Chương 155: Ta Không Giống Với Các Ngươi ( hạ )
Ngoại trừ trung niên mập mạp ra thì mấy người khác đều đến từ khu cư dân cùng khu dân nghèo, phần lớn họ đều là tội phạm giết người, hiếp dâm...vv. Họ bị giam ở đây chủ yếu là do bọn hắn đắc tội với quý tộc hoặc Quang Minh giáo đình, hoặc là sự kiện khuếch tán quá lớn tạo ảnh hưởng ác liệt.
Ngày thứ năm sau khi Đỗ Địch An vào tù.
Mười tên lính canh ngục đột nhiên đi vào phòng giam, mở cửa từng buồng giam quát tháo kêu tất cả mọi người đi ra.
Đỗ Địch An biết rõ, bọn hắn chuẩn bị phải lao động mỗi tuần một lần.
Tuy có gần trăm phạm nhân bị dẫn đi nhưng lại không xuất hiện bạo loạn và phản kháng, chủ yếu có hai nguyên nhân, đầu tiên là đinh thép đâm xuyên qua người có tác dụng quá lớn, dù là Thú Liệp giả như Đỗ Địch An bị đinh thép đâm xuyên qua cánh tay cũng sẽ không còn chút sức lực nào, nếu dùng sức quá mạnh sẽ xé rách miệng vết thương, hơn nữa cánh tay cũng sẽ lập tức trở nên vô lực. Rất nhiều người bình thường khi mới bị xuyên đinh thép qua người thì đi tiểu cũng không nổi.
Nguyên nhân Thứ hai là do lực lượng lính canh bên ngoài quá lớn, một khi bạo loạn xuất hiện thì sẽ có người lập tức đến trấn áp.
Điều này cũng làm cho suy nghĩ tìm cơ hội đánh chết lính canh ngục của Đỗ Địch An chết từ trong trứng nước.
Dưới sự dẫn dắt của lính canh ngục, tất cả mọi người đi xuống tầng thứ hai của ngục giam, tầng này không giam giữ phạm nhân mà là một nhà máy gia công cự đại, ngục giam đến tột cùng có bao nhiêu tầng thì không ai biết.
Khi nhìn thấy trên nhiệm vụ đài chồng chất các loại đồ vật, Đỗ Địch An lập tức liền giật mình.
Những thứ này là tứ chi của các loại ma vật được cắt tỉa cực kỳ cẩn thận, da lông nguyên vẹn, sừng vẫn còn đầy đủ.
- Làm việc đi, đám cặn bã.
Lính canh ngục đóng cửa sắt lại, cầm hình côn quát tháo mọi người.
Mọi người từng bước đến gần nhiệm vụ đài của mình tạo thành một cái tiểu đoàn đội, mỗi người chiếm cứ một cái nhiệm vụ đài lựa chọn thi thể ma vật ở bên trên, bắt đầu lột da, phân loại, cắt sừng...vv.
Đỗ Địch An đến chỗ tủ thay đồ mặc quần áo lao động đeo bao tay phòng hộ, tuy cái bao tay này cũng được làm từ sợi vải đặc chế nhưng so với bao tay làm từ nhựa plastic cùng ni lông thì vẫn còn kém xa.
May mà tứ chi của những ma vật này được mang về từ bên ngoài vách tường nên trong quá trình vận chuyển đến đây thì vết máu đã sớm khô, bộ lông cũng khô cứng, virus cùng bệnh khuẩn bám trên bộ lông và các loại sinh vật ký sinh gần như đã chết hơn phân nửa.
Cân nhắc đến tính phòng hộ của cái bao tay này quá kém, Đỗ Địch An không động thủ mà lẳng lặng nhìn trung niên mập mạp cùng mấy người khác làm việc, họ lột da bứt lông sau đó chất ở một bên một cách chỉnh tề, về phần sừng và răng cùng móng vuốt ma vật thì dùng dao bầu và chủy thủ cắt xuống, thủ pháp thuần thục, dễ thấy họ làm việc này đã rất nhiều lần.
Ở phía trước những nhiệm vụ đài khác, mấy tên thủ lĩnh lồng giam đều không ra tay mà chỉ lẳng lặng đứng quan sát.
Đỗ Địch An nghịch một cấy Tiểu Đao cực mỏng, trong lòng đang tự suy ngẫm.
Vài giờ trôi qua.
Mọi người chấm dứt nhiệm vụ xếp hàng trở về.
Có điều trước khi rời đi, lính canh ngục an bài tất cả mọi người cỡi hết quần áo, đi vào nhà tắm ở bên cạnh tẩy rửa thân thể.
