Chương 149: Trò Chơi Nhỏ
Một lát sau, người đàn ông trung niên mập mạp bên cạnh bụm lấy cái chân bị thương kịp phản ứng, nổi giận mắng:
- Phế vật, lên ..., đánh cho hắn tàn phế xem hắn làm sao hoàn thủ!
- Lão đại.
Thân ảnh này ôm lấy phần bụng hơi do dự, nói:
- Tiểu quỷ này sức mạnh quá lớn, không giống như người bình thường, hay là bỏ đói hắn vài ngày trước, chờ đến khi hắn không còn khí lực lại phế hắn?
Người trung niên mập mạp tức giận mà mắng to:
- Phế vật, phế vật!
Ngoài miệng tuy mắng chửi, nhưng hắn vẫn không cưỡng bách mấy người đi vây công Đỗ Địch An nữa, sự phản kháng vừa rồi quả thực khiến hắn thầm kinh hãi, người vừa mới bị thép đinh đâm xuyên qua kia, không cần biết lúc trước hắn kiệt ngạo bất thuần như thế nào, bây giờ lại như một đầu chó chết không có năng lực phản kháng, nhưng tiểu quỷ này lại rất kỳ quái, trước đó rõ ràng là hắn nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một chút sức lực để đứng lên cũng không có, kết quả sau khi phản kháng, hắn còn điên cuồng mãnh liệt hơn những người khác.
Hơn nữa, sức mạnh của Đỗ Địch An hắn cũng từng lĩnh giáo qua, hắn không khỏi suy nghĩ nếu như bản thân không bị thép đinh đâm xuyên qua, nói không chừng chính diện đánh nhau hắn cũng chưa hẳn là đối thủ của tiểu quỷ này.
- Đừng để cho hắn hồi sức, tiểu quỷ này trước kia là Thú Liệp giả hoặc là kỵ sĩ.
Trung niên Mập mạp kia tuy mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nhưng tâm tư cũng rất nhạy cảm, lạnh lùng thốt:
- Thay phiên công kích suốt 24h cho ta, không được phép để hắn chợp mắt, lão tử không tin không làm hắn suy sụp, một nhân vật mới còn muốn dậy sóng, ta nhổ vào!
- Heo mập, dừng tay!
Một âm thanh từ phòng giam bên cạnh truyền đến, một thanh niên dáng người khôi ngô trầm giọng nói:
- Tiềm lực của tiểu tử này không tồi, ta cần.
Sắc mặt tên trung niên mập mạp trầm xuống, nói:
- Không phải ta không nể mặt mũi ngươi, nhưng ta đã đắc tội với tên tiểu tử này, nếu ta để hắn sống sót, sau này ta sẽ không có ngày nào được yên, ta phải phế hắn đi!
- Ta hứa với ngươi, về sau hắn sẽ không trêu chọc ngươi.
Thanh niên khôi ngô cau mày nói.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười lạnh một tiếng nói:
- Đợi thương thế của hắn tốt rồi, đến lúc đó hắn tìm ta trả thù, ngươi chưa hẳn có thể giữ được, chuyện này không thương lượng, ngươi cũng không cần nói nữa, ta không muốn trở mặt với ngươi.
Sắc mặt thanh niên khôi ngô âm trầm, nhìn hắn thật lâu rồi cũng không nói gì nữa.
- Các ngươi còn thất thần làm gì vậy, làm như lão tử nói, đừng cho hắn thời gian kịp thở!
Người đàn ông trung niên mập mạp quay đầu lại phẫn nộ quát.
Mấy người kia hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên làm bộ tấn công, đe dọa Đỗ Địch An khiến toàn thân hắn căng cứng.
Đỗ Địch An thở hỗn hển nhìn mấy thân ảnh không ngừng lắc lư trước mặt, lúc trước chịu cực hình cùng việc mất một lượng máu quá nhiều khiến hai mắt hắn mơ hồ, đưa tay làm ra tư thế công kích, đồng thời tận dụng thời gian khôi phục thể lực.
Một thanh niên nhỏ gầy trong số bọn họ tương đối nhanh trí, nhìn ra Đỗ Địch An chỉ là đang phí công làm việc sáo rỗng, trong lúc hắn liên tục cố ý giả đập tư thế liền đá mạnh ra một cước.
Đỗ Địch An vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị đá vào cánh tay, lật té ngay trên mặt đất.
Mấy người khác thấy vậy cũng to gan xông lên, không ngừng tấn công, còn ngẫu nhiên tập kích trong khi tấn công.
Rất nhanh vết thương đã chồng chất khắp thân thể Đỗ Địch An.
Thanh niên gầy kia tấn công mấy lần, lại ra tay một lần nữa, một cước đá vào cổ Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An sớm đã buông khống cự, chỉ còn giơ cánh tay lên mà ôm chặt lấy chân của hắn, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nâng cánh tay kia lên hung hăng nện vào đầu gối của hắn.
Răng rắc một tiếng, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, cùng lúc đó từ miệng tên thanh niên gầy kia phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết thịt, thống khổ tru lên.
Mấy người khác thấy thế, vội bước lên phía trước đánh Đỗ Địch An khiến cho Hắn buông tay.
Đỗ Địch An không gượng chống, buông lỏng tay ra, dựa ra sau thở dốc, chỉ cảm thấy hai bên xương bả vai đau đớn khiến thần kinh hắn run rẩy, nhưng bây giờ đã chịu đựng được hơn so với trước rồi, tựa như bản năng thân thể đang từng bước thích ứng.
- A, a, a. . .
Mấy người khác đở thanh niên gầy kia lui trở về, hắn ngồi trên mặt đất, đau đến ngao ngao kêu to, mạch máu cùng thần kinh bên trong dễ nhận thấy đều đã tổn hại.
Người đàn ông trung niên mập mạp thấy vậy cũng biến sắc, ánh mắt âm hàn nhìn Đỗ Địch An, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử thật giỏi, đủ ương ngạnh.
Đỗ Địch An gắt gao theo dõi hắn không nói gì.
Mấy người khác lập tức giúp thanh niên gầy kia xử lý cái chân bị thương, điều chỉnh xương cốt, trong lúc nhất thời không ai tới để ý tới Đỗ Địch An.
Người xem xét nhà tù biết rõ tiết mục giải trí dừng ở đây rồi, cảm thấy có phần không thú vị.
- Thật không có lực.
- Heo mập quá rác rưởi rồi, một tiểu quỷ cũng phế không được.
- Heo mập, nếu ngươi không giết tiểu quỷ này, người chết sẽ là ngươi.
- Tuổi còn nhỏ đã tới ngục giam của chúng ta, tuyệt đối là loại tà ác bại hoại.
Nghe mấy người khác trong phòng giam nói vậy, mặt mũi người đàn ông trung niên mập mạp tràn đầy vẻ lo lắng, không ngờ một tiểu quỷ mới tới mà lại khó giải quyết như vậy, nhưng hắn vẫn không vội vã ra tay mà là tiếp tục chờ đợi.
Mấy giờ sau, hai tên lính canh ngục mở cửa, bỏ một tấm ván gỗ lên đầu cầu thang, rồi đẩy một chiếc xe trượt trên tấm ván gỗ lăn qua cầu thang chạy vào bên trong hành lang, bên trong có một lính canh ngục thét to nói:
- Đám rác rưởi, lại ăn đi.
m thanh đàm tiếu trong phòng giam lập tức an tĩnh lại.
Một tên lính canh ngục khác phỏng cầm đồ ăn lên, ném đến từng lồng giam, tất cả đều là từng khối bánh mì đen thui.
- Đại nhân, ở đây hình như thiếu đi một phần.
Bên trong một trong lồng giam có người nói ra.
Hai tên lính canh ngục nghe vậy nhìn lại, một người trong đó xoay người nói:
- Còn chê thiếu một phần sao, đưa cái trong tay ngươi cho ta.
Người nọ dường như đã ý thức được điều gì, lắc đầu nói:
- Không thiếu.
- Bảo ngươi đưa cho ta, không nghe thấy sao đồ con lợn!
Lính canh ngục bạo rống một tiếng.
Sắc mặt người kia khó coi nhưng vẫn đưa cái bánh mì trong tay cho hắn.
Lính canh ngục cầm lấy bánh mì, nhổ lên trên đó hai bãi nước miếng, ném xuống đất bên ngoài lao, giơ chân lên hung hăng dẫm đạp lên trên đó, rồi đem bánh mì mình vừa giẫm xong cười lạnh nói:
- Rác rưởi, muốn ăn thì nhặt đi.
Nói xong hắn trở lại trước xe đẩy, tiếp tục dọc theo hành lang phát bánh mì đen cho những phòng giam khác.
Một lát sau, xe đẩy đi vào trước phòng giam của Đỗ Địch An.
Một trong năm tên lính canh ngục vừa mới tra tấn Đỗ Địch An nhìn thấy Đỗ Địch An hấp hối mà tựa ở bên lao, không khỏi cười nói:
- Tiểu quỷ, ở đây còn chưa quen sao, cái tên heo mập này có khiến ngươi thoải mái hay không?
Ngữ khí nhẹ nhõm, dường như đang chào hỏi với người từng quen biết.
Đỗ Địch An cúi đầu không lên tiếng.
Tên lính canh ngục bên cạnh nhìn về phía Đỗ Địch An, cười nói:
- Nghe bảo hôm nay có một tiểu quỷ mới tới, vừa qua đến đã đánh tàn tật một lính canh ngục, hẳn là tên tiểu tử này sao?
Lính canh ngục phía trước cười nói:
- Đúng vậy, cũng trách tên lính canh ngục kia quá ngu xuẩn, ha ha, lần này phải ở trên giường bệnh cả năm, vợ hắn chắc cô đơn lắm đây.
Tên lính canh ngục khác nghe vậy nở nụ cười.
Nhãn châu tên lính canh ngục lúc trước đột nhiên xoay động, hắn quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Mọi người có muốn xem một màn biểu diễn?
- Biểu diễn?
Những người trong lồng giam khác đang ăn bánh mì đen nghe vậy thì cũng ngẩng đầu lên, lập tức có người la lên nói:
- Muốn!
- Muốn!
Tên lính canh ngục nghe âm thanh đáp lại từ trong lồng giam, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng mà hưởng thụ, cảm giác được nhiều người ủng hộ khiến hắn đặc biệt hưởng thụ, từ trong xe đẩy lấy ra hai khối bánh mì đen, đưa cho Đỗ Địch An trong lồng giam nói:
- Chơi một trò chơi nhỏ đi, heo mập, ngươi chơi cùng tiểu quỷ này đi, người nào thắng thì người đó có ăn, thua thì đêm nay cùng ngày mai sẽ ăn đất đi.