Hắc Ám Vương Giả

Chương 134: Giết, Giết, Giết!

Chương 134: Giết, Giết, Giết!
Đỗ Địch An tiến lên trước một bước, đi đến trước một cái bàn dài.
- Cho ngươi thời gian một phút đồng hồ.
Lão giả áo bào trắng lạnh lùng nói.
Đỗ Địch An tiếp nhận giấy bút, nhanh chóng nhìn lướt qua đáp án bên trên một lượt, tổng cộng có ba vấn đề.
Vấn đề một:
- Lúc quý tộc vi phạm luật pháp, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
Đỗ Địch An nhìn thấy vấn đề này, liền không do dự mà nhanh chóng ghi chữ kế tiếp:
-Giết!
Vấn đề hai:
- Lúc Quang Minh kỵ sĩ sa đọa, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
- Giết!
Đỗ Địch An tiếp tục viết xuống.
Vấn đề ba:
- Lúc ngươi gặp phải thuật sĩ luyện kim tà ác, ngươi sẽ ứng đối như thế nào?
Đỗ Địch An hơi do dự một chút, rồi cũng nhanh chóng viết xuống:
- Giết!
- Viết xong rồi.
Đỗ Địch An đưa trang giấy ra nói.
Ba người ngồi đằng sau bàn dài hơi kinh ngạc, một phụ nữ trung niên trong đó nhìn qua kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ đang cầm trong tay, nhịn không được mà nói:
- Mới qua mười giây đồng hồ, ngươi có thể chậm rãi trả lời.
- Không cần.
Đỗ Địch An lắc đầu.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, lão giả ở chính giữa tiếp nhận bài thi của Đỗ Địch An, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi, lập tức nhìn thấy tất cả đáp án phía dưới từng vấn đề đều là một chữ:
Giết!
Chữ viết như đao, đằng đằng sát khí.
Đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn híp nhỏ của lão giả bây giờ đã mở to, lão ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng thanh tú của nam nhân trước bàn này, hơi trầm mặc mà gật đầu nói:
- Ngươi phù hợp, ngày mai đến sở thẩm phán phỏng vấn.
Hai người bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn vào bài thi trong tay lão giả, lúc nhìn thấy ba chữ đơn giản mà hắn viết trên đó thì cũng không khỏi kinh ngạc, khó trách chỉ cần 10 giây đã viết xong, bọn hắn nhậm chức nhiều năm như vậy, nhưng trước nay chưa từng thấy qua phần trả lời nào ngắn gọn như vậy.
- Tiểu tử tốt!
Người đàn ông trung niên bên phải nhìn Đỗ Địch An mà bình luận:
- Tâm tính không tồi, có hơi thô bạo một chút, về sau bớt đi một chút thì càng tốt.
Lão giả chính giữa gọi Medy lại nói:
- Tuổi còn trẻ nên mới có được nhuệ khí như vậy, đây cũng là lí do mà chúng ta tuyển mộ thần quan nhất thiết phải hạn chế số tuổi.
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu với thị nữ bên cạnh.
Thị nữ hiểu ý dẫn Đỗ Địch An rời khỏi đội ngũ.
Đỗ Địch An thấy bài khảo nghiệm của mình được thông qua thì đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy đáp án này có rất nhiều cách nói sao cho nhẹ nhàng, nhưng đây chính là nội tâm hắn. Hơn nữa lúc nhìn thấy vấn đề, hắn đã biết được mục đích sơ thí lần này là gì, bởi vậy hắn dựa vào chuẩn tắc đại thi pháp trước đây mà trả lời. Nếu không thể thông qua, hắn chỉ có thể chịu thiệt.
- Thật tốt quá!
Jenny đang chờ đợi bên cạnh vui mừng kinh ngạc la lên.
Đỗ Địch An mở trừng hai mắt, nói:
- Ta nói rồi, nhất định ta sẽ thông qua.
- Hai vị, tới đăng ký thân phận của các ngươi.
Thị nữ ngắt lời Đỗ Địch An nói.
Đỗ Địch An cùng Jenny bèn nhìn nhau cười, cùng thị nữ đi đến trước văn phòng bên cạnh sở thẩm phán đăng ký thông tin thân phận hộ tịch của bản thân.
- Quý tộc, bình dân.
Thị nữ nhìn thoáng qua thông tin hộ tịch của hai người bọn họ rồi nhanh chóng ghi chép lại, sau đó đưa cho Đỗ Địch An cùng Jenny hai tấm thẻ và nói:
- Đây là chứng minh hợp thức của các ngươi, xin giữ gìn cẩn thận.
Đỗ Địch An cùng Jenny nhận lấy.
- Mời đi bên này.
Thị nữ thân mật nói.
Hai người Đỗ Địch An nhìn theo hướng nàng chỉ, ở đó người đông như thủy triều dày đặc, nhưng có hai kỵ sĩ thẩm phán đang trông coi tại nơi đó.
thẩm phán kỵ sĩ trông coi tại nơi đó.
Thị nữ dẫn hai người họ tới, nói với kỵ sĩ thẩm phán một tiếng.
Hai vị kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi lúc này xua tán đám đông, dọn ra một lối đi nhỏ cho Đỗ Địch An cùng Jenny bước vào.
