Chương 145: Tuyệt Vọng
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, không nói gì chậm rãi lên xe chở tù nhân.
Cả xe được chế tạo từ sắt thép cực kỳ kiên cố, cho dù với sức mạnh của hắn bây giờ cũng khó có thể phá vỡ.
Người trung niên thấy Đỗ Địch An không phản kháng, bĩu môi cảm giác không thú vị, khóa cửa lại nhảy đến phía trước ngồi, nói với thanh niên mặc áo giáp đảm nhiệm lái xe:
- Đi thôi, chờ đưa tiểu tử này qua sẽ cho hắn dễ chịu.
- Tuổi còn nhỏ nhưng tâm kế lại thâm sâu, dám thông đồng với tiểu thư, cũng không nhìn lại bản thân mình là mặt hàng gì.
- Muốn một bước lên trời, buồn cười.
- Đúng là tiện nghi cho chúng ta rồi, rất lâu không có thực phẩm tươi sống mới qua, các huynh đệ đều ngứa tay rồi.
- Loại thịt mềm da mịn này, ở bên trong được hoan nghênh nhất rồi.
- Còn là một chim non, ha ha. . .
Hai người đàm tiếu rồi lái xe rời khỏi, hai bên xe chở tù nhân theo thứ tự là bốn vị thẩm phán kỵ sĩ hộ tống ven đường.
Đỗ Địch An ngồi xếp bằng ở trong xe nhìn qua phong cảnh ven đường. Sau khi rời thị trấn nhỏ, mọi người đi vào khu phóng xạ hoang vu, trên đường đi ngẫu nhiên nhìn thấy dã thú tập kích, nhưng đều bị thẩm phán kỵ sĩ hộ tống ven đường dễ dàng chém giết.
Sau khi thông qua nơi biên phòng kiểm tra, mọi người đi vào trong cứ điểm tới một chỗ vắng vẻ hoang dã , xa xa có một tòa ngục giam đứng sừng sững tại nơi đây.
Xe ngựa đứng ở trước ngục giam, người trung niên mở lồng giam ra, nói:
- Xuống đây đi.
Đỗ Địch An nhảy xuống xe chở tù nhân, nói với hắn:
- Ta muốn khiếu nại.
- Ngươi bây giờ chỉ có thể rên rỉ.
Người trung niên cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng, chuyện của ngươi còn có cơ hội mở phiên toà thẩm tra xử lí sao, một khắc vào đây thi ngươi chính là một người câm, không có ai sẽ nghe ngươi, chờ thêm thư Tài Quyết thư thông báo xuống, ngươi hoàn toàn không có cơ hội xoay người, muốn trách cũng chỉ trách ngươi không biết tự lượng sức, làm tốt Thú Liệp giả của ngươi và cống hiến tài phú cho tập đoàn không tốt sao, hết lần này tới lần khác muốn đi thông đồng với tiểu thư quý tộc, muốn tìm cái chết!
Thần sắc của Đỗ Địch An không thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Ngươi không phải giám ngục trưởng sao?
Người trung niên cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cho rằng có ta ở đây, ngươi còn có cơ hội nhìn thấy giám ngục trưởng khiếu nại sao? Muốn che đậy kín một kẻ không có thân phận không có bối cảnh quá dễ dàng, chỉ là một thần quan thực tập, ngươi cho rằng thật sự có thể bảo vệ ngươi sao?
Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu nắm chặt ngón tay nói:
- Cảm ơn ngươi dạy bảo.
Nói xong bỗng nhiên ra tay, một quyền nện ở trên mặt của hắn.
Bành một tiếng, người trung niên ngã ngữa sau, xương mũi đứt gãy, máu tươi chảy ròng.
Tập kích bất ngờ lần này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ai cũng không ngờ rằng, Đỗ Địch An cũng dám ở trước cổng chính ngục giam đánh lén ngục quan.
Người trung niên ngã ngồi dưới đất, một tay che trên mặt, dốc sức muốn bịt lại chỗ máu tươi, phẫn nộ nhìn Đỗ Địch An, tức giận đến thân thể run rẩy, thét to:
- Giết hắn cho ta! !
Các thẩm phán kỵ sĩ xung quanh lập tức rút binh khí ra, Thẩm Phán Chi Thương và Thẩm Phán Chi Kiếm đánh về phía Đỗ Địch An.
