền mở miệng.
- Haha, không sai, chính là U minh huyết luyện đại pháp. Vị này có lẽ không thuộc về thế giới này.
Lưu Thiên Tường nhìn Tu La hơi mỉm cười.
- Chủ thượng, khí tức của người này không ổn định, nói rõ y căn bản chưa hoàn toàn thu nạp được huyết khí mênh mông. Đây chính là thời cơ tốt nhất để giết y. Nếu một khi để y hoàn thành U minh huyết luyện đại pháp, thành Địa Tàng minh quân, với cấu tạo của thế giới này, căn bản không thể ngăn cản.
Tu La không để ý đến câu hỏi của Lưu Thiên Tường, nói thẳng với Miêu Húc.
Lưu Thiên Tường biến sắc, dường như không ngờ Tu La lại nhìn thấu hư thật của mình. Còn Miêu Húc thì hãi hùng khiếp vía. Địa Tàng minh quân là cảnh giới gì vậy?
Nhưng nhìn biểu hiện này, có lẽ không quá chênh lệch.
Đã như vậy thì còn chờ gì nữa?
Không nói thêm điều gì, Miêu Húc là người xuất thủ đầu tiên. Thiên Đế trên bầu trời hai tay cầm kiếm, chém thẳng về phía biển máu. Một kiếm mang theo ánh vàng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời. Đó là một đạo kiếm quang dài đến vạn trượng. Lưu Thiên Tường cảm nhận được sự uy hiếp của đạo kiếm quang, một tay khẽ vẫy, biển máu sau lưng quay cuồng, trực tiếp tạo thành một thiên mạc, xuất hiện phía trên đỉnh đầu của y, chặn lại đạo kiếm quang.
Miêu Húc vừa ra tay, Tiêu Vô Thần, Long Vũ Hiên, Xích Long cũng toàn lực ra tay.
Bao gồm Âu Dương Quân Mộng cũng gắn tên nhắm ngay Lưu Thiên Tường đang ngồi trên đài sen.
Kiếm quang màu vàng cực lớn chém xuống bên trên thiên mạc, tạo thành một lỗ hổng thật dài. Long Vũ Hiên phá không đánh ra một quyền, Thanh Long lao nhanh ra từ trên quả đấm. Tiêu Vô Thần không chịu thua, cũng đánh ra một quyền. Con Bạch Hổ xuất hiện xông về phía Lưu Thiên Tường.
Ầm ầm. Biển máu quay cuồng. Đối mặt với sự liên thủ tấn công của đám người Miêu Húc, biển máu vô tận bị đánh nát, vô số huyết thủy rơi xuống. Xích Long đánh ra một chưởng cách không. Một thủ ấn màu vàng cực lớn xuất hiện trên bầu trời, mang theo khí tức mãnh liệt, đánh về phía Lưu Thiên Tường đang ngồi trên đài sen.
Lưu Thiên Tường cau mày, một tay khẽ vẫy. Huyết Phật phía sau bỗng nhiên mở mắt, dùng một chưởng ngăn cản thủ ấn màu vàng trên bầu trời.
Một động thật lớn vang lên. Thủ ấn màu vàng vỡ vụn, nổ tung. Nhưng dưới tác dụng của huyết khí, nó lại tập trung lần nữa.
Biển máu đã hoàn toàn nát bấy, thiên mạc huyết sắc còn chưa kịp ngưng tụ. Thiên Đế trên bầu trời một lần nữa huy động kiếm khổng lồ màu vàng trong tay, định dốc toàn lực chém xuống. Nhưng lập tức Miêu Húc cảm thấy sau lưng đau nhói, Chân thần Thiên Đế đang chuẩn bị chém Lưu Thiên Tường cũng run run.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Huyết trảo của Tu La đang cắm vào hậu tâm Miêu Húc.
- Tu La, ngươi…
Miêu Húc cũng kinh hãi. Hắn cũng không nghĩ đến Tu La lại ra tay với mình. Càng không nghĩ đến, lời còn chưa nói hết, Tu La đã móc trái tim của hắn cho vào miệng của mình.
- Haha, ngươi chỉ là một nhân loại bình thường, lại muốn bổn tọa bán mạng vì ngươi. Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tu La phát ra tiếng cười điên cuồng. Nó đã chờ đợi giờ khắc này quá lâu rồi. Liên tục cắn nuốt mấy nguyên thần và thần hồn, thực lực của nó đã tiến nhanh hơn. Hơn nữa, vẫn luôn ở cạnh mệnh hải của Miêu Húc, nó biết Miêu Húc không phải đang trong trạng thái mạnh nhất.
Sức mạnh huyết mạch Tàn Sát chính là hủy diệt hết thảy. Nhưng Thiên Địa Thánh Hoàng Kinh lại áp chế sức mạnh đó. Cho dù hắn có thể dùng lực ý chí cực mạnh ngăn cản khí tức hủy diệt trong huyết mạch, nhưng bởi vì bị kềm chế. Sức mạnh Tàn Sát đáng sợ đến dường nào. Đó chính là sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy. Hơn nữa, sau khi tu luyện Thiên Địa Thánh Hoàng Kinh có được lực của thần hồn. Bất kể một sức mạnh nào cũng đủ để rung động cả thế giới này. Nhưng hai thứ sức mạnh lại hoạt động riêng lẻ. Cho dù Miêu Húc có thể áp chế, nhưng căn bản không cách nào vận dụng một cách tự nhiên.
Nếu không, bằng vào thực lực chân chính của hắn, hắn chính là vô địch của thế giới này.
Mà lúc này đây chính là thời điểm ra tay tốt nhất của nó. Nuốt được nhiều lực thần hồn như vậy, lại nuốt được máu huyết của Miêu Húc, nhận được truyền thừa sức mạnh tàn sát, nó sẽ trở thành vô địch. Chỉ có nó mới có thể chính thức kế thừa ý chí tàn sát.
Hủy diệt hết thảy.
Nhân loại làm sao có thể kế thừa được ý chí tàn sát chứ?
Đây là chuyện mà nó muốn làm nhưng lại không dám làm. Cho dù chỉ có một chút ý thức tàn sát, nó cũng không dám. Cho đến khi ý niệm tàn sát hoàn toàn biến mất, nó mới dám có tâm tư như vậy. Từ lúc sức mạnh của nó càng lúc càng lớn, ý định đó của nó lại càng mãnh liệt. Nhưng nó không dám để lộ điều gì khác thường cho đến khi nhìn thấy biển máu được ngưng tụ tối thiểu từ mấy trăm vạn người. U Minh Luyện Huyết đại pháp là tâm pháp cao nhất của U Minh địa ngục. Cho dù lúc trước nó có luyện Luyện Ngục Huyết Hoàng cũng không hoàn toàn luyện thành tâm pháp này. Nhưng đã có máu huyết tàn sát, có được huyết nguyên khổng lồ, nó tin rằng mình sắp sửa trở thành người mạnh nhất.
- Ngươi căn bản không biết sức mạnh tàn sát cường đại đến cỡ nào. Ngươi không xứng đáng kế thừa ý chí tàn sát. Đã không có tư cách, vậy thì cho ta đi.
Tu La phát ra tiếng cười điên cuồng. Sau khi nuốt máu huyết, nó cảm thấy khí tức của mình không ngừng tăng vọt. Ở U Minh địa ngục, nó chỉ là một Tu La Vương. Cho dù là một Tu La cấp vương mạnh nhất, nhưng đối mặt với cao thủ cấp Hoàng, nó vẫn không có biện pháp. Nhưng lúc này, khi trái tim vào cơ thể, khí tức của nó lập tức tăng lên cấp Hoàng. Đây chính là sức mạnh của tàn sát.
Trong miệng phát ra tiếng cười điên cuồng, một trảo khác chộp tới trái tim còn lại của Miêu Húc. Nó biết Miêu Húc có được hai trái tim. Chỉ cần nó nuốt sạch hai trái tim, tối thiểu nó có thể kế thừa được tám phần sức mạnh huyết mạch tàn sát. Đến lúc đó, Miêu Húc không còn là đối thủ của nó.
Không chỉ Miêu Húc mà ngay cả thế giới này cũng không còn ai là đối thủ của nó.
Ánh mắt Tu La lóe lên thần sắc điên cuồng.
Vèo. Một thanh âm phá không mà đến. Trên bàn tay của nó bỗng xuất hiện một vết thương. Sau đó liền nhìn thấy một mũi tên màu đen từ trong vết thương bắn ra, trực tiếp cắm ngay bàn tay của Tu La.
Bàn tay Tu La nổ tung thành huyết vụ, chỉ trong nháy mắt, Miêu Húc bắn ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Tu La giận dữ nhìn lại, chính là Âu Dương Quân Mộng đã bắn ra mũi tên. Vốn mũi tên là bắn Lưu Thiên Tường, nhưng khi cảm nhận được dị biến, Âu Dương Quân Mộng quyết đoán điều chỉnh phương hướng. Và cũng nhờ mũi tên này, y đã cứu được Miêu Húc.
Rất muốn giết chết Âu Dương Quân Mộng, nhưng khi nhìn thấy Miêu Húc cách đó không xa, Tu La lại đánh tới Miêu Húc. Đã động thủ, nó tuyệt đối không cho Miêu Húc cơ hội hồi phục tinh thần. Nếu không có biện pháp giết chết Miêu Húc, đợi đến lúc hắn hoàn toàn nắm giữ sức mạnh tàn sát, người chết sẽ chính là nó. Phải biết, trong người hắn tối thiểu vẫn còn sáu thành huyết mạch tàn sát.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Tu la, tuy Lưu Thiên Tường không rõ vì sao cái tên Tu La đến từ U Minh địa ngục lại ra tay sau lưng Miêu Húc, nhưng y biết đây chính là cơ hội tốt nhất của mình.
Gã đứng dậy, biển máu sau lưng một lần nữa quay cuồng, tạo thành thiên mạc. Sau đó, tượng Phật Hoan Hỉ cũng đứng lên, một chưởng đập xuống đầu Thiên Đế.
Bởi vì Miêu Húc bị tập kích, cơ thể bị thương nặng, chân thần Thiên Đế cũng trở nên ảm đạm. Đây chính là cơ hội tốt nhất để đánh tan chân thần. Hiểu được dụng ý của Lưu Thiên Tường, đám người Long Vũ Hiên toàn lực ra tay, muốn ngăn cản huyết Phật. Nhưng Lưu Thiên Tường đã dốc hết toàn lực, dùng biển máu ngăn cản tất cả công kích của đám người Long Vũ Hiên.
Ầm một tiếng. Bàn tay Huyết Phật cực lớn vỗ xuống đầu Thiên đế. Chân thần Thiên Đế vốn đã ảm đạm liền bị lắc lư, còn Miêu Húc thì phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy thần hồn đã bị trọng thương, Huyết Phật một lần nữa ra tay, vỗ tiếp một chưởng vào đầu Thiên Đế. rốt cuộc Tượng thần Thiên Đế không chịu nổi lực đạo đáng sợ, nổ tung.
Phụt! Miêu Húc lại phun ra một ngụm máu tươi.
Chương: Kết quả cuối cùng
Miêu Húc lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Cơ thể, thần hồn liên tục bị trọng thương.
Đúng lúc này, Tu La đã đánh tới. Đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất. Nó tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy. Bàn tay bị mũi tên Âu Dương Quân Mộng bắn nổ một lần nữa dài ra, móng vuốt phát ra ánh sáng lạnh như băng, chuẩn bị bổ nhào vào Miêu Húc, nhưng một bóng người đã xuất hiện trước mặt nó. Chính là Xích Long.
Sắc mặt Xích Long cực kỳ khó coi. Vốn cho rằng hết thảy đều đã xong, ai có thể nghĩ đến con ma vật bên cạnh Miêu Húc lại trở mặt. Hơn nữa, khí tức tản ra trên người ma vật vô cùng đáng sợ. Rốt cuộc nó là cái gì, tại sao trong thời gian ngắn lại có thể nuốt sạch sức mạnh của nguyên thần và thần hồn?
- Cút ngay.
Một lòng muốn đoạt được huyết mạch Tàn Sát trong người Miêu Húc, Tu La hét lớn một tiếng, sau đó vung quyền ra, đập vào cánh tay Xích Long. Cơ thể trải qua thiên chùy bách luyện của Xích Long cũng không ngăn cản nổi một quyền này. Cánh tay của ông liền vỡ vụn, bị đánh bay, há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
Một quyền này, uy lực tương đương với một nguyên thần tự bạo.
Long Vũ Hiên và Tiêu Vô Thần cũng hồi phục tinh thần, muốn dốc toàn lực cứu viện Miêu Húc. Lưu Thiên Tường đứng trên đài sen, một tay khẽ vẫy, biển máu khổng lồ vọt tới hai người, khiến hai người phải đem hết toàn lực ngăn cản.
Gã biết rõ, đây chính là thời cơ tốt nhất giết chết Miêu Húc.
