Chương 157: Biện Pháp Của Đỗ Địch An
Mà cách làm như vậy lại khiến Đỗ Địch An càng bị hành hung, hắn càng phản kháng thì càng nhiều lính ngục đến chế trụ, kéo ra ngoài giày vò đến hấp hối mới ném trở lại.
Lại nửa năm qua đi.
Những ngục tốt dần dần mặc kệ tên điên như Đỗ Địch An, tra tấn một người điên khiến bọn hắn không còn thấy thú vị, vậy thì tiếng thống khổ rên rỉ mà bọn hắn nghe được cũng thấy không có chút cảm giác thành tựu đi ngược đãi, nếu không thấy tình huống của Đỗ Địch An tương đối ổn định, còn có thể miễn cưỡng thực hiện nhiệm vụ ngoài, bọn hắn cũng lười đưa thức ăn cho Đỗ Địch An, để hắn tự sanh tự diệt.
Buổi tối.
Sau khi ăn xong bữa tối, trong phòng giam lần nữa truyền ra tiếng rên rỉ.
Một chỗ âm u ẩm ướt phía sau hành lang trong phòng giam, Đỗ Địch An lại ngồi xổm xuống bình nước tiểu phía trước, bất quá tư thế của hắn ngồi lại bị ngược, nói như vậy phân tiện chồng chất bên trong bình nước tiểu cần dùng nước mới có thể xả đi.
Bên ngoài nhà giam là ăn đệm được phân phát loạn thất bát tao. Dù sao, nơi này là đáy hồ ngục giam, quý sau của Hắc Tuyết thì không khí cực lạnh, nếu không được phân phát chăn đệm thì những tù phạm vừa không được ăn lại thường xuyên bị tra tấn này nhất định sẽ chết.
Giờ phút này, những đệm chăn này ngã vào trụ thép, lại vừa khéo tạo thành một góc độ có thể che chắn vị trí tắm rửa và đi ngoài của hắn.
Bởi vậy, trừ phi là cố ý tới gần khe hở nhìn, nếu không sẽ không ai biết Đỗ Địch An đang làm gì.
Chỉ thấy Đỗ Địch An ngồi xổm trước bình nước tiểu cúi đầu, một tay lại sờ đến dưới mông không ngừng moi móc, đồng thời nín thở hít sâu, một lát sau, phân và nước bài tiết đi ra. Bởi vì ăn ít nên cơ hồ tất cả đều là nước, nhưng mà lại rơi ra một vật cứng dài mảnh.
Đỗ Địch An nhìn chung quanh một chút, Hắc Ám không hề ảnh hưởng đến thị giác của hắn, thấy không có ai chú ý tới mình, lập tức nắm lên rửa sạch ở thùng nước bên cạnh. Chỉ thấy đó là một khối da thú bị ăn mòn rách rưới bị dây thừng cột chặt, hắn cởi dây thì bên trong lập tức rơi ra một cái dao sắc nhọn.
Đỗ Địch An nhặt lên lập tức hừ hừ vài tiếng, sau đó gào thét, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ mà chửi bới.
Vừa chửi bới hắn vừa xoay người nhanh chóng mở bình nước tiểu, chung quanh bình nước tiểu ở nơi này khảm nạm vị trí sớm được đục mở, nâng lên hạ xuống sẽ phát ra âm thanh, bất quá bị âm thanh chửi rủa của hắn lấn át.
Vừa chửi bới Đỗ Địch An vừa đục một cái lối nhỏ ở phía sau bình nước tiểu chui đi vào, đồng thời dần dần thu hồi tiếng mắng, nhưng thân thể vẫn dừng lại trên mặt đất, thỉnh thoảng mắng vài câu đến lúc cảm thấy không sai biệt lắm mới chìm vào cái hố mới đục.
Đây là một cái hố nhỏ vừa hẹp vừa sâu nên hắn đục ở đường ống phân tiện bên cạnh. Mới đầu, kế hoạch của Đỗ Địch An là từ phân tiện đường ống leo ra, mô hình bên trong ngục giam từ phân tiện đường ống sẽ đi thông với ngục giam tầng dưới chót, sau đó ở tầng dưới chót đáy hồ sâu đi ra bên ngoài, mà cũng không phải là ở đáy hồ. Bởi vì nếu như ở đáy hồ, thủy áp sẽ bao phủ ngục giam.
Cho nên đây tuyệt đối là thông đạo chạy trốn an toàn duy nhất trong ngục giam, cũng là chỗ yếu kém nhất của cả tòa ngục giam.
Nhưng mà điều khiến hắn thất vọng nhất chính là đường ống này quá nhỏ, mặc dù hắn đã gầy trơ cả xương vẫn không cách nào tiến vào đường ống.
Hơn nữa đường ống là thép cũng không cách nào phá hư.
Vì vậy hắn chỉ có thể mạo hiểm lợi dụng nhiệm vụ mỗi tuần lấy công cụ từ trong phòng ra đục một thông đạo khác.
