Chương 106: Dụ Ra
Trong quá trình truy đuổi, cuối cùng Đỗ Địch An cũng nhìn thấy bóng dáng Sơn Sư, nó không khác bao nhiêu so với Sư Tử mà hắn biết, khác biệt duy nhất chính là thể tích, vai cao ba bốn mét, hình thể to lớn bộ lông lỉa chỉa bén nhọn, khớp chân trước có ba đoạn, tư thế chạy như một con nhền nhện đang tức tốc bò trên mặt đất.
Giờ phút này, phần đuôi ngay sau lưng nó bị một mũi tên găm vào, hơn nửa mũi tên xuyên sâu vào bên trong cơ thể nó, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến nó kêu thảm bối rối chạy quanh, hoàn toàn không còn nửa phần bộ dáng tàn bạokhát máu.
Trên thân bọn người Đỗ Địch An đã bôi bột phấn Hành Thi, nên cũng không sợ bạo lộ hành tung, bọn họ theo thật sát đằng sau con Sơn Sư kia, cách nhau không quá vài trăm mét.
- Phía trước có mùi.
Trong quá trình chạy Đỗ Địch An cũng nhanh chóng cảm thụ được mùi chung quanh, những mùi này sớm nghe được, nhưng chờ đến khi đi vào phạm vị hai mươi dặm hắn mới lên tiếng nhắc nhở.
- Vị trí.
- Hướng mười giờ phía trước.
Gladly nghe vậy đưa tay thủ thế.
Gatt trong đội ngũ cũng hiểu ý, thân ảnh liền biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau, Gatt lại xuất hiện trong đội ngũ, nói:
- Là chỉ 'Tử Huyết Thú' .
Gladly nói:
- Không cần để ý tới, tiếp tục đuổi.
Mọi người theo sát ở đằng sau Sơn Sư, khi Sơn Sư kia chạy đã mệt rồi thì vị thợ săn thanh niên kia rút tiễn bắn về phía nó, tiễn pháp tinh chuẩn, nhiều lần trúng mục tiêu.
Đang lên đường truy tung, đột nhiên xuất hiện một vài ma vật săn đẳng cấp bảy đến tám đang núp trong bóng tối tập kích tại hướng mà đám người Đỗ Địch An đi qua. Bột phấn hành thi trên người khiến cho bọn hắn trở thành hành thi sống trong mắt những quái vật này, mặc dù đại đa số ma vật đều không có húng thú với những hành thi bình thường, nhưng một vài ma vật săn đẳng cấp mười trở xuống lại vẫn rất thích ăn loại đồ ăn tươi mới nhiều chất lỏng lại không có giáp xác này.
Nhưng dưới khứu giác đặc biệt của Đỗ Địch An cùng thính giác cường đại của vị thợ săn trẻ kia, những ma vật ẩn núp đánh lén này sớm đã bị phát ra, không đợi chúng nó ra tay thì Gladly đã tùy tiện chém giết, động tác gọn gàng dường như chỉ mấy giây đã giải quyết ổn thỏa, nghiền áp một cách triệt để!
Tuy tính cách sư tử tàn bạo nhưng bỗng nhiên gặp phải công kích lại khiến cho nó có phần sợ hãi, nó cũng không biết đòn công kích này đến từ chính mấy cái "Hành Thi" phía sau, nó bối rối mà chạy lung tung tán loạn, đột nhiên bị bắn quá đau nhức khiến nó nhịn không được mà quay đầu lại gầm hét lên, nhưng không nhìn thấy địch nhân nên chỉ có thể truốt lửa giận lên người mấy con "Hành Thi" phía sau.
Sơn Sư phản công đương nhiên nằm trong dự liệu của Gladly cùng Đỗ Địch An, lúc nó phản công, bọn họ liền nhanh chóng bỏ chạy sang hướng mà trước nay nó chưa từng đến, kế hoạch vẫn đang tiến hành, đương nhiên càng có hiệu quả.
Sau hai giờ, sức lực mọi người cũng tiêu hao hơn phân nửa, lúc này không kích thích Sơn Sư nữa mà để nó dừng lại nghỉ ngơi, bọn hắn cũng ngồi cách đó không xa mà nghỉ ngơi.
- Động tĩnh lớn như vậy có dọa Hắc Chức Giả sợ đến bỏ chạy hay không.
Một thanh niên uống miếng nước, nhịn không được nói.
Gladly nói:
-Ngươi sẽ bị đồ ăn của chính mình hù đến sợ sao?
Thanh niên này im lặng.
Đỗ Địch An tiếp lấy bình nước mà Gladly ném lại, nghĩ đến việc đây là chiếc bình nàng đã để miệng uống qua, trong lòng có phần không được thoải mái, lặng lẽ dùng tay lau miệng bình một cái rồi mới giơ chai lên uống.
Gladly chứng kiến cảnh tượng này thì cười lạnh một tiếng mà không nói gì.
Đỗ Địch An uống xong trả cái chai lại cho nàng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bỗng nhiên thầm rùng mình, lỗ chân lông toàn hơi co rút lại, hắn bỗng nhiên nghe thấy được một mùi hôi tanh kì lạ từ khoảng cách ba mươi dặm xa đang lặng yên tới gần!
Cái mùi này, đúng là mùi mà lúc trước hắn ngửi được trên phiến vảy đen kịt của Hắc Chức Giả!
