Chương 139: Ma Vật Đồ Sách
- Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi cũng không cần làm làm Thú Liệp giả nữa rồi, phải không?
Jenny ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, ánh mắt tràn ngập chờ đợi nói. Bây giờ đã qua một năm, nàng biết rõ Đỗ Địch An đã không còn là Thập Hoang Giả mà đã trở thành Thú Liệp giả.
Tuy nàng không có hứng thú với việc của tập đoàn, nhưng ít nhiều vẫn hiểu đôi chút về công việc này, chức trách của Thú Liệp giả là thanh trừ nguy hiểm bên ngoài vách tường, đổi lại trước kia thì nàng sẽ ủng hộ Đỗ Địch An một cách vô điều kiện để hắn đi làm chuyện mà bản thân hắn muốn làm, nhưng hôm nay tình cảm đã thâm sâu rồi, vừa nghĩ tới việc Đỗ Địch An sẽ gặp nguy hiểm, nàng liền không muốn lại nhìn Đỗ Địch An rời khỏi tường thành.
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong lòng Đỗ Địch An mềm nhũn, gật đầu nói:
- Được!
Jenny không khỏi vui mừng mà ôm chặc lấy hắn, đầu tựa vào trong lòng ngực của hắn nói:
- Về sau chúng ta trở thành thần quan, cùng nhau xét duyệt người xấu, mỗi ngày đều ở bên nhau, như vậy hẳn là hạnh phúc lắm.
Đỗ Địch An nghe nàng nói..., trong lòng cũng tràn ngập khao khát, cùng với việc càng ngày càng yêu nàng sâu đậm, hắn cũng càng ngày càng không muốn sống bên ngoài vách tường nữa, thậm chí còn không muốn đi luyện tập bắn tên.
Lúc bắn tên, trong đầu hắn đều là thân ảnh của nàng, suy nghĩ cũng khó có thể tập trung, trong lòng thầm muốn mỗi ngày được bên nàng, nhìn thấy nàng, cứ như vậy mãi cho đến vĩnh viễn là tốt rồi.
Từ sau khi hai người mến nhau, Đỗ Địch An mỗi ngày vừa hoàn thành xong mức huấn là chạy ngay đến sở thẩm phán gặp Jenny. Mỗi khi Jenny giả bộ mong mỏi, hắn đều xin phép nghỉ để cùng Jenny đi du ngoạn khắp nơi.
Trong cuộc sống như vậy, hắn nhận ra mình chán ghét việc luyện tiễn buồn tẻ, thậm chí nhà máy gia công kim loại mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cũng vứt bỏ ở đó, rất lâu rồi không có trở lại đi xem.
Lý tưởng cùng hùng tâm đã từng có trước kia, bây giờ mỗi lần nghĩ đến, Đỗ Địch An đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ thầm muốn mỗi ngày cứ như vậy mà bên cạnh nàng, không muốn liều mạng dốc sức vất vả huấn luyện bên ngoài vách tường nữa.
- Mấy ngày nữa cha ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ, mấy ngày nay ngưoi cứ trở về chuẩn bị cho tốt đi, ta không quấy rầy ngươi.
Jenny nhìn Đỗ Địch An nói.
Đỗ Địch An cười cười, nói:
- Xem ra ngươi rất hiểu chuyện.
- Đó là đương nhiên.
Jenny đắc ý nói.
Đỗ Địch An cũng hiểu được cần phải chuẩn bị kĩ một chút mới được, đối phương đã cho hắn cơ hội này thì hắn nhất định phải nắm chắc lấy, nếu như nhiệm vụ vượt quá phạm vi khả năng, hắn sẽ quyết đoán cự tuyệt, nhưng nếu như chỉ hơi khó khăn một chút thì hắn nguyện ý phấn đấu một chút, hắn sẽ chứng minh cho phụ thân Jenny thấy, mình đáng để con gái hắn phó thác cả đời!
. . .
. . .
Hai ngày sau.
Đỗ Địch An nhận được thông báo từ bên trên, mình được điều đến đệ tam tiểu đội tiến về phía ngoài vách tường chấp hành nhiệm vụ.
Nội dung nhiệm vụ là trước khi đến khu số 2 phải chém giết ma vật Thực Thi Giả trên khu Số 2.
- Thực Thi Giả!
Lúc Đỗ Địch An thấy nội dung nhiệm vụ thì hơi nhíu mày, trong lòng nhanh chóng phân tích:
- Đệ tam tiểu đội trưởng là Trung cấp Thú Liệp giả, hơn nữa chức nghiệp là kỵ sĩ, Thực Thi Giả này có cấp bậc là mười tám, với thực lực của đội trưởng mới có thể kháng trụ một chút, còn những người khác phối hợp lại thêm cả ta, thì mức độ săn giết nắm chắc chừng 60%.
Trong khi ở đây huấn luyện một năm, hắn sớm đã dành thời gian đọc qua sách về ma vật bên ngoài vách tường, nghe nói sách này là từ trong thành lưu truyền tới nay, ghi chép thông tin về các loại ma vật bên ngoài vách tường, hơn nữa căn cứ vào những thông tin này để ước định đẳng cấp săn của chúng.
Trong quá trình phát triển, ban đầu đẳng cấp của ma vật trên sách vở sẽ có sự chênh lệch so với chiến lực của ma vật trên thực tế, nhưng hôm nay thì sự chênh lệch cũng rất nhỏ, trên cơ bản cũng ăn khớp với đẳng cấp đã ước định, mức chênh lệch cũng không vượt quá một cấp bậc.
Suy tư một lát, Đỗ Địch An quyết định sẽ chấp hành.
Tuy rất khó nhưng cũng không phải là không có có hi vọng.
Đỗ Địch An thu gom bọc hành lý, thuận tiện đem theo cả số thuốc nổ mà nửa năm trước đã thu được dấu trong túi, trong thời khắc mấu chốt, có lẽ có thể cần dùng đến nó, dù sao căn cứ tại khu số 7 cho tới bây gì đã bị thu nhặt hầu như gần hết rồi, cơ bản sẽ không còn lưu lại thứ gì.
Lúc Đỗ Địch An đi vào Thú Liệp giả đại sảnh thì lập tức nhìn thấy người của đệ tam tiểu đội, tổng cộng có bốn người, tính cả hắn nữa là năm người, đây là quy mô của một tiểu đội tiêu chuẩn, hơn nữa cấu hình vị trí cũng rất đặc biệt, trong từng đội ngũ phải có một kỵ sĩ hoặc chiến sĩ phòng ngự, thợ săn thì cũng như thế, ba vị trí còn lại thì tùy ý bỏ thêm vào, hoặc là hai đạo tặc, hoặc là ba kỵ sĩ, thế nào cũng được.
- Ngươi chính là Đỗ Địch An?
Một thanh niên cao gầy trong số bốn người nhìn thấy Đỗ Địch An thì chủ động hỏi.
Đỗ Địch An xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, ta đến chậm.
Một nữ thợ săn phong cách trang phục trông chừng 20 tuổi bước ra tay cầm một cây cung nỏ, nhìn nhân vật mới gia nhập này, không khỏi nói:
- Làm gì, những người này đã uống quá nhiều rồi, đây chính là nhiệm vụ mà mức độ nguy hiểm được đánh giá đạt tới 'Trung cấp', vậy mà lại có thể giao cho một tên thái điểu mới gia nhập? Vứt mạng sống của chúng ta đi đâu vậy?
- Đúng vậy đội trưởng, có khi nào là bên trên lầm hay không?
Một chiến sĩ khác lưng đeo một thanh kiếm dài, từ tạo hình kiếm mà xem, có thể thấy được người này là Kiếm Sĩ kiểu phòng thủ chứ không phải loại kiếm sĩ công kích như Linda.
- Đây là quyết định của bên trên, đừng nói nữa, chuẩn bị lên đường đi.
Thanh niên cao gầy khoát tay, ngăn cản hai người nói tiếp rồi nói với Đỗ Địch An:
- Nghe nói Ma Ngân của ngươi là "Cụ Nhiễm Giả", nhiệm vụ truy tung Thực Thi Quỷ phải giao cho ngươi rồi.
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Không thành vấn đề!
Nữ thợ săn cùng Kiếm Sĩ nghe thấy lời đội trưởng nói thì sững sờ liếc nhau, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng có vài phần bất mãn.
Rất nhanh, mọi người lên ngựa dưới sự dẫn đầu của thanh niên cao gầy mà đi ra ngoài vách tường.
Trải qua hơn một giờ, mọi người xuyên qua khu phóng xạ đi đến trước Cự Bích.
Ở trước thông đạo có người của tập đoàn Melon đang đợi, nhìn thấy đám người Đỗ Địch An thì lập tức chạy ra đón chào, hỗ trợ mở thông đạo ra.
Lúc xuyên qua thông đạo u ám, Đỗ Địch An cũng như những người khác, theo thường lệ mà đứng cầu nguyện một chút dưới bức tượng nữ thần săn bắn khắc trên vách tường rồi mới rời khỏi thông đạo đi ra bên ngoài vách tường.
Lần này thông đạo có phần khác biệt so với thông đạo khu số 1 mà lần trước Đỗ Địch An đi qua, bên ngoài thực sự không phải là rừng rậm với những cây đại thụ mà là một mảnh bình nguyên hoang vu, trên mặt đất đều là loạn thạch, ở dưới loạn thạch có thể lờ mờ nhìn thấy được hình dáng cơ bản của kiến trúc.
- Đi thôi.
Dễ dàng thấy được đây không phải lần đầu tiên thanh niên cao gầy này đến đây, sau khi nhìn lướt qua một lượt xác nhận chung quanh không có gì nguy hiểm, hắn móc trong ba lô ra một phần địa đồ, mở ra xem rồi đi đầu ở phía trước dẫn đường.
Đỗ Địch An cùng nữ thợ săn, Kiếm Sĩ, cùng với một đạo tặc trẻ tuổi dáng lùn khác theo sát phía sau.
- Thái điểu, nếu nghe thấy được mùi gì nguy hiểm, nhớ nhắc nhở.
Kiếm Sĩ nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhíu mày, không nói gì.
- Khu vực mà Thực Thi Quỷ thích hoạt động là Hủ Thi Chiểu Trạch ở phía bắc.
Thanh niên cao gầy nói với những người khác:
- Động tác nhanh lên, bên này có dấu vết ma vật du đãng khác, là một dấu vết rất lớn
. . .
. . .