Chương 156: Nổi Điên
Thời gian thấm thoát.
Đỗ Địch An vào tù đã qua một năm.
Trong nơi này một năm, Đỗ Địch An thông qua các phạm nhân khác và lính canh ngục nói chuyện phiếm gom góp lại được toàn bộ tin tức của ngục giam Kinh Cức hoa, thỉnh thoảng cái gì không hiểu thì hỏi HeiBa và một số "Lão nhân" khác cũng có thể tra ra được đáp án.
Tuy nhiên mở miệng hỏi sẽ bại lộ ý đồ "Vượt ngục" của mình, nhưng chỉ cần đừng làm cho lính canh ngục biết rõ là được, dù sao tại đây không có người nào không muốn vượt ngục, chỉ là không có cách nào vượt ngục!
Thông qua tin tức gom góp được, Đỗ Địch An cũng rất đồng cảm.
Điểm khó trước tiên đã khiến người ta đoạn tuyệt ý niệm vượt ngục —— Ngục giam Kinh Cức hoa này xây dựng ở đáy hồ!
Lúc Đỗ Địch An đến đã thấy qua, trong hồ nước này du đãng không ít ma vật, muốn đục vách tường vượt ngục chính là hành vi tự sát!
Hơn nữa ngục giam này có thể chịu đựng được áp lực của hồ nước và ma vật va chạm dưới nước, độ dày và tính kiên cố đương nhiên không tầm thường, muốn đục mở một lỗ thủng trên tường quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông.
Bởi vậy người tới chỗ này, bất kể không cam lòng cỡ nào, khát vọng rời khỏi cỡ nào, cuối cùng đều chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Lúc Đỗ Địch An biết rõ tình huống như vậy cũng hơi tuyệt vọng, nhưng vài ngày tuyệt vọng trôi qua, ngồi trong lồng giam hắn đột nhiên có cảm giác ăn không ngồi rồi, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ gì, hoàn toàn trống không, sinh hoạt trong lao ngục ngược lại vì vậy trở nên càng thêm thống khổ.
Thế là hắn thu lại tâm tình, tiếp tục sa vào trong kế hoạch vượt ngục của mình.
Lần này hắn xuất phát từ số không, suy nghĩ rất nhiều khả năng có thẻ vượt ngục.
Cuối cùng sắp xếp tất cả lại, phân chia thành hai loại.
Ngoài và trong.
"Ngoài" chính là đục tường, các phương pháp đập vỡ nhà giam vượt ngục. Nhưng mà con đường này sớm đã bại rồi, trước tiên hắn không có công cụ đục, cho dù mỗi tuần một lần lén mang theo công cụ vào phòng làm, chờ lúc hắn đục xong ngục giam cũng không biết là bao nhiêu năm, hơn nữa thời khắc bắt đầu đục chính là đã đưa tất cả mọi người trong ngục giam cùng đến chỗ chết, bị ma vật trong hồ nước nuốt luôn.
Bởi vậy, con đường này Đỗ Địch An từ bỏ.
Về phương diện ngục giam không được, cũng chỉ có thể nhúng tay vào nội bộ, chính là lính canh ngục.
Tập kích lính canh ngục?
Bên ngoài tầng tầng trọng binh, lính canh ngục đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài làm việc, dĩ nhiên không sợ bọn họ bạo loạn.
Dùng cứng không được, Đỗ Địch An nghĩ tới mềm.
Hối lộ lính canh ngục.
Hắn có ý nghĩ như vậy không lâu, sau đó hắn lại từ bỏ lần nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy một người mới vừa vào ngục giam không lâu đã áp dụng biện pháp như vậy, mà kết quả chính là người mới này bị lính canh ngục kéo ra ngoài giày vò đến khi hấp hối mới ném vào.
Dễ nhận thấy hối lộ là phí công, không phải lính canh ngục không tham lam, mà là bọn hắn có biện pháp tốt hơn để ép ra thứ giá trị trên người của mỗi một người.
Suy đi nghĩ lại, Đỗ Địch An hiểu được có kế cũng không khả thi.
Ngục giam này hoàn toàn là một vách sắt tường đồng, không có bất kỳ biện pháp nào có thể đập vỡ.
Chẳng lẻ phải ở trong tù cho đến già rồi chết, mệt chết như vậy?
Lại qua nửa năm.
Đỗ Địch An đột nhiên phát điên.
Hắn rống to kêu to, nói một số hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói khùng điên, hơn nữa ra tay đánh mấy người trong phòng giam sống dở chết dở.
Khi hai người lính canh ngục đưa cơm tới, nhìn thấy mấy người hấp hối nằm trên mặt đất trong phòng giam Đỗ Địch An, lại nhìn thấy Đỗ Địch An nằm sấp trên người bọn họ tiếp tục ra quyền lung tung giống như tên điên lập tức giận dữ, mở cửa nhà tù ra nắm côn đi vào, lôi Đỗ Địch An ra khỏi nhà tù, ném ra hành lang đấm đá.
Đỗ Địch An rống giận nâng nắm đấm lên, đánh về phía hai tên lính canh ngục.
Sức mạnh của hắn lớn vô cùng, hai tên lính canh ngục lập tức bị hắn đánh ngã xuống đất, một màn này khiến người của nhà tù thấy trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới, sau khi xương bả vai của Đỗ Địch An bị thép đinh đâm xuyên vẫn có sức mạnh mạnh mẽ như vậy.
Một lính canh ngục trong đó đứng lên chạy, rất nhanh hắn đã triệu tập đến bốn năm tên lính canh ngục, đập ngã Đỗ Địch An xuống đất.
Sau một phen ẩu đả, những tên lính canh ngục kéo Đỗ Địch An ra ngoài.
Hơn một giờ những tên lính canh ngục kéo Đỗ Địch An đang hấp hối trở lại, ném hắn vào trong phòng giam.
Vài ngày sau, thương thế của Đỗ Địch An tốt hơn một chút liền rống tiếng kêu lên, bản thân trong phòng giam vừa mới khôi phục được một chúc sức mạnh đã quật ngã người trung niên mập mạp trên mặt đất, lúc này lính canh ngục vừa mới đưa cơm tới, nhìn thấy một màn này, lập tức gầm lên xông đến ngăn lại.
Đỗ Địch An rống giận, lật tung xe đẩy uốn éo đánh nhau với lính canh ngục.
Hai tên lính canh ngục áp chế không nổi hắn, một người trong đó bị hắn đánh cho thổ huyết, tên còn lại chạy trốn.
Rất nhanh Đỗ Địch An lại bị nhiều lính canh ngục hơn kéo ra ngoài, sau khi thụ hình một trận lại kéo trở về, lần này không nhốt Đỗ Địch An vào trong phòng giam lúc trước, mà là giam giữ một mình ở một phòng giam.
- Đáng chết, đánh tên điên phế vật này cho tàn phế đi, nhiệm vụ của bọn hắn hoàn thành không được rồi.
- Phân cho nhà tù khác đi.
Những tên lính canh ngục tức giận cũng chỉ tra tấn Đỗ Địch An một trận, không giết chết hắn. Trên thực tế, lính canh ngục bọn hắn cũng không có quyền tùy ý xử trí phạm nhân, tra tấn một trận chỉ là chuyện nhỏ, cũng thuộc về phạm vi quyền hạn của bọn hắn, mà đánh chết khó tránh khỏi bên trên sẽ hỏi thăm, mặc dù đưa lễ vật đến nịnh nọt vài câu, hoặc có bối cảnh quan hệ khác, cũng có thể che dấu đi nhưng cái khó là có chút phiền phức.
Hơn nữa, người ngồi tù đến điên giống như Đỗ Địch An bọn hắn gặp phải rất nhiều.
Ngày qua ngày nhốt tại vị trí âm u, người có ý chí yếu kém thường thường ba đến năm năm thì tinh thần sẽ hậm hực, một số bị điên, một số tự sát. Bởi vậy tình huống giống như Đỗ Địch An cũng không kỳ lạ quý hiếm, chỉ là bọn hắn không ngờ tới Đỗ Địch An lại bị điên nhanh như vậy.
Bất quá, nghĩ đến Đỗ Địch An tuổi còn nhỏ, bọn hắn cũng không nghi ngờ gì, dù dũng mãnh cường hãn thế nào cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, tâm tính khó tránh khỏi kém khá xa người trưởng thành.
Khi bị giam giữ một mình, những tên lính ngục cũng giảm bớt thức ăn cho Đỗ Địch An, thường xuyên một ngày chỉ có một mẫu bánh mì đen.
Thân thể Đỗ Địch An từ từ gầy gò, hốc mắt hãm sâu, xương gò má lồi ra giống như Khô Lâu.
May mắn trong các phòng giam khác đều thiếu nước, nhưng ở đây nước không thiếu.
Có nước, cho dù trong phòng giam giành ăn kịch liệt cũng rất ít xuất hiện tình huống chết đói.
Sau khi bị giam giữ một mình, Đỗ Địch An thỉnh thoảng vẫn nổi điên, đánh trụ thép hoặc xé rách chiếu. Thời gian trôi đi, bệnh trạng của hắn dần dần giảm bớt, thỉnh thoảng mới phát tác, cãi lộn, hồ ngôn loạn ngữ, ác ngữ chửi bới một số người của nhà tù, khi thì quát mắng tên này, khi thì quát mắng tên khác.
Những người trong phòng giam này biết rõ Đỗ Địch An điên rồi cũng không so với hắn, đồng thời cũng tiếc hận, dường như từ trên người Đỗ Địch An đã nhìn thấy kết cục tương lai của mình không lâu nữa sẽ như vậy.
Thời gian dần trôi qua, sau khi Đỗ Địch An ổn định một chút, nhiệm vụ mỗi tuần một lần lại phân phối cho hắn, dù sao trong ngục giam không nuôi người rảnh rỗi.
Lại qua nửa năm, cũng là năm thứ hai Đỗ Địch An vào tù.
Bệnh điên của Đỗ Địch An khởi phát nghiêm trọng lên, lính canh ngục khi đi tới, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Đỗ Địch An lấy đầu đập vào tường, tự mình hại mình, thậm chí có khi ném bánh mì cho Đỗ Địch An thì bị hắn ném ra lại, hơn nữa còn bị chửi thậm tệ.