Đỗ Địch An thấy trung niên mập mạp và mấy người khác sau khi rửa tay thì trên tay lập tức xuất hiện mấy chấm đỏ như bị muỗi đốt, sưng đỏ rất nhỏ, có điều mấy người đều đã thành thói quen.
Trước khi Rời đi, tất cả mọi người cởi bỏ quần áo để lính canh ngục kiểm tra nghiêm mật, từ miệng, lỗ tai, lỗ mũi, thậm chí là hậu môn, tất cả đều bị dò xét một lần, sau khi xác nhận họ không mang theo bất kỳ vật phẩm gì thì mới được rời khỏi.
Buổi tối, thời điểm phân phối đồ ăn, họ ném vào cho Đỗ Địch An đến bốn khối, hắn nhặt tất cả lên, lưu lại hai khối cho bản thân, hai khối còn lại thì chia đều cho những người khác.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua.
Cuộc sống trong ngục vô cùng buồn tẻ, ngày qua ngày, nhất là sau khi Đỗ Địch An vào tù hai tuần lễ, ngục giam lại lần nữa trở nên an tĩnh, rất ít người có hào hứng nói chuyện.
Trong từng phòng giam, ban ngày và ban đêm đều có tiếng thút thít nỉ non cùng tiếng rên rỉ truyền ra, quanh quẩn trong tù.
Đỗ Địch An ngồi trong phòng giam, ngoại trừ hắn tỏ ra không có hứng thú thì mấy người khác nghe thấy phòng giam khác phát ra tiếng rên rỉ đều vụng trộm nhìn Đỗ Địch An, trong bóng đêm lén lút nhìn qua, thật sự có cảm giác nhịn không được muốn ra tay giúp đỡ.
Từ khi trung niên Mập mạp bị đánh nổ hạ thể thì hắn liền triệt để không có dục vọng, ngẫu nhiên cũng có cảm giác trông mà thèm nhưng vẫn có thể nhẫn nại.
Đỗ Địch An chú ý thấy không ít người khi làm chuyện này đều lén nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khát vọng và tham lam, không cần nói cũng biết trong đầu bọn hắn đang nghĩ gì.
Lúc đầu Đỗ Địch An rất phản cảm cùng ẩn ẩn phẫn nộ, càng về sau liền dần dần đạm mạc, hắn không muốn vì chút chuyện cỏn con này mà phẫn nộ.
Càng ngày hắn càng ít nói, người cũng càng ngày càng trầm mặc, thỉnh thoàng hắn sẽ ngẫu nhiên hỏi thăm một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái, những vấn đề này đều liên quan đến Tinh Tượng, buôn bán, cùng với Cự Bích, khu phóng xạ...vv.
Đối với vấn đề của Đỗ Địch An, có không ít người đều vui vẻ trả lời, ngoại trừ vì lực lượng của hắn thì còn vì cuộc sống ở đây thật sự quá buồn tẻ, có thể tìm được một hai cái chủ đề sẽ khiến không ít người tham dự thảo luận.
Chỉ là, liên quan đến việc tư ẩn của bản thân thì không ít người sẽ cảnh giác mà cho qua, thế nhưng vẫn có rất ít người cam tâm tình nguyện chia xẻ chuyện gia đình, sở thích, cùng với việc bản thân đã từng huy hoàng ra sao. . .
Ba tháng sau khi Đỗ Địch An vào tù.
Ngục giam lại đón nhận một phạm nhân mới gia nhập vào "gia đình nhỏ vui vẻ" này.
Đây là một thanh niên có khí chất thân sĩ, tuy mặc áo tù đơn bạc nhưng vẫn hết sức nổi bật, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn tú, lúc mới bị những cai ngục kia kéo vào liền lập tức được mọi người nhiệt liệt chú ý, nguyên một đám vươn tay ra khỏi phòng giam, hy vọng kẻ này sẽ được phân đến phòng mình.
Lính canh ngục tự nhiên sẽ không nghe lời mấy tên phạm nhân này, hắn đưa thanh niên này vào phòng giam phía sau phòng Đỗ Địch An.
Thanh niên này vừa vào phòng giam liền bò lên làm ồn, quay đầu lại kêu to:
- Oan uổng, ta bị oan, ta muốn khiếu nại, ta muốn khiếu nại!
Đáp lại hắn chính là một cái cười lạnh của lính canh ngục và một cái bóng lưng.
Sau khi lính canh ngục rời đi, tiếng cười đầy thú vị bỗng vang lên sau lưng thanh niên này.
