Chương 144: Tội Của Đỗ Dịch An
Đỗ Địch An trở lại trong vách tường, y theo quy củ, lần nữa bị đưa vào trong Thủ Tịnh Sở.
"Không biết tay trái của ta có bị kiểm tra ra vấn đề hay không."
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, tay trái hấp thu quá nhiều Hàn Tinh, những Hàn Tinh này dù sao cũng là kết tinh trong thi thể Hành Thi, hôm nay dường như có không ít Hàn Tinh không thể tiêu hóa đông lại trong tay trái, cũng không biết tay trái hôm nay của mình có giống với cánh tay Hành Thi hay không, điều này khiến hắn trong lòng có chút khẩn trương.
Nhưng hắn cũng biết, muốn nhập cư trái phép vào khu buôn bán là chuyện không thể thực hiện được, ở cứ điểm biên phòng của khu buôn bán kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc, lúc bọn hắn đi ra ít kiểm tra, nhưng lúc đi vào lại thấy rất tỉ mỉ, có thể nói là cửa khẩu thứ hai ngoài Thủ Tịnh Sở, hơn nữa cửa khẩu này là do quân bộ thiết lập.
Thú Liệp giả như bọn hắn muốn đi vào cứ điểm, nhất định phải có ký hiệu hợp lệ của Thủ Tịnh Sở cho, dựa vào ký hiệu này mới có thể thông qua cứ điểm biên phòng.
Lần nữa đi vào trong Thủ Tịnh Sở, Đỗ Địch An đã quen đường rồi, sau khi dùng nước rửa sạch thân thể thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi ở trong lồng giam chờ đợi.
Ngày hôm sau, có người đến tiến hành thử máu cho Đỗ Địch An.
Trong lòng Đỗ Địch An khẩn trương, đưa tay phải ra cho hắn lấy máu.
Người tới cũng không có nghĩ nhiều, lấy máu tươi trên ngón tay phải ra, nhỏ vào trong chén, trong chén này sớm đã có một giọt máu tươi, giờ phút này nhỏ máu của Đỗ Địch An vào, cả hai lẳng lặng lơ lửng ở trong chén, cũng không hấp dẫn dung hợp lẫn nhau.
Đỗ Địch An thấy vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng chờ bảy ngày trôi qua.
"Đợi sau khi trở về khu sinh hoạt, lập tức rời khỏi tập đoàn Thú Liệp giả làm tròn bổn phận thần quan thực tập, sau đó leo lên vị trí thần quan chính thức, thậm chí tăng lên tới chấp sự, giáo chủ địa vị, đến lúc đó có thể cho Jenny hạnh phúc."
Đỗ Địch An vừa yên lặng chờ vừa lên kế hoạch cho tương lai.
Vào ngày thứ tư, lao lung mở ra lần nữa.
Đỗ Địch An còn tưởng rằng Thú Liệp giả khác tới, lập tức nhìn thấy bảy tám người tiến đến, trong đó có bốn vị Quang Minh kỵ sĩ thực tập võ trang đầy đủ, bốn người khác mặc chiến giáp kỳ lạ, đi đến trước lao lung của Đỗ Địch An, trong đó có một vị trung niên quát:
- Ngươi chính là Đỗ Địch An?
Đỗ Địch An liền giật mình, đáy lòng cảm giác được một chút không ổn đáp:
- Các ngươi là?
Ngươi trung niên này hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ ta đại diện cho sở thẩm phán, bắt ngươi với tội 'Ăn cắp', theo ta đi một chuyến!
- Tội Ăn cắp?
Đỗ Địch An có chút lờ mờ.
- Các ngươi lầm rồi, ta ăn cắp cái gì, ta là Thú Liệp giả, ta mới từ ngoài vách tường trở về!
Đỗ Địch An nhịn không được nói.
Người trung niên này không kiên nhẫn mà nói:
- Ít lải nhải, có việc gì về ngục giam nói sau.
- Ngục giam?
Đỗ Địch An lập tức nổi giận, nói:
- Còn chưa thẩm vấn và điều tra, các ngươi có tư cách gì bỏ tù ta?
- Lời nói của ta chính là tư cách.
Người trung niên cười lạnh nói.
Đỗ Địch An nghe xong, lập tức nhìn thẳng hắn nói:
- Nói như vậy, ngươi không có lệnh bắt?
Sắc mặt của người trung niên lập tức trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là có, chỉ là sợ ngươi chạy, hôm nay tới bắt ngươi trước sau đó đương nhiên sẽ có lệnh bắt!
Nói xong vung tay lên, nói với Quang Minh kỵ sĩ thực tập bên cạnh:
- Mở cửa cho ta!
Vị thiếu niên Quang Minh kỵ sĩ thực tập này gật đầu, móc chìa khóa mở lồng giam ra.
Đỗ Địch An không nghĩ tới hắn có thể ra lệnh cho Quang Minh kỵ sĩ thực tập, sắc mặt càng âm trầm, trong lúc đó đáy lòng của hắn tỉnh táo lại, sát ý mãnh liệt không khỏi cuộn cuồn lạnh lùng nhìn lồng giam được mở ra, hắn chậm rãi đứng lên bước ra khỏi lao lung, ngẩng đầu nhìn vào vị trung niên này nói:
- Các ngươi là người của tập đoàn Melon gọi tới, muốn áp đặt tội danh cho ta?
Người trung niên nhướng mày, quát với người bên cạnh:
- Bắt!
Đỗ Địch An không có phản kháng, mà là giơ tay ra, ánh mắt nhìn vào người trung niên nói:
- Ngươi bắt thử xem, không có lệnh bắt đã dám đến bắt thần quan thực tập, dù ta bị bỏ tù rồi, cho dù tội danh của ta do các ngươi xác nhận, ta vẫn có quyền dùng thân phận thần quan thực tập khởi tố ngươi, bỏ qua trình tự tư pháp, lạm dụng chấp pháp!
Người trung niên khẽ giật mình đưa tay ngăn vị chuẩn bị khảo Đỗ Địch An lại, cúi đầu nhìn kỹ đứa bé này tuổi tác cũng không sai biệt lắm với con mình, không nghĩ tới một đứa bé như vậy, lúc gặp hoàn cảnh và trận chiến như vậy vẫn có thể trấn tĩnh, trong lòng của hắn thất kinh cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, trầm mặc một lúc sau rồi nói:
- Tiểu tử, xem như ngươi có dũng khí!
- Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng gọi ta là tiểu tử?
Đỗ Địch An cười lạnh.
Người trung niên khẽ nhíu mày, không muốn phô trương miệng lưỡi với Đỗ Địch An, nói:
- Ngày mai chờ ta cầm lệnh bắt tới cho người nhìn rõ.
Nói xong vung tay lên, gọi mấy người rời khỏi.
Mấy vị Quang Minh kỵ sĩ thực tập và mấy người đồng bọn của hắn hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới tên đã trên dây lại bị Đỗ Địch An bức cho trở về, lập tức cảm giác rất uất ức, chỉ có thể đầy bụi đất mà trở về, dù sao ai cũng không muốn gánh chịu phiền toái dư thừa.
Đỗ Địch An thấy bọn hắn rời khỏi, nhưng trong lòng không có sự vui sướng khi đánh thắng trận, ngược lại lạnh như băng vô cùng, tràn ngập phẫn nộ và sát ý không nói nên lời, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ đường lui:
- Nói ta ăn cắp, ta có đủ chứng cớ vắng mặt, xem như là ác ý hãm hại, cũng không có chứng cớ! Mặc dù bọn hắn có thể giả bộ chứng nhận, nhưng ta ra ngoài vách tường chấp hành nhiệm vụ, trong tập đoàn có không ít người biết rõ, căn bản dấu diếm không được.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm an tâm rất nhiều.
Khẽ đảo mắt lại qua ba ngày.
Đỗ Địch An vừa rời khỏi Thủ Tịnh Sở, liền thấy một lồng giam xe ngựa đang và mấy người chờ bên ngoài, trong đó cầm đầu chính là người trung niên lúc trước, điều này khiến trong lòng của hắn không khỏi trầm xuống.
"Kỳ hạn trông coi ta bảy ngày chưa đến, hắn tới đây bắt ta, dễ nhận thấy lúc ấy còn chưa định tội cho ta."
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, ba ngày này hắn nghĩ hơi kỳ quặc, " Lần thứ nhất hắn tới, cho dù có lệnh bắt cũng không có tư cách mang ta đi, dù sao thời hạn trông coi của ta chưa đến, không thể rời khỏi Thủ Tịnh Sở, coi như vào ngục giam cũng không được."
"Nói rõ, lúc ấy hắn căn bản cũng không phải là mang ta vào ngục giam mà là muốn bí mật giết chết ta, nói như vậy tập đoàn thậm chí có thể nói ta đã chết ngoài vách tường, cũng khiến sở thẩm phán không thể nào truy tra."
Đỗ Địch An nhìn qua người trung niên lộ ra một nụ cười lạnh, chân mày hơi nhíu lại, "Bây giờ hắn dám tới, chắc chắn đã có được lệnh bắt, thế nhưng mà, sở thẩm phán cũng chưa thẩm vấn ta, làm sao có thể cho hắn lệnh bắt?"
Trong lòng nghĩ đến, Đỗ Địch An đi tới lạnh lùng nói:
- Không cần lộ ra nụ cười chó săn khiến người khác chán ghét.
Người trung niên khẽ giật mình, sắc mặt âm trầm xuống nói:
- Tiểu tử ít khua môi múa mép, ngươi không phải muốn lệnh bắt sao, ta đã mang đến cho ngươi.
Nói xong móc ra một tờ lệnh bắt Thập tự.
Trong lòng Đỗ Địch An trầm xuống, ngoài miệng lại nói:
- Tùy ý giả tạo lệnh bắt, lá gan của ngươi không nhỏ.
Người trung niên sững sờ, lập tức cười nhạo nói:
- Tiểu tử, có giả tạo hay không đến lúc ngươi tự sẽ biết, nhưng lệnh bắt của ta đã đưa ra, ngươi nếu như dám phản kháng thì ta có quyền đáng gục ngươi tại chỗ.
Đỗ Địch An đương nhiên sẽ không phản kháng, nói như vậy coi như mình không có tội cũng thành có tội, sẽ lập tức xếp vào đối tượng truy nã, toàn bộ trong vách tường không có bất kỳ chỗ nào cho mình dung thân.
- Lên đi.
Người trung niên kéo cửa lồng giam ra cười lạnh với Đỗ Địch An.
. . .
. . .