Chương 135: Sở Thẩm Phán Pus
Giờ phút này vừa tới buổi trưa, sau khi Đỗ Địch An trở về dùng xong bữa trưa thì đi tới sân huấn luyện tiếp tục luyện tập.
Lúc xế chiều, huấn luyện viên sang đây gặp Đỗ Địch An, hắn hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, sau khi quan sát hắn luyện tập bắn tên một hồi thì vị huấn luyện viên chỉ ra mấy chỗ sai nhỏ bé rồi lại rời đi.
Ban đêm trở lại ký túc xá, Đỗ Địch An lập tức đến thư viện mượn sách luật pháp mà ôn tập.
Ngày kế tiếp.
Đúng lúc Đỗ Địch An rời giường, ăn sáng xong thì tìm tới huấn luyện viên mà xin phép nghỉ.
- Ngày hôm nay lại xin phép nghỉ?
Huấn luyện viên nhăn mày vẻ mặt không vui nói:
- Mặc dù ngươi là thợ săn chính thức, nhưng hiện nay kỹ nghệ huấn luyện là có kỳ hạn, không được thờ ơ, hôm qua cho phép ngươi nghỉ phép một ngày đã là phá lệ rồi, hôm nay lại là chuyện gì?
Đỗ Địch An thấy vậy, biết không nói rõ nguyên nhân thì không thể thực hiện được, nói:
- Ta hôm qua đến tham gia chiêu mộ thần quan thực tập ở sở thẩm phán và đã thông qua được vòng thi đầu, hôm nay là chính thức kiểm tra.
- Chiêu mộ thần quan thực tập?
Huấn luyện viên lập tức sững sờ, mỗi lần sở thẩm phán bổ sung thần quan thực tập đều là việc lớn, hôm qua huyên náo xôn xao dư luận, hắn đương nhiên cũng đã được nghe nói qua, chỉ là không ngờ rằng Đỗ Địch An xin phép nghỉ hẳn là vì nguyên nhân này.
Huấn luyện viên hoài nghi nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi từng học kiên thức luật pháp?
Muốn thông qua khảo hạch thần quan thực tập của sở thẩm phán, không phải chỉ biết chút ít kiến thức luật pháp là được, mà là phải tinh thông, ngay cả người nhận được chứng nhận tốt nghiệp của học viện luật pháp cũng khó mà đạt được yêu cầu.
- Ta đi thử xem.
Đỗ Địch An đáp.
Huấn luyện viên suy tư một lúc rồi nói:
- Được, chúc ngươi thành công.
Đỗ Địch An mừng rỡ, liền nói:
- Đa tạ huấn luyện viên!
- Đi thôi đi thôi, đi sớm về sớm.
Thanh niên huấn luyện viên phất tay nói.
Đỗ Địch An lập tức xoay người rời khỏi, đi ra bên ngoài tổng bộ tìm một chiếc xe ngựa, tiến thẳng Phổ Tư đại lộ.
Pus đại lộ nằm ở quảng trường trung tâm khu buôn bán phồn hoa, ở đây giá cả mỗi một mét đất trống đều có thể mua được cả một tòa lầu nhỏ trên một thị trấn nhỏ tại khu buôn bán vùng ngoại thành, có thể nói là "Tấc đất tấc vàng".
Người dân sống ở trung tâm vùng Tây khu không phú thì quý, khắp nơi đều có cửa hàng cao cấp phong cách ưu nhã, ven đường khắp nơi có thể thấy được từng vị quý phụ nhân dắt hài tử, ôm sủng vật ra vào cửa hiệu trang sức.
Xe ngựa dừng tại phía trước sở thẩm phán Pus, không giống với những con đường khác trong khu phố, con đường này vắng ngắt, người đi trên đường không nhiều, ở giữa đường phố là một tòa kiến trúc nguy nga cao vút, ước chừng cao hơn ba mươi mét như một con thú khổng lồ màu đen đang chiếm giữ, nửa phần trên tòa kiến trúc giống một cái sừng nhọn, bên trên đỉnh sừng nhọn, là một kí hiệu hình "Chữ thập" to lớn!
Theo tinh thần của Quang Minh Giáo Đình thì chữ thập đại biểu cho tịnh hóa!
Trên đường đi Đỗ Địch An nhìn thấy một vài người khoác áo choàng đồng phục màu trắng của sở thẩm phán, trong tay cầm sách luật pháp, vừa đi vừa xem, chuyên tâm mà nghiêm túc.
- Ta tới tham gia kiểm tra.
Đỗ Địch An từ bậc thang đi tới trước sở thẩm phán trang nghiêm mà u sầm, móc tấm thẻ kia ra đưa cho thủ vên cửa ra vào sở thẩm phán nói.
Vị thủ vệ trẻ tuổi của sở thẩm phán lạnh lùng nhìn thẻ rồi gật đầu nói:
- Mời vào.
Đỗ Địch An tiến vào bên trong sở thẩm phán, bên trong là một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, từng sợi ánh sáng từ trên mái vòm phóng xuống, Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lên, hẳn là ánh sáng từ vật thể trong suốt như thủy tinh khảm nạm trên mái vòm kia chiếu xuống, trong lòng ngạc nhiên.
Lúc hắn quan sát, một nữ hầu áo sợi màu trắng tới, ôn hòa nói:
- Ngươi tới kiểm tra, xin mời đi theo ta.
Dưới sự chỉ dẫn của nàng hầu, Đỗ Địch An đi tới đại sảnh Thiên điện, nơi đây có một cái đại sảnh giống như thánh đường, bên trong là từng dãy chỗ ngồi, phía trước là một cái đài diễn thuyết độc lập, giờ khắc này có hơn mười đạo thân ảnh đang ngồi trong đại sảnh, đều là thiếu niên cùng thiếu nữ trạc tuổi hắn, đại đa số bọn họ đều quần áo hoa lệ màu sắc tươi đẹp, chất vải tơ lụa sang trọng, chỉ có tầm hai ba người là trang phục được dệt từ cây đay thông thường.
Phía trước bục giảng được đặt mấy cái bàn, giờ phút này không có một ai ngồi sau bàn, bên cạnh chỉ có mấy nữ hầu áo bào trắng xin đợi.
Đỗ Địch An tùy ý tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi,
Một lát sau, đột nhiên ngửi được mùi của Jenny thoảng qua, trong lòng hắn chợt vui vẻ , chờ đợi không bao lâu quả nhiên trông thấy Jenny mặc một bộ váy màu xanh tiến tới.
Đỗ Địch An lập tức đứng lên vẫy chào nàng.
Jenny đang chọn lựa chỗ ngồi, đột nhiên chú ý tới Đỗ Địch An, đôi mắt nàng cũng sáng lên, bước nhanh tới ngồi ngay bên cạnh Đỗ Địch An.
- Ngươi tới thật sớm.
Sau khi ngồi xuống Jenny hạ giọng nói.
Đỗ Địch An cười nói:
- Chim chóc dậy sớm để có côn trùng ăn.
- Vậy côn trùng dậy sớm thì sao?
Jenny giảo hoạt nói.
Đỗ Địch An bị nghẹn lại, bật cười nói:
- Bị chim ăn.
Jenny che miệng cười trộm, hỏi:
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Ừm.
Đỗ Địch An tự tin nói:
- Chỉ cần kiểm tra thứ ta biết, bảo đảm điểm cao.
Jenny bật cười.