Sức mạnh một người kiềm chế hai đại cao thủ, khiến cho cũng không ai ngăn cản được Tu La giết chết Miêu Húc. Nhưng Lâm Kiếm Phong đã biến thành một cây kiếm khổng lồ, đâm từ sau lưng Tu La. Đoạn Thiên Vũ mở đôi cánh màu vàng lợt, xuất hiện trước người Miêu Húc. Với tư cách là một Hấp Huyết Quỷ, ưu thế lớn nhất chính là tốc độ. Nhưng lúc này, y lại không có biện pháp phát huy ưu thế của mình. Đơn giản là Tu La không để ý đến một kiếm của Đoạn Thiên Vũ đang đâm về phía hậu tâm của mình, cũng không quan tâm bất cứ thứ gì tấn công, chỉ chuyên tâm đánh về phía Miêu Húc.
Bản thân Miêu Húc bị trọng thương, hắn phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi để điều tức.
- Một Hấp Huyết Quỷ cấp đế tôn? Haha, chẳng lẽ ngươi không biết, ở U Minh địa ngục, Hấp Huyết Quỷ có thực lực như vậy có thể tạo thành một quân đoàn hay sao?
Nhìn Đoạn Thiên Vũ ngăn cản trước người mình, Tu La dữ tợn cười một tiếng, căn bản không để ý đến trường kiếm đâm tới, chộp thẳng về phía Đoạn Thiên Vũ.
Tốc độ của nó rất nhanh. Khi con dao găm của Đoạn Thiên Vũ đâm vào ngực nó, hai móng tay của nó đã chộp vào hai bờ vai của Đoạn Thiên Vũ.
Điều khiến cho Đoạn Thiên Vũ cảm thấy tuyệt vọng chính là, Hấp Huyết Quỷ căn bản không làm gì được Tu La, cũng giống như một thanh đao cắm vào trong nước. Ngoại trừ tạo nên rung động thì chẳng làm được gì.
- Ngu ngốc, đây vốn là ma khí của U Minh địa ngục, làm sao có thể tổn thương được ta?
Tu La cười lạnh, sau đó hai tay dùng sức kéo.
Cơ thể Đoạn Thiên Vũ bị xé nát bấy, rơi xuống mặt đất.
- Thiên Vũ.
Miêu Húc phát ra một tiếng kinh hãi. Lúc này, Lâm Kiếm Phong cũng biến thành kiếm quang đâm vào hậu tâm Tu La.
Xoẹt một tiếng. Thanh kiếm đã đâm vào hậu tâm Tu La.
Cơ thể Tu La cứng đờ, có chút không thể tin được, dường như không nghĩ đến Lâm Kiếm Phong có thể tổn thương được cơ thể nó.
- Đi chết đi.
Phát ra một tiếng gào thét, Tu La đánh một chưởng về phía Lâm Kiếm Phong. Lâm Kiếm Phong chỉ kịp vung kiếm ngăn cản. Thanh trường kiếm trong tay y lập tức vỡ vụn. Sau đó một chưởng này vỗ vào vai y, toàn bộ bờ vai bắt đầu sụp xuống, cả người giống như sao băng, ngã thẳng ra đằng sau.
- Không.
Miêu Húc lại kêu lên. Dù thời gian ở chung với hai người này không nhiều, nhưng bọn họ là chiến hữu thân nhất của hắn. Hôm nay vì hắn mà bị giết chết. Nhìn Lâm Kiếm Phong nằm trên mặt đất, nhìn Đoạn Thiên Vũ đã vỡ thành từng mảnh, hắn cảm thấy trong lòng mình rất đau. Một sự tiếc hận tràn ngập toàn thân. Vì sao lúc trước hắn không giết Tu La? Vì sao hắn lại ham muốn sức mạnh của nó? Nếu như sớm giết chết nó, làm sao có cảnh tượng như ngày hôm nay?
Sự tiếc hận khiến Miêu Húc bộc phát ý chí chiến đấu rất mạnh. Toàn bộ mệnh hải điên cuồng khởi động. Vố số quang mang màu vàng phóng lên trời. Ở sâu trong mệnh hải, nguyên thần ảm đạm cũng bắt đầu tỏa sáng. Từng đạo quang mang kim sắc cường đại dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn. Đó chính là năng lượng của Thiên Đế trước đó.
Bỗng nhiên, Miêu Húc cảm ngộ được một điều.
Cho đến nay, Thiên Đế mà Thiên Địa Thánh Hoàng Kinh tu luyện được đều chống đối cơ thể hắn. Một là ý niệm Thiên Đế, một là huyết mạch tàn sát. Mặc kệ hắn nghĩ hết biện pháp cũng không thể triệt để dung hợp, tiến thêm một bước.
Đây cũng chính là điểm khác biệt giữa hắn và những võ giả khác. Những võ giả khác, bao gồm Long Vũ Hiên, nguyên thần và chân thần đều có cùng nhịp thở với nhục thể, chảy xuôi trong huyết mạch nào đó. Cho nên, chỉ cần tu luyện đến tình trạng nước chảy thành sông, bọn họ sẽ thuận lợi dung hợp sức mạnh của thần, đạt đến cảnh giới Phi Thăng.
Nhưng Miêu Húc thì khác. Trong huyết mạch của hắn lại là sức mạnh Tàn Sát. Hắn tu luyện lại là Thiên Địa Thánh Hoàng Kinh. Hai sức mạnh hoàn toàn khác nhau, làm sao mà dung hợp?
Trừ phi đánh nát hai luồng sức mạnh này hóa thành bổ nguyên.
Hiện tại, Huyết Phật của Lưu Thiên Tường đã đánh nát tượng thần Thiên Đế, biến nó thành sức mạnh bổn nguyên, trái lại trợ giúp cho Miêu Húc hoàn thành một bước khó khăn nhất. Một bước này gọi là phá rồi lập.
Nguồn năng lượng từ tượng thần Thiên Đế không ngừng nhập vào cơ thể. Trong cơ thể Miêu Húc, huyết mạch Tàn Sát cũng bắt đầu tỉnh lại. Từng luồng ký ức về Thiên Đế và Tàn Sát đều dũng mãnh tiến vào trong đầu Miêu Húc.
Thiên Đế cũng vậy mà Tàn Sát cũng thế, đều những người đến từ một thế giới còn nguyên vẹn. Chỗ đó có các loại thần thú và hung thú thời kỳ Thái Cổ.
Thiên Đế chính là người mạnh nhất trong thế giới đó. Thần hồn của nó cực kỳ khổng lồ. Nó có thể triệu tập sức mạnh thiên địa để cho mình sử dụng. Ở đó, nó chính là độc tôn.
Nhưng Tàn Sát lại là người duy nhất có can đảm khiêu chiến với Thiên Đế.
Nó sinh ra từ hư vô. Nó được sinh ra là vì mục đích hủy diệt. Đây là một đạo lý mà đến cả nó cũng không hiểu. Một là chủ nhân của một thế giới, một là người hủy diệt thế giới đó. Cuộc chiến giữa hai người là không thể né tránh.
Trải qua nhiều cuộc chiến lớn, thần nhân, thần thú bên cạnh Thiên Đế và Tàn Sát đều được sinh ra rồi chết. Đó là cuộc chiến kéo dài đến mấy ngàn năm. Cho đến khi cả hai đều bị trọng thương, toàn bộ nguyên giới cũng bị chia năm xẻ bảy, biến thành vô số thế giới nhỏ.
Thế giới ngày hôm nay cũng là một phần của nguyên giới lúc trước.
Cuối cùng, Thiên Đế tập hợp tứ đại thần thú giết chết Tàn Sát. Nhưng ý niệm Tàn Sát lại không bị tiêu diệt. Thiên Đế dùng bản thân làm chất dẫn, đúc thành Luân Hồi Bàn, trấn áp tàn sát bên trong, muốn thông qua lực luân hồi, không ngừng làm phai mờ ý niệm Tàn Sát.
Biết được, tâm trạng của Miêu Húc liền tốt lên. Thiên Đế cũng vậy mà Tàn Sát cũng thế, đều đã thành quá khứ. Thiên Đế đã sớm nhạt nhòa, bao gồm luôn cả tứ đại thần thú trong Luân Hồi Bàn cũng biến mất vô tung vô ảnh. Ý niệm Tàn Sát cũng sớm tiêu tan. Thế giới này chỉ còn lại một mình Miêu Húc.
Không để ý đến thắng bại giữa Thiên Đế và Tàn Sát, Miêu Húc lập tức mở mắt, đã nhìn thấy Tu La nhào đến trước người của mình, móng vuốt sắc bén cắm vào trái tim còn lại của hắn.
Nhìn thấy Miêu Húc bỗng nhiên mở mắt, Tu La liền sững sờ.
- Ngươi cho rằng nuốt được huyết mạch Tàn Sát là có được sức mạnh Tàn Sát sao?
Nhìn Tu La gần trong gang tấc, khóe miệng Miêu Húc hiện lên nụ cười nhạo.
Tu La ngẩn người. Chẳng lẽ không phải thế sao?
Ngây người, nó móc nốt trái tim của Miêu Húc nhét vào miệng của mình.
- Sức mạnh Tàn Sát không chỉ là hủy diệt. Mà mục đích cuối cùng của hủy diệt chính là tân sinh.
Miêu Húc gào lên, một chưởng vỗ vào đầu Tu La. Một chưởng nhìn qua thì rất yếu, nhưng khi vỗ một chưởng này vào đầu Tu La, Tu La cảm thấy giống như một mảnh tinh không áp xuống người mình. Nó thậm chí còn không kịp phản ứng, đầu cứ như vậy mà vỡ ra. Sau đó, chung quanh cơ thể nó trở nên đen kịt. Đó là một mảnh hư không, hay còn gọi là một mảnh hư vô.
- Từ chỗ nào thì trở về chỗ đó.
Miêu Húc lẩm bẩm. Hắn nói xong, trong không gian liền xuất hiện một lực hút mênh mông, cuốn cơ thể của Tu La vào hư không. Không chỉ có Tu La, ngay cả biển máu đầy trời cũng bị cuốn vào mảnh không gian đó.
Sắc mặt Lưu Thiên Tường bỗng nhiên thay đổi, nhưng chưa kịp phản ứng, Miêu Húc đã đánh tới, cách không một chưởng. Một chưởng đó Nhưng một chưởng đơn giản, nhưng khi đến đỉnh đầu của Lưu Thiên Tường lại hóa thành một bàn tay cực lớn. Lưu Thiên Tường không cam lòng gầm lên, Huyết Phật cực lớn toàn lực ra tay, nghênh đón một chưởng kia.
Ầm một tiếng. Bàn tay Huyết Phật lập tức vỡ vụn. Sau đó cánh tay, cơ thể của Huyết Phật đều biến thành huyết vụ. Một chưởng kia của Miêu Húc lại tiếp tục áp xuống. Lưu Thiên Tường biến sắc, đài sen đỏ như máudưới chân không ngừng bắn ra từng màn sáng huyết sắc, ý đồ ngăn cản một chưởng đó. Nhưng một chưởng đó lại dễ dàng đánh nát màn sáng đỏ như máu, sau đó tiếp tục đánh xuống đỉnh đầu của y.
Bốp. Cơ thể, thần hồn đều vỡ vụn. Khi vỡ vụn, lập tức bị cuốn vào trong biển máu, rơi vào mảnh không gian hư vô.
Lời cuối
Nháy mắt, thời gian đã trôi qua trăm năm. Trải qua hạo kiếp lần đó, số lượng con người giảm đến mức thấp nhất trong lịch sử. Nhưng năng lực sinh sôi của con người vô cùng khủng bố, đặc biệt là linh khí của thế giới này vô cùng đầy đủ, tuổi thọ của nhân loại cũng được kéo dài. Một người bình thường cũng có được trăm năm tuổi thọ.
Dưới thần thông của Miêu Húc, kết cấu của thế giới cũng trở nên vững chắc hơn. Sa mạc ngăn cách hai đại lục đông tây được Miêu Húc dùng sức mạnh biến thành một ốc đảo. Diện tích của thế giới cũng lớn hơn gấp trăm lần. Các loại sản vật tài nguyên cực kỳ phong phú. Với số lượng nhân loại hiện tại, cho dù dùng trên vạn năm cũng không cách nào hết.
Mọi người rốt cuộc cũng có được cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn.
Nhờ vũ lực cực mạnh của Miêu Húc, thế giới cũng tạo thành một chính quyền thống nhất, được gọi là Tinh Minh. Quy tắc thứ nhất của Tinh Minh chính là bất luận một dị năng giả nào cũng không được động võ với người bình thường. Mà người bình thường cũng có thể lựa chọn tu luyện võ thuật. Phàm là võ giả đạt đến tu vi nhất định đều được Tinh Minh mang đến một thế giới khác.
Trăm năm dưỡng tức, ảnh hưởng của hạo kiếp cũng dần dần biến mất. Thế giới khôi phục lại sự ấm no như ngày trước. Các loại đô thị hóa hiện đại cũng nhanh chóng xuất hiện. Nếu không phải thỉnh thoảng có dị năng giả hoặc võ giả đạp không phi hành, mọi người còn tưởng rằng đây chính là thế giới thời kỳ trước Mạt Pháp.
Lúc này, tại phía tây nam có một thành phố tên Hoa Đô, có một học viện khiến vô số đàn ông hâm mộ, học viện nữ sinh Hoa Đô, viện trưởng chính là Lâm Hâm Tuyền, một trong những phụ nữ đẹp nhất Tinh Minh.
Lúc này, trong phòng y vụ của học viện, một người đàn ông tóc tím, gương mặt anh tuấn dựa lưng vào ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn một y tá mặc váy ngắn đằng trước. Cô y tá đang đứng trên một cái ghế treo thứ gì đó. Từ góc độ của người đàn ông, rất dễ dàng nhìn thấy phong quang bên dưới.
- Viền ren màu đen? Chậc chậc, không ngờ Thủy Nhi lại cởi mở như vậy, cũng thích mặc đồ lót như thế.
Ầm. Khi người đàn ông đang tập trung tinh thần, cánh cửa bị người ta đẩy mạnh, sau đó liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi màu xanh da trời xuất hiện.
- Bác sĩ Phương, có chuyện gì sao?
Người đàn ông không phải ai khác chính là Miêu Húc. Việc bị người ta phá tan cánh cửa, hắn cũng chẳng quan tâm, nhanh chóng ngồi thẳng người, nhìn thẳng cô gái đầy quyến rũ trước mặt.
Phương Tâm Viện là cô gái mà đến tận bây giờ hắn cũng không có biện pháp ra tay.
Trong cuộc đại chiến, Miêu Húc đã sớm cho rằng cô đã chết. Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô lại ở cùng một chỗ với Lâm Hâm Tuyền. Mấy năm gần đây, Lâm Hâm Tuyền, Bạch Hiểu Thần, Thủy Nhi, Đường Mộng Tuyết, kể cả Đường Điềm Điềm đều trở thành người đàn bà của hắn. Nhưng chỉ có cô gái này vẫn duy trì khoảng cách với hắn. Hắn đã từng ôm, từng sờ, nhưng không phá được cơ thể cô. Cứ mỗi lần đến lúc quan trọng, cô luôn dùng đủ loại lý do né tránh, khiến Miêu Húc hụt hẫng. Cô gái này rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì?
Hắn đã cho cô phương pháp giữ dung nhan vĩnh viễn, để báo đáp lại, cô chỉ cho hắn sờ thôi sao?
Nhưng Miêu Húc cũng không để ý. Với thân phận của hắn hiện giờ, không thể giở bạo lực với phụ nữ được.
- Thật không rõ, tại sao đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn duy trì thói quen rình rập như vậy? Cậu không cảm thấy nhàm chán à?
Chuyện Miêu Húc làm tất nhiên đã rơi vào mắt Phương Tâm Viện, cô lập tức cười lạnh một tiếng.
Thủy Nhi vội nhảy từ trên ghế xuống, vẻ mặt ngượng ngùng.
Năm đó, cô và Đường Mộng Tuyết ở Miêu Cương tu luyện, nâng cao thực lực. Dựa vào cổ thuật, hai cô đã kích hoạt được nhiều gien ẩn. Sau đó mang theo một đại quân, đi đầu trên chiến trường. Nhưng khi hai người đến, cuộc chiến cũng đã chấm dứt. Khi cô nhìn thấy người mà mình tha thiết nhớ nhung, một khắc đó, cô cảm thấy thế giới như vậy là quá hạnh phúc.
- Hoàn toàn là rất nhàm chán. Nhưng cô lại không chịu giúp tôi.
Miêu Húc nói trắng ra.
- Cái tên háo sắc chết tiệt, có nhiều vợ như vậy rồi mà không buông tha cho tôi. Thủy Nhi, em không cần nói với hắn nữa.
Phương Tâm Viện tức giận trợn trắng mắt.
- Haha, chị Phương, nhiều năm rồi chị vẫn không tìm bạn trai. Em thấy sao chị không gia nhập vào đại gia đình tụi em?
Thủy Nhi nhõng nhẽo nói.
- Ôi, cô nàng này, tại sao cũng đứng về phía hắn? Được rồi, không thảo luận chuyện này với hai người nữa. Sư huynh của cậu đến rồi kìa, đang ở bên ngoài.