Nhưng mà, Đỗ Địch An lại không chiến đấu chém giết với bọn họ mà là. . . Quay người bỏ chạy! Vừa chạy vừa lôi cuống họng kêu to:
- Giết người rồi, giết người rồi! !
Thanh âm truyền vào trong ngục giam, trong chốc lát, có không ít người trong ngục giam lâu đài cổ chạy tới.
- Dừng tay!
Cửa ngục giam bị kéo ra, chạy đến bảy tám người, cầm đầu là một cô gái mang kính mắt, dáng người nóng bỏng nổi bật, nhìn thấy tám vị thẩm phán kỵ sĩ đang truy đuổi Đỗ Địch An, phẫn nộ quát mắng.
Tám vị thẩm phán kỵ sĩ vội vàng dừng lại, hai mặt nhìn nhau.
Đỗ Địch An lập tức chạy đến trước mặt cô gái này, nói:
- Bọn hắn lòng dạ hiểm độc lấy tiền rồi còn muốn giết ta, ta muốn khiếu nại, ngươi là giám ngục trưởng sao?
Nữ nhân này nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày, nói:
- Ta là thư ký của giám ngục trưởng, ngươi muốn khiếu nại thì ta có thể giúp ngươi xin, về phần có thể phê chuẩn hay không cũng không biết.
Đỗ Địch An vui mừng nói:
- Cảm ơn, cám ơn.
Người trung niên bụm lấy cái mũi đi tới, sắc mặt khó coi, ánh mắt âm tàn mà nhìn Đỗ Địch An, tràn ngập sát ý và lửa giận nói với cô gái này:
- Leah thư ký, tiểu quỷ này là ác nhân cáo trạng lần trước, vừa rồi rõ ràng là muốn đánh lén ta chạy trốn, tập kích ngục quan tội tăng gấp đôi, nên lập tức xử tử!
Sắc mặt của cô gái này trầm xuống, nói:
- Nhìn xem bộ dáng chật vật của ngươi, bị một đứa bé đánh cho thành như vậy thật mất mặt xấu hổ. Còn có, ngươi nói chuyện tốt nhất chú ý một chút, chúng ta chỉ phụ trách bắt giữ phạm nhân không có quyền lợi xử tử, ngươi cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ liên lụy toàn bộ chỗ trông coi.
Người trung niên tự biết mình lỡ lời, sắc mặt biến ảo, cúi đầu nói:
- Vâng.
Cô gái này quay đầu về phía Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Còn ngươi nữa, tiến vào chỗ trông coi tốt nhất thành thật một chút, nếu như lại gây ra chuyện như vậy, bất kể nguyên nhân gì thì ta nhất định sẽ không tha.
Đỗ Địch An lập tức gật đầu, thái độ rất là thành khẩn.
Nhìn thấy biểu lộ này của hắn, sắc mặt cô gái hơi trì hoãn nói với người trung niên:
- Đưa hắn vào đi, bất quá giám thị chuyện của hắn ngươi cũng không cần phụ trách nữa, ta sẽ an bài người khác tới.
Nói xong liền quay người rời khỏi.
Đợi nàng đi rồi, người trung niên mới quay đầu, hung dữ mà nhìn Đỗ Địch An, hạ giọng nói:
- Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng cuộc sống của ngươi có thể an ổn, chỉ cần có ta ở đây tuyệt đối khiến ngươi sống không bằng chết!
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Còn không dẫn đường?
Người trung niên tức giận đến nắm chặt nắm đấm nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống mà dẫn đường.
. . .
Tầng cao nhất chỗ trông coi, trong một văn phòng xa hoa.
- A? Cái này tiểu quỷ dĩ nhiên là cái Thú Liệp giả.
Trước bàn làm việc, một người đầu trọc mặt mũi tràn đầy dữ tợn ngồi ở trên ghế, lướt qua tư liệu trước mặt tiếp nhận từ trong tay Leah, mày rậm chau lên, nói:
- Thú Liệp giả của tập đoàn Melon mà phạm tội ăn cắp? Thú vị, thú vị, hơn nữa còn là con chó do tập đoàn Melon nuôi, tập đoàn nhà mình muốn chém Cây hái tiền của nhà mình, chuyện như vậy vẫn là lần đầu chứng kiến, ngươi lập tức nói chuyện này nói với tập đoàn Melon xem phản ứng bên kia.
Leah thư ký nghi ngờ nói:
- Vậy việc khiếu nại?
- Nếu như tập đoàn Melon rất muốn giết hắn, chúng ta sẽ bán mặt mũi cho bọn hắn, đương nhiên phí tổn là không thể thiếu, đây chính là khoản thu nhập thêm sao có thể không kiếm?
Ánh mắt của người trung niên đầu trọc lộ ra nét vui vẻ, nói:
- Hơn nữa, chuyện này đối với tập đoàn chúng ta cũng có lợi.
- Ta biết rồi.
Leah thư ký gật đầu.
. . .
. . .
Đỗ Địch An ngồi ở trong phòng giam trông coi độc lập, lẳng lặng chờ đợi.
"Không biết sau khi tập đoàn Melon nhận được tin tức, có thể mua chuộc được giám ngục trưởng này hay không."
Trong lòng hắn hơi lo lắng, "Phải cần những biện pháp thoát thân khác, chỉ cần có thể lấy được cơ hội khiếu nại, liền có cơ hội chứng minh ta bị oan uổng."
"Đáng tiếc, bên ngoài không có người nộp tiền bảo lãnh ta ra ngoài, cho dù có một chút bối cảnh cũng tốt."
"Nhưng một chút bối cảnh, đoán chừng dưới áp lực của tập đoàn Melon sẽ tan rã sạch sành sanh."
"Không biết Jully bọn họ có bị dính líu tới chuyện của ta hay không."
"Đáng chết!"
Trong lòng của hắn biệt khuất, phẫn nộ, còn có sợ hãi.
Khẽ đảo mắt ba ngày trôi qua.
Ba ngày này không có người đưa cơm đưa nước cho hắn, hắn cũng đã hiểu mặc dù thay đổi người phụ trách giám thị chính mình, nhưng hơn phân nửa người đều bị người trung niên kia mua chuộc, mà mình chỉ là một tù nhân, có lẽ chỉ cần một Ngân tệ thì có thể khiến cho một người không lưu tình tổn thương người xa lạ khác.
Nhưng trong lòng của hắn nhất sầu lo, ba ngày qua, bên ngoài dù một chút động tĩnh cũng không có.
"Khiếu nại chắc chắn không có hi vọng rồi. . ."
Đỗ Địch An nhìn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, trong lòng bi thương nhưng hơn nữa là tuyệt vọng và phẫn nộ, cùng với sát ý nồng đậm,
"Chỉ có thể vượt ngục, nếu không thì chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này, hơn nữa sẽ nhận hết khuất nhục."
"Nếu như vượt ngục rồi, cả đời phải sống trong bóng tối."
"Nói như vậy, sẽ không còn được gặp lại Jully bọn họ, cũng không thấy được Migcan bọn hắn,. . . Không thấy được nàng!"
Trong lòng Đỗ Địch An bi ai, nhưng bản năng muốn sống vẫn kích phát quyết tâm sống sót của hắn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tiếp phương pháp vượt ngục.
Khẽ đảo mắt lại hai ngày nữa.
Ngày hôm nay, lao lung đột nhiên mở ra.
Đỗ Địch An tựa trên tường ngủ hơi mở một mắt ra, thầm nghĩ trong lòng: " Cơ hội tới." Trong lòng vừa nổi lên sát ý, đột nhiên một mùi quen thuộc bay vào chóp mũi, khiến hắn nao nao.
- Địch An!
Đúng lúc này, một thanh âm khó có thể tin truyền đến, kinh hoảng mà nói:
- Ngươi, ngươi làm thế nào biến thành như vậy?
Đỗ Địch An nghe được thanh âm này, toàn thân chấn động mạnh một cái, không nhịn được mở to hai mắt nhìn lại, lại nhìn thấy Jenny một thân váy trắng, đứng lờ mờ ở trước lao lung, ngón tay trắng chộp vào lao lung, tươi sáng hơn rõ so với thép đen kịt kia.
Đỗ Địch An trừng to mắt, dường như hoài nghi bản thân đói khát quá mức, mũi và mắt đều xuất hiện ảo giác, nhịn không được nói:
- Jenny? Ngươi, ngươi làm thế nào tới được nơi này?
- Là cha ta đưa ta tới, bọn hắn ngược đãi ngươi sao?
Hốc mắt Jenny đỏ hồng nói.
Đỗ Địch An vội vàng bò lên, bắt lấy tay của nàng, kích động mà nói:
- Ngươi không sao chứ, cha ngươi không có tổn hại ngươi chứ?