Chương 148: Bi Thương
Nghe được lời của Đỗ Địch An, tên trung niên mập mạp hơi khựng lại nhìn qua thiếu niên đang hấp hối nhưng ánh mắt vẫn quật cường này, hắn đột nhiên cười rộ lên và nói:
- Đợi lão tử bẻ gãy răng để ngươi chỉ có thể húp cháo, xem ngươi cắn thế nào!
Đỗ Địch An khẽ giật mình và lập tức thay đổi sắc mặt.
- Các ngươi sững sờ cái gì, mau đến đây đè hắn lại.
Trung niên mập quay đầu lại rít gào!
Một vài thân ảnh với chiều cao không đồng nhất đi ra từ bóng tối phía sau hắn và cười khẩy.
- Tiểu quỷ này có sức mạnh đó nha!
- Lát nữa chơi cùng sẽ rất kích thích đây!
- Giãy dụa đi tiểu quỷ, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi kêu gào trong khoái hoạt.
Vài tên vừa cười vừa tiến đến, chúng nhìn qua Đỗ Địch An bị buột chặt vào lồng và nhếch mếp cười dâm.
Những lồng giam khác cũng truyền ra âm thanh cười vang.
Có âm thanh cao giọng gầm lên ở lồng giam khác:
- Heo mập đừng đùa đến hỏng, bọn ta cũng muốn chơi.
- Thật hiếm khi có được một làn da thịt mềm mại mịn màng như vậy, mẹ nó tên heo mập rẻ tiền.
- Quả nhiên là ném đến lồng tên heo mập này, sớm biết có người mới đến thì ta đã giết một hai tên trong đây rồi.
Đỗ Địch An nhìn qua thân ảnh đang tới gần và ngửi thấy mùi nước tiểu tanh hôi cùng mùi phân trên người đối phương, trong lòng hắn dâng lên từng cơn buồn nôn. Hắn cắn răng để cố gắng chậm rãi đứng lên, chỉ là động tác rất nhỏ đã khiến hắn đau như bị rút gân, hận không thể cứ thế mà hôn mê đi.
Nhưng những tiếmg cười dâm đãng xung quanh khiến hắn sợ hãi và tức giận, bất lực và bi ai, hắn siết chặt tay như một dã thú đầy thương tích mà gầm nhẹ:
- Đừng qua đây!
Thiếu niên gầm gừ giận dữ nhưng tiếng cười lại càng nhiều hơn.
Hắn bám chặt vào lồng, chỉ muốn trốn khỏi đây nhưng đằng sau cũng không có lối thoát.
Tuyệt vọng là gì chứ?
Lúc đối mặt với ma vật cao mấy mét, hắn vẫn khát khao được sống sót.
Nhưng giờ phút này lại là sự tuyệt vọng cùng đau đớn tận xương tủy.
Lúc này, vài đạo thân ảnh với nụ cười dâm đãng kia đã hoàn toàn bao vây trước mặt, chúng thò tay chụp vào cánh tay cùng bả vai hắn.
Chứng kiến hành động như vậy, Đỗ Địch Ai lại như dã thú vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ mà gầm thét, hắn mãnh liệt tung nắm đấm, cánh tay vừa nâng lên, xiềng xích bên trên liền rung động và tác động đến một đầu cánh tay khác, xương bả vai trên canh tay đó lập tức truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn cơ hồ bất tỉnh.
Cùng lúc đó, âm thanh của nắm đấm đập mạnh vào da thịt, chỉ thấy thân ảnh trước mắt bị tay hắn đập trúng ngực mà suýt ngã lui lại vài bước. Hắn che ngực, không ngừng xoa nén để giảm bớt cảm giác đau và hít vào một ngụm khí lạnh.
Đỗ Địch An phản kích bất thình lình khiến những người khác hơi sững sốt.
Những phòng giam khác đang ồn ào cũng thoáng yên tĩnh, sau đó truyền đến từng đợt cười to.
- Tên tiểu tử này lực cũng khá mạnh đó.
- Bị thương thành như vậy mà vẫn có lực lượng đánh trả, chậc chậc.
- Heo mập, thủ hạ của ngươi cũng thật quá yếu, thế mà lại bị một tiểu tử đánh lui, có phải ngươi đã nói quá về thủ hạ của ngươi không?
- Ha ha..... Những thứ tốt đều nằm trong miệng của tên heo mập rồi.
Nghe được tiếng cười nhạo, sắc mặt tên trung niên mập cùng những thân ảnh vây quanh Đỗ Địch An đều trở nên khó coi.
- Mẹ nó, lột quần hắn ra cho ta, lão tử muốn chơi chết hắn.
Trung niên mập mạp phẫn nộ nói.
Những tên khác lập tức tiến lên.
Đỗ Địch An thở hổn hểnh nhìn mấy tên đang tiến lại gần, hắn gào thét đấm loạn ra.
Mặc dù nắm đấm không lớn nhưng mấy tên bên cạnh nhất thời không dám đến gần, một tên trong đám lớn gan có ý muốn bắt nắm đấm của Đỗ Địch An, nhưng khi vừa đụng vào liền hoảng sợ phát hiện lực lượng trên nắm tay nhỏ này vượt quá tưởng tượng của hắn, cánh tay hắn run lên và vội vàng rút lại.
Trung niên mập nhìn thấy mấy tên thuộc hạ không dám lại gần mới tức giận mắng một tiếng, sau đó tiến lên hung hăng đá một cước vào trước ngực của Đỗ Địch An.
Bành một tiếng, thân thể Đỗ Địch An đụng vào lồng sắt phía sau tạo ra âm thanh méo mó.
Lực lượng của trung niên mập rất lớn, hắn tiến lên vừa giơ chân đá Đỗ Địch An vừa hét lớn:
- Này thì bướng bỉnh, bướng bỉnh!
Đỗ Địch An đột nhiên ôm lấy chân hắn, cắn lấy đùi hắn như một con chó dữ.
Trung niên mập mạp vội vàng rút chân vung vẩy, nhưng hàm răng đối phương lại khiến da thịt trên bắp đùi hắn bị xé rách, trong cơn tức giận cùng hoảng hốt, hắn vội vàng nâng nắm đấm và nện trên đầu Đỗ Địch An.
m thanh chói tai vang lên, đầu Đỗ Địch An bị đánh trúng, trước mắt hắn đều biến thành màu đen như sắp hôn mê. Nhưng giờ phút này trong đầu hắn không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài suy nghĩ còn sống thì nhất định không được thả ra.
Bành bành!
Tên trung niên mập nện ra từng quyền, nhưng Đỗ Địch An vẫn không hề buông ra.
- Mau giúp ta kéo ra!
Tên mập đau đến nỗi mặt mũi đầy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng hét với mấy tên bên cạnh.
Mấy tên kia kịp thời phản ứng tiến lên giữ chặt tay chân Đỗ Địch An, một trong số chúng linh động đá chân lên vết thương bị đinh thép đâm của Đỗ Địch An.
Đau đớn bén nhọn này khiến Đỗ Địch An không nhịn được mà la lên, nhân cơ hội này, tên mập vội rút chân ra và nhìn thấy đùi mình bị cắn thành hình dạng một cái bánh bao gần như sắp rơi khỏi đùi, chỉ còn một chút da thịt dính lại.
Hắn đau đến gầm nhẹ, lui ra ngồi xuống chiếc chiếu bên cạnh và gào lên với mấy tên thủ hạ:
- Đánh cho ta, đánh mạnh lên, đánh chết hắn!
Mấy tên thủ hạ nghe vậy cũng không dám lãnh đạm, lập tức tăng quyền cước xuống Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cảm thấy như bị ném vào trong một máy trộn, sức lực không ngừng đụng vào trên người như muốn nghiền nát hắn, đau đớn tăng thêm khiến hắn sống không bằng chết, như muốn giẫm nát ý thức, kiêng trì, tín niệm cùng nhân cách của hắn.
Có lẽ, cúi đầu thì sẽ không phải thống khổ.
- Đừng phản kháng, phản kháng sẽ chết.....
Dường như có một âm thanh không ngừng vang lên.
Không biết trải qua bao lâu, như thể đã chán ngán, hắn cảm thấy những quyền cước liên tục nện trên người mình cũng dần thu lại, hắn đột nhiên cảm thấy thế giới như an tĩnh trở lại.
Đáy lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ mong bản thân cứ nằm như vậy là ổn rồi.
Nhưng thế giới chính là sự nối tiếp nhau, nếu một người ngã xuống thì những người khác cũng sẽ hung hăng mà giẫm đạp lên.
Trong mơ màng, hắn cảm nhận thân thế như được người khác nhấc lên, hai bàn tay khô ráp đặt trên phần eo giống như đang nâng một bao cát vô lực, thân thể hắn cũng gập xuống, xoay người và cúi đầu.
Hắn mơ hồ suy nghĩ và giật mình tỉnh lại.
Mặc dù không nhìn, nhưng hắn ý thức được rằng đây là một dạng tư thế!
- Đừng kháng cự, nó quá đau đớn....
Dường như có một giọng nói khuyên nhủ hắn.
Chấp nhận vậy sao?
Hắn đột nhiên nghĩ rằng nếu đến chuyện này mà cũng không nhịn được, thậm chí từ bỏ chính mình, vậy vì sao lại không chịu đựng đau đớn?
Những ý niệm này xẹt qua trong đầu và đáy lòng hiện lên từng khuôn mặt, sự căm ghét và bất đắc dĩ bết tắc trong lồng ngực hắn. Hắn dùng hết sức để gào thét, vặn vẹo và xoay người.
Bành! Nắm đấm quét trúng bụng của thân ảnh này khiến đối phương kêu rên đau đớn lui về sau.
Đỗ Địch An cũng té lăn trên đất, nhưng hắn lại bò lên, siết chặt nắm đấm và quỳ trên mặt đất gào thét.
- A a a a a a!
Tiếng rít lên vang vọng khắp lồng giam và toàn bộ nhà tù.
Thân ảnh vừa bị đánh vào bụng định lao lên nhưng lại bị tiếng gào thét giận dữ của thiếu niên này làm cho ngây ngốc. Giống như một con thú chiến đang đe dọa khiến hắn bị dọa sợ.
Tiếng cười ở những lồng giam khác trong chớp mắt cũng bị tiếng gào thét áp đảo.
Tất cả mọi người nhìn qua thân ảnh nhỏ gầy này không nhịn được mà thu hồi sự kinh miệt trong đáy lòng, không nói nên lời.
Trong phòng giam hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gào thét quanh quẩn.