Trải qua nửa năm, thông đạo đã có hơn 10m chiều sâu, tương đương với một nửa độ cao của ngục giam.
Ngục giam ở đây vô luận là kế hoạch vách tường hay độ dày mặt đất mỗi một tầng đều trải qua gia cố, vô luận là tính vững chắc hay lực phòng ngự đều tốt hơn nhiều so với ngục giam bình thường, đây vốn là ngục giam có ưu thế nhất ở nơi này, lúc này lại bị Đỗ Địch An lợi dụng đục tường chạy trốn..
Nếu vách tường quá mỏng, hoặc không sai biệt so với kiến trúc bình thường lắm thì hắn cũng sẽ không có cơ hội vì rất dễ dàng bị người phát giác.
Nhưng tường nơi này quá dày, Đỗ Địch An căn cứ địa mặt độ dày phỏng đoán tường ít nhất phải dày đến 5 mét, hoàn toàn đủ để hắn tạo ra một thông đạo dung thân.
Dù tường rất dày nhưng Đỗ Địch An cũng không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, cẩn thận từng li từng tí dùng lưỡi dao đâm bùn đất và đá.
Khẽ đảo mắt, hơn nửa đêm đi qua.
Đỗ Địch An lấy bùn đất và đá vận chuyển lên, thông đạo thật sự quá nhỏ, hắn qua lại mấy lần mới có thể đến ngục giam, gặp những người khác đã ngủ liền nhẹ nhàng ném đá và bùn đất vào thùng nước, đồng thời hắn giữ lại một ít hòn đá chờ cơ hội thích hợp để dùng.
Lúc đào thông đạo thì điều khó khăn nhất chính là việc xử lí những bùn đất và đá này.
Hắn vốn định vụng trộm mang đến phòng, nhưng bên trong quét dọn tương đối sạch sẽ, trên mặt đất nếu có nhiều đá và bùn đất sẽ dễ gây chú ý, bởi vậy hắn mới bỏ đi ý nghĩ này.
Mấy giờ sau, những người khác dần dần tỉnh lại.
Đỗ Địch An ngâm đá và bùn đất mềm xuống sau đó đổ ra, cẩn thận từng li từng tí nghiền nát, chậm rãi mài nhỏ thành từng mảnh vụn phiến mới dừng tay, sau đó bôi lên các bức tường và mặt đất ở ngục giam, bôi đến cực kì đồng nhất.
Bởi vì Đỗ Địch An thường xuyên nổi điên nên những ngục tốt cũng rất ít tới gần gian phòng này, sau khi vứt bỏ bánh mì liền rời đi nên sẽ không có người chú ý tới độ cao của mặt đất ở đây cao hơn so với những nhà tù khác vài cm, không gian bên trong cũng hẹp hơn rất nhiều, nếu từ nhà tù bên cạnh trông lại sẽ kinh hãi phát hiện, vách tường nhà tù của Đỗ Địch An dày hơn nhiều so với nhà tù khác.
Nhưng mà chỗ dán tường bị Đỗ Địch An xé nát chiếu để che chắn, chặn ánh mắt.
Mà cái chiếu này hơn nửa năm trước có người muốn vụng trộm lấy đi, lại bị Đỗ Địch An kịp thời phát hiện, nhào đầu về phía trước kéo lại suýt nữa kéo đứt cánh tay tên kia.
Từ đó về sau nhà tù bên cạnh cũng không dám tới gần gian phòng của Đỗ Địch An, hơn nữa cũng quen nhìn thấy có vật cản tại nơi đó.
Sau khi bôi lên hết, Đỗ Địch An nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc vừa ngủ thì bị tiếng nói chuyện của nhà tù khác đánh thức, lúc này hắn nắm hòn đá bên cạnh chửi bới rống giận ném qua.
Hòn đá nện vào mặt khác trong phòng giam, bên trong lập tức truyền đến một hồi mắng to, biết rõ tên điên bên này lại phát bệnh rồi.
Đỗ Địch An ném đập lung tung, sau khi ném xong lấy cầm lấy trụ thép gào thét, dùng đầu đạ vào trụ thép, tựa hồ muốnthoát ra.
Sau khi ầm ĩ đã đời hắn mới lại dần khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục giấc ngủ dài.
Những nhà tù khác bị ném trúng đều cảm thấy bất đắc dĩ, hùng hổ vài câu cũng không dám nói gì, chọc giận một tên điên là không cần thiết, huống chi Đỗ Địch An cũng không phải tên điên bình thường, chỉ có thể lấy hòn đá Đỗ Địch An ném tới mà ném vào goc nhà tù của chính mình, không thèm để ý nữa.
Dù sao chuyện như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, bọn hắn thầm suy nghĩ lúc Đỗ Địch An sớm muộn cũng sẽ bị lính canh ngục đánh một trận.