Đỗ Địch An nắm tay Jenny, men theo lối đi nhỏ đó mà đi, đi ra ngoài quảng trường và dọc theo một con đường khác ít người hơn mà rời đi.
- Xe ngựa của ngươi kẹt ở đầu đường kia, ta sẽ thuê xe ngựa đưa ngươi trở về.
Đỗ Địch An nói với nàng.
Jenny gật gật đầu, cảm khái nói:
- Không ngờ người tới ứng tuyển lại nhiều như vậy, khó trách phụ thân luôn bảo ta phải nắm chắc cơ hội, may mắn gặp được ngươi, nếu không, bây giờ ta vẫn còn ngồi đợi ở trong xe.
Đỗ Địch An cười, nói:
- Ai bảo chức nghiệp thần quan sở thẩm phán quá nóng, chạm tay đã có thể bỏng rồi, còn vinh quang hơn cả Quang Minh kỵ sĩ của Quang Minh giáo đình, hôm nay ngươi đã sơ thí hợp lệ rồi, đợi cuộc thi luật pháp ngày mai cũng được thông qua, ngươi đã có thể trở thành thần quan thực tập chân chính rồi, đến lúc đó cũng tiến gần đến giấc mộng của ngươi thêm một bước!
- Đúng vậy!
Nói đến đây, tâm tình Jenny lập tức bắt đầu vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi trả lời như thế nào mà nhanh như vậy, thời gian chưa hết viết xong, đáp án của ngươi là gì vậy?
Đỗ Địch An "A..." một tiếng, hỏi ngược lại:
- Ngươi trả lời như thế nào?
- Bên trên hỏi ta, nếu như quý tộc phạm pháp làm sao bây giờ? Ta nói, đương nhiên là giống như dân thường, đều phải chịu sự trừng phạt của luật pháp, trên luật pháp thì mọi người đều bình đẳng.
Jenny nghiêm trang nói.
Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm thán nói:
- Nói rất hay, đúng vậy, mọi người đều bình đẳng!
- Ngươi cũng trả lời như vậy sao?
Jenny xoay đầu lại hỏi.
- A..., không kém bao nhiêu đâu, nhưng ghi không có hay được như ngươi.
Đỗ Địch An nói quanh co nói.
Jenny che miệng cười nói:
- Là ngắn gọn, tài ăn nói của ngươi tốt như vậy, chắc chắn chỉ dùng một hai câu đã khái quát đã xong, ngược lại là ta nói quá dong dài rồi.
- Cái này gọi là đầy đủ.
Đỗ Địch An trêu ghẹo nói.
Jenny cười đến không ngậm được miệng, nói:
- Ngươi thật biết nói. Nói đi nói lại, vấn đề đơn giản như vậy mà những người khác đều trả lời sai, thật là kỳ quái.
- Bảo một người thành thật gạt người, đã rất khó, bảo một người giả dối nói thật, lại càng không thể.
Đỗ Địch An nói ra.
Jenny tỉnh ngộ, cười hì hì nói:
- Cái nhìn của ngươi quả nhiên khác người.
- Ngươi cũng thế.
Đỗ Địch An tự đáy lòng thốt lên.
Trên mặt Jenny nổi lên một vệt đỏ thẫm, lại không cúi đầu che dấu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt ngóng nhìn nói với Đỗ Địch An:
- Thật sao, ngươi thật sự cảm thấy như vậy?
Đỗ Địch An bị nàng nhìn đến trái tim phanh phanh đập mạnh, vô ý thức mà nói:
- Đương, đương nhiên.
Jenny nhìn hắn thật lâu, thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa mà cùng Đỗ Địch An vai sóng vai bước chậm trên đường, không khí trong lúc nhất thời trở nên ấm áp vi diệu.
Đỗ Địch An ho khan một tiếng, nói:
- Phía trước có xe ngựa, chúng ta ngồi xe đi?
- Ừ.
Jenny nhẹ nhàng gật đầu.
Mướn được xe ngựa, Đỗ Địch An cùng nàng ngồi ở bên trong, cảm giác nhiệt độ trong xe tăng lên rất nhanh, nóng đến nổi mặt hắn nóng bừng lên. Để bớt xấu hổ, đầu óc chuyển động, nói:
- Ta còn chưa quen luật pháp cho lắm, ngươi dạy ta một chút đi?
- Được.
Jenny cao hứng mà đáp lại.
Lúc này, Đỗ Địch An đem một vài vấn đề vẫn chưa quen thuộc ra thỉnh giáo nàng, Jenny kiên nhẫn trả lời, giảng giải từng cái một.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Khẽ đảo mắt, xe ngựa ngừng.
Đỗ Địch An lập tức lấy lại tinh thần, biết rõ đã đến nhà nàng rồi, trong lòng có chút không nỡ.
Jenny nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
- Ta. . . Đi về trước, ngày mai gặp lại.
- Ừ, ngày mai gặp lại, ta chờ ngươi.
Đỗ Địch An đưa mắt nhìn nàng xuống xe nói.
Mãi đến khi thân ảnh của nàng đi vào lâu đài cổ, Đỗ Địch An mới thu hồi ánh mắt, bảo xe ngựa đưa mình đến tổng bộ Thú Liệp giả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất