Chương 147: Vào Tù
Ngục giam Kinh Cức Hoa, hay còn gọi là "đệ nhất ngục giam Sylvia".
Danh khí của tòa đệ nhất ngục giam này thậm chí còn làm lu mờ một số quý tộc cổ đại có ngành công nghiệp trải rộng trên ba khu vực, nhưng có rất ít người biết được vị trí của tòa ngục giam này, ngoại trừ những nhân viên liên quan thì không có mấy người biết được.
Lúc này, một cỗ xe chở tù nhân to lớn được làm bằng thép lắc lư chậm chạp mà chạy tới, một tấm vải đen đặt trên chiếc lồng thép dày và được buộc bằng một sợi dây để ngăn nó bị gió thổi tung.
Những người phụ trách áp giải bên ngoài xe chở tù nhân đều là thẩm phán kỵ sĩ chính thức, tất cả có mười hai vị!
Thẩm phán kỵ sĩ của sở thẩm phán có sức chiến đấu mạnh mẽ, cho dù là Minh Quang kỵ sĩ cũng rất khó địch lại. Nếu mười hai vị kỵ sĩ thẩm phán này hợp lại thì năng lực tác chiến sẽ tương đương hơn nghìn thủ vệ binh!
Lúc này, xe chở tù nhân dừng lại, tấm vải màu đen bên ngoài lồng giam được nhấc lên và lộ ra thân ảnh bên trong, chính là Đỗ Địch An đang ngồi khoanh chân.
Trước khi vào nhà giam hắn bị bỏ đói bảy ngày, tóc tai tán loạn, làn da xỉn màu. Giờ phút này, hai tay hai chân của hắn đều bị chuỗi kim loại xiềng xích nên làm hạn chế việc di chuyển.
- Đi xuống!
Một thẩm phán kỵ sĩ bên trong hét lên.
Đỗ Địch An ngẩn đầu nhìn xung quanh xe chở tù nhân, mắt hắn lập tức khẽ động. Ngục giam Kinh Cức Hoa vậy mà lại ở giữa một hồ nước, ngoại trừ lối đi nhỏ cho xe chở tù nhân thì hai bên toàn bộ đều là nước, hai bên hồ nước có thể lờ mờ nhìn thấy một vài bóng đen lớn du động.
- Nhìn cái gì, đi xuống!
Kỵ sĩ thẩm phán quát mắng.
Đỗ Địch An chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người và nhảy khỏi xe.
- Đi!
Một thẩm phán kỵ sĩ khác bên cạnh đè vai hắn, quát to.
Đỗ Địch An nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ta sẽ tự đi!
Thẩm phán kỵ sĩ này hừ lạnh.
- Vậy thì đi mau, tránh làm bẩn tay ta.
Đỗ Địch An giẫm lên phiến đá của lối đi nhân tạo và đi đến ngục giam lớn như một tòa lâu đài cổ hắc sắc phía trước, chuỗi xiềng xích kim loại trên mắt cá chân vang lên tiếng động vì bị kéo lê trên đất.
Bịch!
Nước trong hồ bên cạnh lối đi nhỏ đột nhiên cuồn cuộn, đó là một con Ngạc Ngư hình dáng như quái vật dài khoảng bảy tám mét trồi lên khỏi mặt nước, trong miệng ngậm nó một loài cá quái dị dài hai mét. Sau khi nhảy ra khỏi mặt nước liền hạ xuống khiến nước trong hồ bắn tung tóe lên lối đi.
Đỗ Địch An liếc nhìn nó và khẽ chớp mắt, đó là ma vật.
- Đừng nhìn, đây chỉ là một đầu nhỏ bên trong mà thôi.
Một thẩm phán kỵ sĩ bên cạnh cười lạnh nói.
Đỗ Địch An yên lặng, thu lại ánh mắt và tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, đoàn người cuối cùng cũng đi vào trước ngục giam, chỗ này được kiến tạo giữa hồ, cao khoảng hai tầng. Bên ngoài ngục giam là hoa viên bao quanh, lúc này lại có người làm vườn đang tưới cây bên trong.
- Vào đi, ngục giam ở phía dưới.
Một thẩm phán kỵ sĩ lên tiếng.
Dọc theo con đường đá giữa hoa viên, tất cả mọi người bước vào cổng lớn của tòa ngục giam lâu đài cổ.
Chỉ thấy bên trong hành lang xa hoa cùng rộng rãi, bảy tám lính canh ngục với trang phục chế thức đang ngồi bên trong đại đường ăn điểm tâm, uống cà phê và nói chuyện phiếm với nhau, nếu không phải do trang phục cùng huân chương trên vai họ thì có thể nhầm lẫn rằng nơi này là một nhà hàng cao cấp trong khu buôn bán.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An cùng mười hai vị thẩm phán kỵ sĩ đi vào, những người trong đại đường liền nhìn sang và nở nụ cười.
- Nhỏ vậy sao, lần đầu ta nhìn thấy.
- Da trắng thịt mềm, là đồ ăn của ta.
- Lại có đồ chơi mới rồi.
- Cái lần trước kia quá yếu, chơi mới vài lần mà đã chết rồi.
- Trước tiên điều tra xem có bối cảnh gì không.
- Đừng vẽ vời thêm chuyện, người được đưa đến chỗ chúng ta thì có bối cảnh gì chứ.
Những giọng nói thì thầm liên tiếp vang lên trong đại sảnh, nhưng với thính giác phi thường nên Đỗ Địch An đều nghe rõ tất cả, ánh mắt hắn lạnh như băng và siết chặt nắm đấm.
- Mau mang hắn xuống đi, đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của ta, thối quá đi.
Một thanh niên canh ngục ngồi gần cổng lớn hét lên.
Gã kỵ sĩ thẩm phán trong đám nói với Đỗ Địch An:
- Đi theo ta.
Sau đó quay người đi đến một cửa nhỏ bên cạnh đại đường, phía sau cánh cửa là một hành lang tối dẫn xuống mặt đất.
Phía dưới mặt đất là một gian phòng rộng dạng pháp thất, bức tường treo đầy công cụ hình pháp, bên trên ván gỗ có một thanh gai sắt nhọn còn dính máu, thậm chí còn nhìn thấy da thịt màu nâu bên trên.
Sắc mặt Đỗ Địch An có vẻ thâm trầm.
Lúc này, một lính canh ngục ngồi ở quầy dưới tầng hầm nhìn thấy Đỗ Địch An và những người khác liền đứng lên, có chút kinh ngạc nói:
- Người mới sao? Nhỏ như vậy?
Một vị thẩm phán kỵ sĩ nói với hắn:
- Chúng ta đã mang người đến, giao lại cho ngươi, đây là tư liệu về hắn.
Nói xong liền đưa văn bản tài liệu cho thanh niên canh ngục.
Thanh niên canh ngục tiếp tục nhìn nhìn, lại kinh ngạc nói:
- Tội ăn cắp? Không phải ghi sai rồi chứ, tội ăn cắp sao lại bị nhốt tại chỗ chúng ta?
Hắn chợt nhìn thấy văn kiện phía dưới, lập tức tỉnh ngộ.
- Thì ra là vậy, tiểu tử đáng thương.
Lúc nói những lời này, trên mặt hắn không phải đồng tình mà là hả hê, sau đó phóng tài liệu lên trên quầy và nói với Đỗ Địch An:
- Tiểu tử, cởi quần áo ra.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày suy nghĩ, vẫn là nghe lời mà cởi quần áo ra.
- Ừm, nghe lời là tốt rồi, hôm nay ta vẫn chưa ăn cơm, tránh việc ta thu thập ngươi.
Thanh niên canh ngục đi đến bên cạnh, hắn nhấc lên một thùng nước lớn và đổ mạnh lên đầu Đỗ Địch An. Dòng nước lạnh lẽo tận xương tủy làm ướt đẫm từ đầu đến chân khiến tóc dính sát trên mặt.
Đỗ Địch An cúi đầu siết chặt nắm đấm.
Thanh niên canh ngục nhìn thoáng qua nắm đấm của Đỗ Địch An, hắn cười lạnh một tiếng và nói:
- Tiểu tạp chủng, còn muốn báo thù ta sao? Xương cốt cứng rồi đúng không, vừa đến đều rất cứng, bây giờ quỳ xuống cho ta, mang cái bẩn thỉu của ngươi ra để ta xem có giấu gì bên trong không.
Đỗ Địch An nhìn hắn, siết chặt nắm đấm đến run lên.
- Đi thôi, tiểu quỷ.
Một thẩm phán kỵ sĩ đằng sau tựa hồ biết rõ nội tình, ánh mắt nhìn Đỗ Địch An có chút tiếc hận nói:
- Tuy ngươi là tội phạm được trì hoãn cái chết, nhưng đã đến đây thì không thể xoay người giữ lại, tốt nhất là đừng trêu chọc những ma quỷ này, bọn chúng hành hạ ngươi đến chết thì cũng không ai biết, vì vậy nghe lời một chút sẽ tốt hơn.
Thanh niên canh ngục nghe được lời hắn nói, trên mặt lộ ra một tia cười.
- Ngươi cũng không thể nói chúng ta như vậy, chúng ta ở đây là để thay các ngươi canh giữ ma quỷ, chúng ta đều là những thiên sứ thánh thiện.
Vị thẩm phán kỵ sĩ này nhướng mày hừ lạnh một tiếng.
Thanh niên canh ngục cười cười nói:
- Đợi sau khi ngươi phạm tội vào tù và đến đây, ta cũng sẽ yêu thương ngươi thật tốt.
- Hi vọng là như vậy.
Thẩm phán kỵ sĩ cười lạnh.
Thanh niên canh ngục thu ánh mắt trên người hắn và nhìn Đỗ Địch An trước mặt, sắc mặt trầm xuống nói:
- Tiểu tử, nghe không hiểu lời của ta sao, bướng bỉnh?
Tên lính canh ngục tiện tay rút một ống thép bên cạnh, hung hăng đập lên bả vai Đỗ Địch An.
Bành một tiếng, ống thép nện lên vai Đỗ Địch An, cơn đau nhức kịch liệt truyền đến. Hắn đột nhiên ngẩn đầu, ánh mặt dữ tợn như dã thú nhìn thanh niên canh ngục, khắc chế tung ra nắm đấm!
Phốc!
Một quyền đánh vào ngực của thanh nién canh ngục, trong chốc lát chỉ nghe thấy tiếng giòn tan như âm thanh của xương cốt bị gãy. Thân thể thanh niên canh ngục bay ngược ra ngoài, đụng lên công cụ tra tấn, sau đó phun ra ngụm máu tươi.
- Dừng tay!
- Dừng tay!
Các thẩm phán kỵ sĩ đằng sau vội vàng quát tháo, tiến lên lôi Đỗ Địch An ra phía sau.
Đỗ Địch An giận dữ gầm lên một tiếng, hai tay vung vẫy, hai vị thẩm phán kỵ sĩ chạy đến kéo hai tay hắn liền bất ngờ bị đập về phía trước, đến khi bò lên lại thì đã kinh hãi.
- Xú tiểu tử!
Thanh niên dẫn đầu đội thẩm phán kỵ sĩ sắc mặt lạnh lẽo, tiến lên và đá ra một cước rất mạnh và nhanh, Đỗ Địch An vừa định tránh nhưng không kịp, hắn bị đạp trúng bụng và té ra đất.
Lúc này, các thẩm phán kỵ sĩ lập tức đè Đỗ Địch An xuống đất.
Hai mắt hắn đỏ lên, gắt gao nhìn gã thẩm phán kỵ sĩ đã gạt ngã mình. Hắn ra sức giãy dụa nhưng có đến ba tên thẩm phán kỵ sĩ chế trụ hắn lại, cơ hồ đến thở còn không thông. Nếu đơn mã chiến đấu thì những thẩm phán kỵ sĩ bình thường này không phải là đối thủ của hắn, nhưng giờ phút này họ lại bao vây hắn nên rất khó để địch lại.
Hơn nữa còn có vị thẩm phán kỵ sĩ dẫn đầu đội áp trục, thực lực của đối phương thậm chí còn mạnh hơn Trung cấp Thú Liệp giả.
Lúc này, một trong những thẩm phán kỵ sĩ đi đến trước thanh niên canh ngục để cầm máu và dìu hắn đứng lên.
Thanh niên canh ngục đau đến nỗi chảy đầy mồ hôi, hắn nhìn qua Đỗ Địch An đang bị đè trên mặt đất mà rít lên:
- Tạp chủng thối, ta thật muốn lột da ngươi.
Vì quá kích động cùng thương thế ở ngực, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi lại ngất đi.
Thẩm phán kỵ sĩ đang nâng hắn hơi nhíu mày chán ghét, quay sang nói với thanh niên dẫn đầu đội:
- Làm sao bây giờ?
- Đưa hắn đi chữa bệnh, thông báo cho những người khác.
Thẩm phán kỵ sĩ dẫn đầu lên tiếng.
Nghe vậy, tên này sĩ lập tứa đưa thanh niên canh ngục lên thang lầu, một lúc sau, phía trên có bốn năm tên lính canh ngục đi xuống. Nhìn thấy Đỗ Địch An bị sáu người đè lại nên hai mắt nhìn nhau, không ngờ tên tiểu tử mới đến này lại có lực lượng mạnh đến vậy, cần nhiều thẩm phán kỵ sĩ cùng khắc chế.
- Các ngươi mau dẫn hắn đến nhà tù đi, thời gian không còn nhiều, bọn ta phải về rồi.
Thẩm phán kỵ sĩ dẫn đầu đội nói với bọn họ.
Mấy tên lính canh ngục nghe vậy liền tiến lên tìm xiềng xích, sau đó nói với sáu vị thẩm phán kỵ sĩ đang đè Đỗ Địch An:
- Các vị giúp một chút, khóa tên tiểu tử này lại.
Sáu thẩm phán kỵ sĩ nhìn về hướng người dẫn đầu.
Thanh niên dẫn đầu nhìn qua vị trí của lính canh ngục kia, là một dụng cụ tra tấn, hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
Sáu tên thẩm phán kỵ sĩ khóa từng bộ vị của Đỗ Địch An lại, sau đó chuyển hắn đến Thập tự giá, hai tay khóa chặt hai bên, phần trước ngực cũng bị khóa bằng vòng sắt. Vì chiều cao của Đỗ Địch An thấp hơn người trưởng thành nên hai chân hắn bị khóa cách mặt đất một khoảng.
Đỗ Địch An ra sức giãy dụa, nhưng thủ pháp của sáu vị thẩm phán kỵ sĩ lại vô cùng thuần thục khiến hắn không thể sử dụng toàn lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị khóa trên dụng cụ tra tấn chữ thập.
- Đi thôi.
Thanh niên dẫn đầu tựa hồ biết rõ sẽ xãy ra chuyện gì tiếp theo, liền cau mày rời đi.
Những thẩm phán kỵ sĩ nhìn thấy bộ dáng xoa tay của mấy tên lính canh ngục thì lộ ra vài phần chán ghét, liền đi theo lên bậc thang, "bành" một tiếng, tiểu môn bên trên bị đóng lại.
Năm tên lính canh ngục nhìn bộ dáng ra sức giãy dụa của Đỗ Địch An, một tên trong đám cười nói:
- Đừng giãy dụa, tiểu quỷ, bọn ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.
Chúng kéo roi da trên tường ra, trên roi da đầy những đinh sắt bén nhọn, quơ quơ trước mặt Đỗ Địch An như đang khoe một món ăn ngon.
Đỗ Địch An giãy dụa một lát nhưng cảm thấy chỗ buộc của Thập tự giá không có dấu hiệu buông lỏng, hắn đột nhiên ngừng lại và cố gắng vận động sức mạnh ra bên ngoài thân thể để bảo vệ.
"Ta muốn sống tiếp!"
"Sống sót!"
Hắn không ngừng nghĩ thầm trong lòng.
Phốc một tiếng, roi gai trong tay lính canh ngục quật tới trên người hắn, những chiếc gai bén nhọn khiến hắn lập tức nghiến chặt răng.
- Hét lên đi, hét lên đi!
Lính canh ngục bên cạnh vừa quật roi vừa hưng phấn mà nói.
Đỗ Địch An cúi đầu cắn chặt răng.
Bốn tên lính canh ngục khác đứng bên cạnh cười hớn hở.
- Ta thích loại cứng cõi như vậy, chú ý một chút, đừng để hắn chết.
- Cho hắn mặc đinh trước đi.
- Cũng được.
Bọn chúng nói xong liền lấy ra chiếc đinh thép từ cái hộp dụng cụ tra tấn bên cạnh, bên trên đinh tử đầy bụi, một tên cầm lên thổi thổi đi, có lẽ cất trong thời gian quá lâu nên đinh tử có rất nhiều dấu vết bị gỉ. Nhưng tên này lại không quan tâm đến, hắn lấy một cái búa từ trong ngăn tủ và đi đến trước Đỗ Địch An.
- Quá lâu không có người mới đến, hình đinh đều bị gỉ cả rồi.
Một tên trong số đó cầm lấy đinh thép và nhép miệng cười.
- Đến đây, giữ hắn lại.
Tên cầm búa nói.
Những người khác lập tức tiến đến đè Đỗ Địch An lại, chỉ thấy tên kia một tay cầm búa một tay cầm đinh thép đặt xuống bả vai Đỗ Địch An, hắn nâng búa và đập mạnh lên đinh thép.....
Phốc một tiếng, đinh thép bén nhọn lập tức xuyên thấu tận huyết nhục của Đỗ Địch An.
Đau đớn là gì?
Dù đã trải qua nhiều lần bị thương bên ngoài Cự bích, nhưng lần này lại khiến Đỗ Địch An đau đến suýt bất tỉnh, dường như linh hồn đều đang run sợ.
Bành!
Thanh niên kia nâng búa lên, lại lần nữa nện xuống.
Đỗ Địch An không khỏi kêu lên thảm thiết.
Một vài lính canh ngục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Địch An, nụ cười trên mặt chúng càng lúc càng dữ dội. Trong lúc nhất thời, trong phòng hình cụ không ngừng vang lên tiếng kêu thảm đến thê lương cùng với âm thanh của búa và đinh thép.
Một lúc sau, hai cây đinh thép đã được đóng lên dưới hai bên xương bả vai của Đỗ Địch An khoảng mấy tấc.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, Đỗ Địch An như sắp chết, hắn chợt phát hiện rằng trước nỗi đau thì hắn không thể suy nghĩ được gì, cho dù là bi thương, thất vọng..... chỉ còn lại cảm giác đau đớn.
Mấy tên lính canh ngục dường như không dừng lại ở đây, chúng nhặt những dụng cụ tra tấn trên bàn và đặt lên người Đỗ Địch An.
Vài giờ sau, bọn chúng mang Đỗ Địch An với toàn thân đầy máu tươi như một thi thể không còn sức lực đi vào hành lang thông xuống mặt đất, một lúc sau bọn họ đã đi đến một tầng trệt phía dưới hành lang.
Ánh sáng nơi đây lờ mờ, trên tường là những ngọn đèn dầu và bên trong cực kỳ rộng rãi, đó là những chiếc lồng giam được chế tạo bằng sắt thép, có từng đạo thân ảnh ngồi bên trong bóng tối.
- Ồ, người mới à?
- Tiểu tử đáng thương, vị máu tươi thật thơm....
- Nhỏ vậy sao? Chậc chậc, trông da thịt thật mềm mại.
- Này đại nhân, hãy mang người mới này vào phòng giam của bọn ta.
Từng đạo thanh âm hưng phấn truyền ra từ trong lồng giam, có vài người còn huýt sáo.
Ý thức Đỗ Địch An còn mơ hồ nên không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng trải qua một vài lồng lao, hắn nghe được hai âm thanh tiến đến cột sắt bên cạnh chiếc lồng và mỉm cười nói với hắn:
- Hoan nghênh ngươi đến với gia đình nhỏ hạnh phúc của bọn ta.
Sau đó, Đỗ Địch An cảm nhận được rằng hắn đã bị ném xuống nền đất lạnh lẽo, mặt hắn áp xuống mặt đất và mùi hôi thối xộc lên tựa như có người đi tiểu tại đây. Hắn trước nay vốn có thói quen sạch sẽ nên hắn muốn ngẩn đầu lên, nhưng khẽ cử động một cái liền đau đớn toàn thân.
Đằng sau vang lên tiếng lồng bị khóa, mấy tên lính canh ngục cười nói và rời khỏi.
Đỗ Địch An thở hổn hển khổ sở như cá nhảy lên bờ, đột nhiên hắn cảm thấy một bàn tay lớn nhấc cổ áo hắn lên, cả người hắn nhẹ bỗng và lờ mờ nhìn thấy trước mặt là một gương mặt mập mạp đầy dữ tợn cùng hàm răng vàng ố đang nhoẻn miệng cười với hắn.
- Tiểu quỷ, còn nhỏ tuổi mà đã phạm tội rồi, còn bị nhốt tại đây, thật tuyệt đó.
Đỗ Địch An thở hổn hểnh nói:
- Thả ta xuống.
- Ngươi nói cái gì, nói lớn chút xem.
Gương mặt mập mạp cố tình ghé sát vào tai hắn.
Đỗ Địch An thở hổn hểnh không trả lời.
Gương mặt mập mạp nhếch miệng cười, phóng Đỗ Địch An lên chiếu bên cạnh, sau đó đứng lên cởi bỏ quần áo trước mặt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An miễn cưỡng mở mắt nhìn qua thân dưới của hắn, liền biết được hắn muốn làm gì, đầu óc vẩn đục lập tức tỉnh táo nhưng toàn thân vẫn đau đớn vô lực, nhất là hai cây đinh thép trên vai khiến hắn chỉ cần hơi động một một chút liền đau đến sống không bằng chết.
Tên trung niên mập mạp quay đầu nói vọng lại sau:
- Đợi lão tử hưởng thụ xong liền đến phiên các ngươi.
Đỗ Địch An thở hổn hểnh, nhìn chằm chằm hắn và nói:
- Nếu ngươi dám đưa thứ này vào miệng ta, ta cam đoan ngươi sẽ mất nó.
Tên trung niên mập mạp lạnh lẽo nói:
- Nếu ngươi dám cắn, lão tử sẽ đập toát đầu ngươi.
Đỗ Địch An vẫn nhìn chằm chằm hắn.
- Tin ta đi, khi đau đớn thì phản ứng đầu tiên là cắn chặt răng!