- Rốt cục cũng xuất hiện!
Đỗ Địch An mừng thầm trong bụng, có thể hoàn thành nhiệm vụ săn bắn lần này sớm một chừng nào thì hắn có trở về tiếp tục huấn luyện sớm chừng nấy, bằng không chờ đợi ở một nơi nguy hiểm tứ phía như thế này lâu thêm một ngày đều có thể phát sinh dị biến.
Hắn không lập tức lên tiếng, mà lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, mùi của Hắc Chức Giả đã tới gần chừng năm đến hai mươi dặm, đúng lúc này đột nhiên mùi dần dần nhạt đi rồi dường như biến mất.
Đỗ Địch An ngơ ngác, hơi nghi hoặc.
- Thế nào?
Gladly nhìn về phía hắn.
Đỗ Địch An thấy nàng để ý đến nét mặt của mình, trong lòng liền run sợ nói:
- Không có gì.
Gladly nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn Sơn Sư đang chậm rãi hành tẩu phía xa kia.
Mấy phút đồng hồ sau, Đỗ Địch An bỗng nhiên ngửi thấy được mùi Hắc Chức Giả lúc trước biến mất, nó lại xuất hiện một lần nữa! Hơn nữa lần này vị trí xuất hiện lại là ngoài 8 dặm, mùi cực nhạt, dường như đang liều mạng khắc chế thu lại, nếu không khoảng cách quá gần, hắn dường như cũng khó mà nghe thấy được.
- Đang tiến gần. . . Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Đỗ Địch An kinh ngạc, biết không thể đợi được nữa, liền lập tức nói với Gladly:
- Nó xuất hiện, bây giờ đang tới gần, khoảng cách đại khái khoảng bảy dặm, không, càng gần!
Gladly cùng năm người khác ngạc nhiên, Gatt lo lắng nói:
- Sao ngươi không nói sớm, không phải phạm vi khứu giác của ngươi đến hai mươi dặm sao!
Đỗ Địch An nhướng mày, nói:
- Nó dùng biện pháp gì đã ẩn tàng mùi, ở vị trí ngoài bảy tám dặm lại đột nhiên xuất hiện.
- Nhanh chuẩn bị.
Gladly nhanh chóng nói:
- Hắc Chức Giả thích tiềm hành đánh lén từ dưới mặt đất, Đỗ Địch An có thể ở nghe thấy được mùi của nó từ khoảng cách tám dặm đã là rất khó rồi, tất cả mọi người chuẩn bị chiến, Gatt, ngươi bảo hộ Đỗ Địch An.
Gatt cùng bốn người khác kịp thời phản ứng, thầm nghĩ cũng đúng, tiểu đội kia lúc trước cũng có thợ săn tồn tại nhưng vẫn bị Hắc Chức Giả đánh lén giết chết ba người, có thể thấy năng lực tiềm hành đánh lén của Hắc Chức Giả mạnh hơn bọn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Mấy người lần lượt rút binh khí ra đề phòng.
Gladly nhìn chằm chằm Sơn Sư ở phía xa xa, ánh mắt sâm lãnh nói:
- Bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh chết nó, tốt nhất không được lưu thủ cùng sai lầm!
- Vâng.
Sắc mặt Gatt biến hóa, lập tức đáp.
Lúc này, Đỗ Địch An nghe thấy được mùi Hắc Chức Giả đã tới gần khoảng chừng hai dặm, tên thợ săn trẻ trong đội ngũ kia dường như cũng đã nghe được động tĩnh, vội vàng nói:
- Hướng bốn giờ, nó đang xuất hiện!
Gladly vuốt ve dao găm đen nhánh trên tay, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị lên.
Lúc này, Sơn Sư đang chậm rãi bước đi kia dường như đã phát giác được gì, nó ngừng lại, quay đầu nhìn quanh, thấp giọng gầm rú lên tựa như đe dọa cái gì.
Phốc một tiếng, mặt đất dưới thân bỗng nhiên vỡ tan ra, một mũi dao dài nhọn màu đen đâm ra với lực cực mạnh, xỏ xuyên vào bên trong phần bụng mềm mại của Sơn Sư kéo xuồn một phát.
Rầm rầm!
Máu từ gan cùng khí quan đầm đìa chảy ra, ngay tiếp theo máu từ phần đại ruột non cùng mạch máu cũng theo đó mà tuôn trào ra.
"Rống!"
Sơn Sư bi phẫn gầm rú một tiếng, vặn vẹo tứ chi muốn giãy dụa nhưng lại như con thú bị bao vây trong lồng giam, giãy dụa một cách bất lực.
Mặt đất xung quanh nó lần lượt vỡ tan, từ trong lòng đất bắn ra những gai nhọn sắc bén màu đen dài hai ba thước xỏ xuyên qua thân Sơn Sư.
Vèo!
Một đạo âm thanh quỷ mị ám ảnh thoảng qua.
Chính là Gladly.
Xoát mà một tiếng, nàng nhanh chóng tiến đến gần sát bên cạnh Sơn Sư, cũng không thấy nàng rút chủy thủ ra, liền nhìn thấy trong không khí dường như có phản quang màu bạc hiện lên, trong đó một đạo gai nhọn sắc bén màu đen bị bẻ gãy, từ chỗ đứt gãy đó ồ ồ chảy ra chất lỏng màu xanh nhạt như là máu tươi.