Mọi chuyễn cũng giống với khi những người khác mới gia nhập, "lễ Hoan nghênh" được cử hành cách Đỗ Địch An không xa, hắn yên lặng nhìn qua, thấy thanh niên này bị mấy người trong lồng giam đập té xuống đất. Tên này giãy dụa kịch liệt nhưng không có chút tác dụng nào, cuối cùng chỉ có tiếng khóc rống quanh quẩn trong ngục giam.
Thanh âm này khiến người ở những phòng giam vô cùnghưng phấn, trong lúc nhất thời, không ít phòng giam phát ra tiếng cười to.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn người thanh niên này bị đè xuống đất thay phiên thi bạo cách bản thân chừng ba mét, hắn lại phát hiện ra tâm tình của mình không hề có chút gợn sóng nào, mặc dù đối phương không ngừng kêu thảm thiết, khiến hắn như thấy chính mình ba tháng trước nhưng hắn cũng không mở miệng ngăn cản.
Thanh niên này kêu thảm thiết liên tục mấy ngày, cuối cùng rốt cục như một con cá chết, tùy ý để mấy người trong phòng giam đùa bỡn.
Một tuần sau, thanh niên này đã nhận rõ kết cục của bản thân, khi thấy lính canh ngục đi tới thì không còn khóc lóc hô hào "Oan uổng".
Hai tuần sau, thanh niên này đã thích ứng cuộc sống nơi đây, yên lặng chịu đựng mấy người khác tập kích, không còn kêu thảm thiết hay khóc rống nữa.
Nửa tháng sau, thanh niên này đã hoàn toàn sáp nhập vàocuộc sống mới ở nơi đây, ngẫu nhiên còn phối hợp, còn có thể cười đùa cùng mấy người trong phòng giam. Người đầu tiên mà hắn lôi kéo làm quen chính là Đỗ Địch An, có điều Đỗ Địch An lại chẳng thèm để ý tới hắn.
Thanh niên này tự nhiên là cảm thấy bất mãn vì một tiểu quỷ cũng dám như thế với mình, hắn tức giận dùng rất nhiều lời ác độc mà ngay cả oán phụ cũng không nói được mắng Đỗ Địch An.
Chỉ là hắn vừa mắng vài câu thì đã bị đám trung niên mập mạp mắng lại, sau một phen uy hiếp, thủ lĩnh phòng giam này tát hắn hai cái ngay tại chỗ, rồi bắt hắn quỳ xuống xin lỗi Đỗ Địch An.
Tên thủ lĩnh này đã từng chứng kiến thời điểm Đỗ Địch An vào tù được hai tháng, Đỗ Địch An bị lính canh ngục chọn ra cùng thủ lĩnh phòng giam khác "Biểu diễn", bởi vì lúc trước hai người không có quan hệ gì, cho nên tên kia vừa lên liền ra tay độc ác, kết quả lại bị Đỗ Địch An một quyền đánh gãy xương sườn, suýt nữa vì xuất huyết trong mà chết.
Từ đó toàn bộ thủ lĩnh của các phòng giam đều xác định một điều rằng tuy Đỗ Địch An còn rất trẻ nhưng lực lượng của hắn lại vô cùng đáng sợ.
Sau khi ăn hai cái bạt tai, thanh niên này cũng hiểu được tiểu hài tử nhìn qua gầy yếu này hoàn toàn không cùng cấp bậc với hắn.
Một tháng sau.
- Lại là một tên dối trá kêu oan uổng, ngay cả tiểu hài tử bảy tuổi cũng cưỡng gian mà còn dám kêu oan uổng.
Heiba nghe thấy thanh niên này nói chuyện với những người khác, không khỏi lắc đầu cười cười, nói với Đỗ Địch An:
- Ta đã bảo rồi, đã bị đưa tới đây thì mười người có chín người có tội, kẻ còn lại nhất định là tội ác tày trời, ngươi mới chừng ấy tuổi liền có năng lực như vậy, tội của ngươi chắc cũng không nhẹ nhỉ.
Đỗ Địch An nghe hắn nói vậy thì đạm mạc trả lời:
- Ta đã bảo ta với đám rác rưởi các ngươi không giống nhau.
Heiba cười, nói:
- Vào đây lâu như vậy mà ngươi vẫn kiêu ngạo như thế, ngươi bây giờ cũng giống đám rác rưởi chúng ta ăn cùng loại bánh mì, uống cùng loại nước, ngoại trừ chưa bị cưỡi qua thì dường như không có gì khác nhau cả.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói:
- Nếu như ta phạm tội thì chắc chắn sẽ không bị bắt, cho nên, ta với đám rác rưởi các ngươi thật sự không giống nhau.
.