Phương Tâm Viện trừng mắt thêm lần nữa, quăng lại một câu rồi xoay người bỏ đi.
Ọt ọt! Miêu Húc âm thầm nuốt nước miếng, từ chỗ ngồi đứng dậy xông ra ngoài. Mới vừa bước ra khỏi tòa nhà chữa bệnh, liền nhìn thấy Xích Long. Ông đang cảm thấy vui mừng cho học viện. Nó rất giống với học viện của Tam tỷ xây dựng trước đó.
- Sư huynh, huynh trở về rồi?
Vừa nhìn thấy Xích Long, Miêu Húc đã la lớn.
- Ừm.
Xích Long khẽ gật đầu.
- Thế nào, đám ma vật đều bị tiêu diệt rồi sao?
Miêu Húc tùy tiện nói, móc từ trên người Xích Long một điếu xì gà.
- Cơ bản đều đã bị tiêu diệt. Miêu Húc, sư tôn nhớ cậu.
Điếu xì gà trong miệng Miêu Húc run lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Xích Long.
- Sư huynh, huynh không cần khuyên đệ. Đệ không muốn đến thế giới đó.
- Tôi không khuyên cậu, nhưng sư huynh sư tỷ đều ở đó hết. Cậu có thể đi thăm bọn họ mà.
Xích Long nhẹ thở dài.
Năm đó, khi phong ấn bị phá vỡ, sư tôn của Miêu Húc bị quấn vào một thế giới. Diệp Văn và Mạch Thiên cũng vậy. Nhưng trải qua nhiều năm, bọn họ vẫn sinh hoạt một cách bình yên. Ngay cả Tam sư tỷ, mấy chục năm trước cũng đã đến thế giới đó. Nhưng Miêu Húc không muốn đi.
- Thăm mọi người là tất nhiên rồi. Nhưng sư tôn đã tìm được cha của mình chưa?
Miêu Húc thuận miệng hỏi.
- Không. Năm đó nguyên giới bị đánh thành vô số mảnh vỡ, cũng không ai biết cha của sư tôn có ở thế giới đó không. Bây giờ một chút manh mối cũng không có.
Xích Long lắc đầu.
- Đúng rồi, cha của sư tôn tên gì?
Miêu Húc giật mình, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao đây cũng không phải là chuyện của hắn.
- Diệp Tiêu.
Xích Long nói.
- Diệp Tiêu? Lão bất tử đó rốt cuộc là ai vậy? Tại sao một chút tăm hơi cũng không có? Sư tôn nhất định là rất sốt ruột.
- Sốt ruột thì chưa nói tới, nhưng sư tôn nói, năm đó cha của sư tôn là từ thế giới này mà đi. Có lẽ cũng sẽ trở về thế giới này. Cậu đã không muốn đi, vậy thì ở lâu thêm một chút.
- Cái này hiển nhiên là không thành vấn đề. Lâm Kiếm Phong và Đoạn Thiên Vũ đang rỗi sao? Việc này cứ giao cho bọn họ.
Miêu Húc không chút để ý, khẽ gật đầu.
- Ừm.
Đúng lúc này, tại một chỗ khác, một con dơi khổng lồ không ngừng vỗ cánh, cơ thể hóa thành một đạo quang mang bay vụt về phía trước. Một đạo kiếm quang khác cũng theo sát phía sau.
- Tiểu Lâm Tử, tôi nói rồi, tốc độ của anh không nhanh bằng tôi.
- Mẹ kiếp, ai nói đó?
Đạo kiếm quang lập tức gia tốc. Khi muốn vượt qua con dơi, bỗng nhiên đâm trúng phải cái gì đó, rơi xuống đất. Sau đó, mảnh hư không phía trước người y xuất hiện một khe hở. Một thân ảnh từ hư không đó bước ra.
Lâm Kiếm Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn người phía trước. Mà Đoạn Thiên Vũ cũng nhanh chóng hóa thành một đạo quang mang, xuất hiện bên cạnh Lâm Kiếm Phong, vẻ mặt đề phòng nhìn thân ảnh.
- Ồ, hai người các ngươi là ai? Diệp Ngọc Bạch, Tiêu Nam, còn có Diệp Thương Lang đâu rồi? Bọn họ không phải nói đã trở về trước rồi sao?
Người đàn ông nhìn hai người trước mặt, miệng phát ra tiếng kinh ngạc.
- HẾT TRỌN BỘ –


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất