Hắc Ám Vương Giả

Chương 146: Chim Bay Cùng Cá

Chương 146: Chim Bay Cùng Cá
Jenny lập tức khẽ giật mình, lập tức giãy giụa mở tay của hắn, lui ra phía sau vài bước, văn vê nước mắt trên hốc mắt rồi cắn chặc môi dưới nói:
- Không cho phép ngươi nói cha ta như vậy, cha ta sẽ không tổn thương ta! Ta tới nơi này muốn hỏi ngươi vì cái gì ngươi phải đi ăn cắp?
Trong lòng Đỗ Địch An chấn động, chỉ cảm thấy máu tươi vừa mới trào lên, đột nhiên lại lạnh buốt, hơn nữa lạnh đến sâu trong đáy lòng, rét thấu xương đau đớn, đáy lòng của hắn đắng chát mà nghĩ, "Đúng vậy ngươi là bảo bối của phụ thân ngươi, hắn đương nhiên sẽ không tổn thương ngươi, ta cần gì phải lo lắng?"
Hắn nhìn qua cô gái thuần khiết này nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi cũng cho là ta sẽ ăn cắp sao?
Jenny cắn răng, nói:
- Chứng cớ đã vô cùng xác thực, ở trong tủ bảo hiểm của ngươi đã tìm được một khối Long sơn Hồng Bảo Thạch của nhà Milan, đây là một trong tam đại trân phẩm của nhà Milan, trên đời không có khối thứ hai, ngươi tại sao phải làm như vậy?
Đỗ Địch An nắm chặt thiết trụ của lao lung, thân thể phát run, nói:
- Nếu như ta nói, ta căn bản không biết cái này của nhà Milan, cũng chưa thấy qua Hồng Bảo Thạch mà ngươi nói, ngươi sẽ tin sao?
- Ngươi vì cái gì còn muốn gạt ta!
Trong hốc mắt của Jenny nổi lên nước mắt, nói:
- Ta đã nghe ngóng khắp nơi, đã biết chân tướng sự việc, ngươi vì cái gì đến bây giờ còn muốn gạt ta?
Lòng Đỗ Địch An tràn đầy đắng chát, nói:
- Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, đây hết thảy đều là phụ thân ngươi vì chia rẽ chúng ta mà cố ý hãm hại ta, ngươi vì cái gì không tin ta? Chẳng lẽ một năm ở chung, ngươi còn không biết tính cách của ta sao?
Jenny thống khổ mà ngồi xổm xuống, nói:
- Ngay từ đầu ta cũng là nghĩ là như vậy, thế nhưng mà ta hỏi người nhà Milan, hai tháng trước tiểu thư nhà Milan có mời ngươi đến nhà bọn họ chơi, về sau Long sơn Hồng Bảo Thạch của bọn họ biến mất! Lúc ấy ta vẫn cho rằng ngươi không có khả năng làm ra chuyện như vậy, cho dù Long sơn Hồng Bảo Thạch tìm được trong tủ bảo hiểm của ngươi, ta vẫn tin tưởng ngươi, là người khác hãm hại ngươi!
- Thế nhưng mà, thế nhưng mà, chấp sự Wright của sở thâm phán thụ lí vụ án này, trải qua vài tuần điều tra cũng xác minh rồi, xác thực là ngươi ăn cắp!
Đỗ Địch An ngơ ngẩn đột nhiên hiểu rõ, khó trách chưa tra thẩm mình, bên trên đã tuyên bố ra lệnh bắt, hóa ra là chấp sự cấp thần quan thụ lí vụ án này, hơn nữa đã điều tra rõ ràng!
Thế nhưng mà hắn vô cùng hiểu, chính mình căn bản chưa thấy qua vật kia của nhà tiểu thư Milan, đây hết thảy đều là giả dối hư ảo, đều là vu hãm!
- Chấp sự thần quan này chắc chắn cũng bị phụ thân ngươi mua chuộc.
Đỗ Địch An âm trầm la lên.
Jenny phẫn nộ ngẩng đầu, nói:
- Không cho phép ngươi nói sau lưng cha ta!
Trong lòng Đỗ Địch An lấp kín nước mắt suýt nữa rớt xuống, đắng chát mà nói:
- Ngươi cứ tin tưởng cha ngươi như vậy sao?
Jenny hơi cắn răng, nói:
- Không phải ta tin tưởng như vậy, mà là ngươi thật sự làm như vậy rồi, ngươi khổng thể không rõ, gia tộc Bton chúng ta mặc dù rất khổng lồ, nhưng muốn mua chuộc một vị chấp sự của sở thẩm phán tuyệt đối không thể! Thần quan đều rất cao thượng rất thuần túy, không thể bị tiền tài đầu độc! Hơn nữa vị chấp sự này cũng không có qua lại với nhà chúng ta, cho nên hắn không có lý do gì vu tội ngươi!
Đỗ Địch An nghiêm nghị nói:
- Không người nào không bị tiền tài hấp dẫn,ặc dù thần quan của sở thẩm phán cũng không ngoại lệ, thậm chí kể cả Quang Minh kỵ sĩ của Quang Minh giáo đình.
Jenny ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nước mắt biến mất, biểu lộ cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói:
- Bởi vì ngươi là một tên trộm, chính ngươi ái mộ tiền tài cho nên ngươi thấy tất cả mọi người đều như thế, trên sách nói qua trong mắt người ti tiện thì tất cả mọi người đều là ti tiện, trong mắt người cao thượng thì tất cả mọi người đều là cao thượng.
Đỗ Địch An cầm thật chặt Thiết Trụ nói:
- Nếu như ngươi đã không tin ta, vì sao lại tới đây?
Thân thể Jenny run lên, hốc mắt hiện hồng, nói:
- Ta chỉ muốn nhìn chính miệng ngươi thừa nhận, chỉ có ngươi thừa nhận, ta có thể không quan tâm những này, ta có thể tha thứ tội của ngươi, nhưng ngươi đến bây giờ vẫn chấp mê bất ngộ, còn ý đồ hãm hại cha ta, thậm chí vu tội thần quan để che dấu tội của mình, ta thật sự rất thất vọng.
- Thất vọng?
Đỗ Địch An nở nụ cười, nước mắt lại theo hốc mắt chảy xuống,
- Ngươi thà rằng đi tin một người ngoài, một chấp sự sở thẩm phán cũng không muốn tin ta, ngươi nói không sai, ta có tội, tội của ta là ta quá ngốc quá ngây thơ, cho là chúng ta có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích của quý tộc và bình dân để yêu nhau! Tội của ta là ta quá không biết lượng sức, muốn ngươi có thể đi theo ta đến chân trời góc biển!
- Nhưng mà chim bay cùng cá, mặc dù yêu nhau những cuối cùng không thể ở cùng một chỗ!
Két.. Một tiếng, đột nhiên cửa lao lung bị đẩy ra, một người trung niên to lớn cao ngạo bước vào, khí chất bất phàm, tràn ngập uy nghiêm, nói với Jenny:
- Con gái, cần phải trở về rồi.
Đỗ Địch An ngẩng đầu, nhìn qua một tay bày ra của người đàn ông này, trong mắt tràn ngập phẫn hận, nói:
- Nếu như ngươi muốn chia rẽ chúng ta, vì cái gì không quang minh chính đại một chút, ngươi có thể đề mục đích cho ta, nếu như ta không cách nào làm được, ta sẽ tự nguyện rời khỏi, vì cái gì, vì cái gì ngươi muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy? ! !
- Đủ rồi!
Jenny đánh Đỗ Địch An, đau nhức nhìn hắn nói:
- Vì cái gì ngươi không chịu nhận sai? Cho tới bây giờ còn muốn vu oan cho cha ta! Một người nếu như là thanh bạch, ai có thể oan uổng được ngươi? Chẳng lẽ toàn bộ người của tập đoàn đều đang vu oan ngươi? Ta hỏi qua rồi, năng lực Ma Ngân của ngươi là khứu giác phải không?
Đỗ Địch An kinh ngạc mà nhìn nàng.
- Lần thứ nhất gặp nhau, ngươi đã biết thân phận của ta phải không? Ngươi lợi dụng khứu giác của ngươi, lần lượt cố ý an bài cuộc gặp tình cờ, giống như bơi ngâm thi nhân trong chuyện xưa, tạo ra tình huống vô tình gặp được, chính là vì tiếp cận ta phải không? Đêm mưa lúc đưa ta trở về, sau đó lại giúp ta tham gia khảo hạch thần quan, sau đó lại dần dần tới, cố ý tiếp cận ta. . .
Jenny nói xong, nước mắt trong hốc mắt lăn rơi xuống,
- Cho dù biết rõ những điều này, ta vẫn thích ngươi, thích ngữ khí trả lời của ngươi, sự thành thục của ngươi, ta biết rõ những điều này che dấu không được, thế nhưng mà, vì cái gì, vì cái gì ngươi không chịu nhận sai? Vì cái gì ngươi muốn làm một tên trộm? !
Đỗ Địch An nghe nàng nói..., chỉ cảm thấy tâm như bị dao găm lần lượt đâm vào, đau đến hít thở không thông.
Hắn đột nhiên đã hiểu, đã là một người không thể tín nhiệm, ngươi có giải thích đều là nói dối! Dù là thiệt tình thì trong mắt họ đều là dối trá!
Mặc dù làm mọi chuyện lại nhưng cũng không đổi lại được một lần không tín nhiệm, chỉ một lần!
Cái này là yêu sao?
Hắn nhìn nàng, đột nhiên muốn cười.
Vì ngươi ta nguyện ý từ bỏ tất cả, thậm chí là lý tưởng của mình!
Vì ngươi ta thậm chí từ bỏ chính mình, cam nguyện trải qua cuộc sống mà ngươi thích.
Bởi vì tính toán của cha ngươi, săn bắn lần này ta suýt nữa vứt bỏ tánh mạng!
Nhưng mà hết thảy cũng không đổi được kết cục tốt, chính mình lại trở thành một người ti tiện, một tên ăn trộm dơ bẩn!
Hắn cảm giác mình rất buồn cười.
Ngu muội cỡ nào a, sớm đã hiểu không có kết quả tốt.
Buồn cười chính mình lại ôm ấp hi vọng, hèn mọn đáng thương hi vọng, cho rằng chỉ có thiệt tình đối đãi, có thể vượt qua tất cả khó khăn.
Ngây thơ đổi lấy tính toán.
Thiện ý đổi lấy hãm hại.
Hắn ngửa đầu cười, cười quá dùng sức không khỏi ho khan.
Nrung niên to lớn cao ngạo lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, ôn nhu nói với Jenny:
- Đi thôi.
Jenny nhìn qua Đỗ Địch An giống như Phong Điên, hướng về phía người trung niên chần chờ mà nói:
- Cha, hắn không có việc gì chứ?
Người trung niên mỉm cười, nói:
- Chỉ là tội ăn cắp, mặc dù ăn cắp đồ vật giá trị đủ phán hắn bỏ tù hai trăm năm, nhưng ta đã nói chuyện với nhà Milan rồi, sẽ giảm bớt cho hắn, với quan hệ nhân mạch của gia tộc chúng ta giúp hắn giảm hình phạt, tối đa ba,năm năm sẽ phóng xuất ra, tuy nhiên thủ pháp này có chút trái pháp luật, bất quá. . . Chỉ mong hắn tự giải quyết cho tốt đi!
Jenny nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An thật sâu, hốc mắt lần nữa hiện hồng, nàng nhịn nước mắt rơi xuống, quay người rời khỏi.
Đỗ Địch An nhìn qua bóng lưng rời đi, bản năng muốn thò tay giữ lại, thế nhưng mà giơ tay lên, rồi lại để xuống, hắn đột nhiên đã hiểu có một số thứ một khi đã mất đi sẽ thấy rất khó có thể vãn hồi.
Hắn trầm mặc đứng ở trong lồng giam.
Tựa như một khối đá vừa lạnh vừa cứng, yên tĩnh đứng lặng.
Hai ngày sau, bên ngoài lần nữa có người tới, là vị trung niên lúc trước bị Đỗ Địch An đả thương, cái mũi của hắn băng bó băng gạc, sau khi đẩy cửa đi vào lại nhìn thấy Đỗ Địch An như một tử thi đang thẳng tắp đứng đấy bị dọa sợ nhảy lên, thấy Đỗ Địch An vẫn sông mới nhẹ nhàng thở ra, hừ lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ, Xú tiểu tử tỉnh lại cho ta.
Đỗ Địch An không phản ứng, như không nghe thấy.
Người trung niên cười lạnh một tiếng, vứt một tấm da cừu từ trong ngực ra nói:
- Đây là thông báo của sở thẩm phán phát tới,kết quả Tài Quyết của ngươi đã ra, 'Trì hoãn chết' hành vi phạm tội! Sung quân đến ngục giam Kinh Cức hoa, năm năm sau tiến hành cân nhác quyết định.
Đỗ Địch An đứng yên hai ngày, thân thể hơi động chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua tấm da cừu trong tay hắn, sau đó chuyển qua mặt của người trung niên, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Thấy nụ cười này của hắn, nụ cười trên mặt người trung niên lại đột nhiên biến mất, chỉ cảm thấy lông tơ hơi dựng thẳng lên.
Sylvia Cự Bích lịch 305 năm, Hắc Tuyết quý, năm 'Đỗ Địch An' gần mười ba tuổi áp vận đến ngục giam tội phạm số một—— trong ngục giam Kinh Cức hoa, trở thành tội phạm trẻ nhất ngục giam Kinh Cức hoa.
( Kinh cức hoa là hoa hồng nhé )

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất