Chương 140: Đánh Lén
Dưới sự dẫn dắt của người thanh niên dáng hình cao lớn, mọi người trong phế tích đổ nát ngập tràn đá vụn kia nhanh chóng đi về phía trước, ven đường nhìn thấy một dấu rất lớn chân mới giẫm ra không lâu, ước chừng to bằng cả cái bồn tắm, thật khó tưởng tượng con vật khổng lồ cỡ nào đã đi qua nơi này.
Đỗ Địch An nghe thấy được mùi của dấu chân in lại này, thông qua mùi này hắn truy tung được khoảng cách chừng 25 dặm đến ba mươi dặm, nghe thấy được nguồn gốc của luồng khí vị cực kỳ sâu đậm, hơn nữa còn đang chậm chạp di chuyển.
Người thanh niên cao gầy dọc theo vị trí dấu chân mà dẫn đám người Đỗ Địch An nhanh chóng đi về phía trước, đi đến một ngã tư đường thì ngừng lại, nói:
- Nghỉ ngơi một chút, Đỗ Địch An, ngươi sang đây xem địa đồ một chút đi, đợi lát nữa còn phải dựa vào ngươi truy tung Thực Thi Giả.
Đỗ Địch An nghe vậy thì tiến lên xem.
Người thanh niên cao gầy bỗng nhiên quay người, rút chủy thủ tùy thân trong tay ra, hung mãnh đâm về phía ngực trái Đỗ Địch An!
Sự việc bất ngờ lần này khiến Đỗ Địch An quá sợ hãi.
m thanh loong coong loong coong phát ra!
Đỗ Địch An bay ra ngoài, ngã ngồi dưới đất.
Người thanh niên cao gầy hơi ngơ ngẩn, nhìn vào chỗ ngực của Đỗ Địch An, Thú Liệp Chiến giáp màu đen đã bị đâm rách ngay vị trí đó, nhưng. . . Bên trong lại cực kỳ cứng rắn, như là một tấm thép!
Biến cố bất thình lình khiến nữ thợ săn Kiếm Sĩ cùng đạo tặc đang đứng bên cạnh cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
- Đội, đội trưởng. . .
Nữ thợ săn hơi mơ hồ.
Trong lòng Đỗ Địch An kinh hãi, ánh mắt ngơ ngác khó tin nhìn người thanh niên cao gầy, sau một khắc, trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, toàn thân lập tức lạnh buốt xuống, nhanh chóng bò lên bên trên rồi quay người bỏ chạy!
Nhiệm vụ săn bắn lần này căn bản chỉ là nguỵ trang!
Hoặc có thể nói mục tiêu săn bắn không phải là Thực Thi Giả, mà là hắn!
Người thanh niên cao gầy nhìn thấy Đỗ Địch An chạy trốn, vội nói với ba tên Kiếm Sĩ:
- Bắt lấy hắn, đây là nhiệm vụ của tập đoàn, phải giết chết hắn!
Ba tên Kiếm Sĩ nhìn nhau nhưng lại không hành động.
Người thanh niên cao gầy không nhiều lời với bọn họ mà bất chấp đuổi theo Đỗ Địch An, hắn vốn nghĩ rằng sau khi đánh lén một kích thành công sẽ từ từ giải thích với bọn họ, nhưng giờ phút này đánh lén thất bại, nếu để cho một nhân vật mới như Đỗ Địch An chạy trốn khỏi tay hắn, vậy thì thật đáng chê cười, hơn nữa cũng sẽ chọc giận người ở trên!
Vèo!
Người thanh niên cao gầy dùng sức chạy hết tốc độ, tuy chức nghiệp của hắn là kỵ sĩ,nhưng tính linh hoạt của thân ảnh lại chẳng kém gì đạo tặc cùng thợ săn.
Đỗ Địch An cảm nhận được thân ảnh đằng sau càng đuổi càng gần, trong lòng hắn hoảng sợ, chính diện chiến đấu với một tên trung cấp Thú Liệp giả hẳn là hoàn toàn không có phần thắng, hắn vội vàng vung bọc hành lý trên lưng ra, tuy nhiên bên trong còn có những ống thuốc nổ, nhưng căn bản không kịp đốt cháy, chỉ thêm vướng víu.
Chạy!
Đỗ Địch An chạy như điên.
Vèo!
Một đạo âm thanh xé gió cấp tốc lướt đến.
Lúc Đỗ Địch An nghe được tiếng gió, theo bản năng muốn quay đầu nhìn lại, nhưng trong đầu lại vang lên một luồng cảnh báo, hắn quyết không quay đầu nhìn lại, thân thể chạy trốn sang hướng bên cạnh.
Tuy trốn nhanh chóng nhưng toàn tâm đau đớn, cảm giác đau nhức từ phía sau hung hăng truyền đến, tựa như một chiếc xe vận tải đang từ phía sau đâm lên, thân thể của hắn không tự chủ được mà ngã về phía trước ra rồi liên tục lăn trên mặt đất mấy vòng.
Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy người thanh niên cao gầy đã nhanh chóng đuổi gần đến nơi, cũng nhìn thấy mũi thương từ trên lưng xỏ xuyên qua đến trước bụng.
- Ách a a a. . .
Hai mắt Đỗ Địch An đỏ bừng, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, bàn tay nắm chặt trường thương trên lưng rồi dùng sức rút phăng ra, tiếp theo đó máu tươi phun ào ra, bắn tung tóe trên mặt đất.
- Hừ!
Người thanh niên cao gầy hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt tới trước mặt Đỗ Địch An, tung ra một cước.
Đỗ Địch An lăn tròn một vòng, trở tay nắm lấy một nắm bùn nhão ném vào mặt người thanh niên cao gầy.
Người cao thanh niên vội vàng đưa tay ngăn lại, khi hắn quay lại thì Đỗ Địch An đã bò lên, tiếp tục chạy về phía trước.
- Tiểu tử chết tiệc!
Người thanh niên cao gầy nghiến răng nghiến lợi, nắm trường thương đã găm Đỗ Địch An bị thương vứt trên mặt đất kia, nhắm về hướng Đỗ Địch An đang chạy mà ném mạnh tới.
Đỗ Địch An bụm lấy miệng vết thương ngay bụng, cố nén cơn đau nhức kịch liệt, tuy đang chạy nhưng tâm tư vẫn lưu ý đằng sau, sau khi thấy đối phương nhặt lấy trường thương, hắn lập tức biết rõ đối phương sẽ phóng trường thương kia tới, lúc này liền chịu đựng sợ hãi, dọc theo con đường thẳng tắp mà tiếp tục chạy, sau đó đột nhiên thấp người lăn qua một bên mà trốn đi.
Vèo một tiếng, lúc hắn lập tức tránh né thì trường thương cũng gào thét mà lao qua bên cạnh hắn, bắn về phía xa xa.
Nhịp tim Đỗ Địch An đập loạn xạ, sau đó hắn cắn răng chạy về khu phố bên cạnh.
Người thanh niên cao gầy sửng sốt, dường như không ngờ tới là Đỗ Địch An lại đột nhiên tránh né như vậy, lúc đầu nhìn thấy hắn ngây ngốc cứ chạy băng băng phía trước như người điên, còn tưởng rằng một phát này tất trúng, ai ngờ hắn lại đoán trước được hành động của mình mà tránh né.
- Đáng chết! !
Người thanh niên cao gầy kịp phản ứng, lập tức thẹn quá hoá giận, không hề nhặt lấy trường thương mà nhanh chóng đuổi hướng mà Đỗ Địch An rẽ vào.
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy phần bụng kịch liệt đau nhức, trong quá trình chạy dường như có cái gì đó không ngừng theo thể nội rò rỉ ra, điều này khiến hắn cảm thấy hoang mang hoảng sợ, chỉ có thể che phần bụng thật chặt.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Đỗ Địch An hơi hoảng hốt, hắn biết rõ bị đuổi kịp là chuyện sớm hay muộn, vừa rồi lợi dụng đối phương dừng lại ném trường thương mới kéo khoảng cách ra được một chút, nhưng đối phương dù sao cũng là Trung cấp Thú Liệp giả, từ đầu khoảng cách của bản thân đã quá gần hắn rồi, bây giờ muốn vứt bỏ hắn là chuyện không thể nào!
Vèo!
Người thanh niên cao gầy cấp tốc đuổi theo, hắn nhìn Đỗ Địch An đang điên cuồng chạy phía trước với một tay đang bụm lấy vết thương trên bụng, trong lòng hắn tức giận nhưng cũng có chút kinh hãi, tốc độ như vậy không phải nhân vật mới nào cũng có, có thể nói còn nhanh hơn Sơ cấp Thú Liệp giả lão luyện nhiều lần, thậm chí là không thua kém hắn bao nhiêu.
Hai người chạy vội trên con đường ngập tràn rêu, cỏ xỉ, vũng nước cùng bùn nhão, khoảng cách càng kéo càng gần, rất nhanh Đỗ Địch An đã nghe thấy được mùi của đối phương chỉ cách mình 3-4m, đã là có thể đụng tay đến!
Dừng ở đây sao. . .
Trong lòng Đỗ Địch An hiện lên một chút tuyệt vọng, hắn thấy bên ven đường phía trước có một vũng nước đọng, đó là chỗ đường phố bị sụp đổ, nước mưa ngập đầy bên trong, bên trên có những phiến lá cùng những thứ đồ vật hư thối đen sì, nước lại đục ngầu không chịu nổi.
Đỗ Địch An cắn răng thả người nhảy xuống.
Bịch một tiếng, hắn rơi vào bên trong hố nước đọng.
Người thanh niên cao gầy thò tay chộp lấy không khí, hơi sững sờ, thân thể nhanh chóng dừng lại, nhìn cái vũng nước đọng diện tích không quá bảy tám mét vuông này, ánh mắt âm trầm,
- Vốn định giữ cho ngươi toàn thây, vậy mà ngươi lại tự mình muốn chết, tiện cho những con quái vật dưới cống ngầm này.
Hắn nhìn qua mặt nước, cùng đợi, hơn mười giây qua đi, trên mặt nước vẫn đục phiêu đi lên một lượng lớn máu tươi.
. . .
Đỗ Địch An đâm đầu vào bên trong vũng nước đọng, cảm giác đầu tiên là lạnh buốt, cái vũng nước đọng này khá sâu, hắn nhanh chóng hoạt động chui sâu vào vũng nước, sợ người thanh niên cao gầy kia cũng nhảy xuống.
Bơi không lâu, Đỗ Địch An đột nhiên nhìn thấy một đạo bóng đen, bóng đen đó lặng yên không một tiếng động mà bơi lại phía mình, lúc bơi dường như không làm nước chảy chấn động quá nhiều.
Ma vật dưới nước! Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại, lập tức nhớ tới nơi này là một cống thoát nước, hôm nay nước đọng đầy như vậy, chắc chắn có không ít ma vật sinh sống trường kì trong cống thoát nước chui ra.
Nghĩ đến đây, hắn lạnh cả người.
Lúc này, bóng đen kia chỉ cách hắn chừng bốn năm mét, nó đang cấp tốc bơi lại nhanh như hổ đói vồ mồi.
Đỗ Địch An cố gắng mở to mắt, trong làn nước vẩn đục trong, hắn chỉ cảm thấy con mắt mình đau nhức, nhưng vẫn không dám nhắm lại, lập tức thấy rõ bộ dáng cái bóng đen này, đúng là một quái vật giống như Ngạc Ngư, vẩy cá toàn thân và miệng thật dài, dưới bụng có sáu đường móng vuốt bén nhọn vô cùng, tưởng chừng có thể lập tức xé nát cơ thể người.
Hai chân Đỗ Địch An đạp nước, hoảng sợ mà nghĩ cách chạy trốn, nhưng gia tốc dưới nước của đối phương quá nhanh, vọt tới trước liền tới gần, há rộng cái miệng lớn đầy răng nanh hung hăng vồ lấy chân trái Đỗ Địch An.
Chân trái hắn cảm nhận được một cách sâu sắc độ bén nhọn của những cái nanh, Đỗ Địch An thống khổ mà vung vẩy, nhưng đối phương cắn chặc không buông, hắn đột nhiên nghĩ đến chủy thủ bên cạnh chân phải, liền vội vàng móc ra, nổi giận giống như xoay người đâm về đầu của nó.
Chủy thủ từng đao từng đao đâm vào đầu quái vật kia, nó đau đớn đến độ cái đuôi kịch liệt đong đưa, chung quanh nước chảy kích động.
Đỗ Địch An điên cuồng chọc đâm, một lượng lớn máu tươi từ đầu con quái vật kia tuôn ra, cũng không lâu sau, đối phương đã dần nới lỏng hàm răng sắc nhọn đang giữ lấy chân Đỗ Địch An ra, hắn vội vàng đẩy hàm nó ra thu chân lại, đồng thời hắn cảm giác được không khí trong lồng ngực không thông, cảm thấy khó thở, biết rõ thời gian nín thở của bản thân đã hết, liền vội vàng nhìn trái phải xung quanh.
Rất nhanh, Đỗ Địch An đã tìm được một cái lỗ thủng trên tường liền vội vàng bơi qua.
Cái lỗ thủng này là một cái miệng thông cống thoát nước, Đỗ Địch An kéo những thanh sắt thép đã hư gỉ vắt ngang miệng cống thoát nước ra, thép này chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát đã gãy ra từng đoạn, Đỗ Địch An lập tức chui vào bên trong.