Chương 158: Mãnh Hổ Ra Khỏi Lồng
Giữa trưa.
Từng người trong phòng giam đang đợi lính canh ngục đến đưa cơm. Bên trên truyền đến một cỗ chấn động, đồng thời truyền đến một cỗ tiếng động rất ồn ào, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm rung động.
Người trong phòng giam hơi giật mình, hiệu quả cách âm của ngục giam vô cùng tốt, thanh âm có thể từ phía trên truyền đến đây, có thể tưởng tượng được bên ngoài đã thanh thế ngập trời.
- Chuyện gì xảy ra?
Đám tù nhân nghi hoặc, hỏi thăm lẫn nhau.
Một thủ lĩnh trung niên trong lồng giam kinh nghi bất định, nói:
- Hơn phân nửa là có người đến cướp ngục.
- Cướp ngục?
Mọi người ngạc nhiên nhưng lập tức thấy kinh hỉ.
- Thật tốt quá!
- Có lẽ chúng ta có cơ hội cơ hội lao ra.
- Đến bây giờ còn chưa đưa cơm tới, ha ha, đoán chừng bên ngoài đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nghe đến đây thì các tù phạm hưng phấn nghị luận, nhữngthủ lĩnh đã ở đây lâu liếc mắt nhìn nhau, trong đó có vị 'Lão Kim ', hắn nhíu mày nói:
- Mấy ngày hôm trước nghe lính canh ngục nói, gần đây có một Cao cấp Thú Liệp giả tâm tính thất thường vào tù bị nhốt ở tầng ngục giam thứ ba, bên ngoài cướp ngục không phải là tới cướp vị Cao cấp Thú Liệp giả kia chứ?
- Có khả năng.
Hắc Ba có quan hệ không tệ với hắn, gật đầu, nói:
- Bất quá những người này muốn xông vào là khó như lên trời, ma thú trong hồ nước bên ngoài có thể tổ chức đại quy mô tập kích, muốn đi vào ngục giam cướp ngục chỉ có thể đi theo lối nhỏ đến đây đánh lén, nhưng dọc theo con đường này cửa khẩu nghiêm ngặt, muốn mua được lính canh ngục cũng phi thường khó khăn.
Mấy vị thủ lĩnh khác gật đầu, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy nên không hưng phấn giống như những người khác, bởi vì bọn họ biết rõ, ngục giam này là ngục giam số một, trình độ phòng ngự rất nghiêm mật tuyệt đối có thể nói là một tòa Chiến Tranh Bảo Lũy!
Đỗ Địch An đã tỉnh vẫn nằm y trên mặt đất, nghe những người khác nghị luận, biểu lộ lại cực kỳ bình tĩnh.
. . .
. . .
Mặt đất tại ngục giam hoa Kinh Cức ở lâu đài cổ trang.
Trên một chỗ quan sát trong lâu đài cổ có hai đạo thân ảnh đang đứng, một người to lớn cao ngạo nắm trong tay một cái kính viễn vọng nhìn mấy trăm đạo thân ảnh xâm lấn bên ngoài hồ nước, quy mô tương đương với một quân đội cỡ nhỏ.
- Nghiêm chỉnh huấn luyện hẳn là mưu đồ đã lâu rồi.
Trung niên nhân to lớn cao ngạo buông kính viễn vọng khẽ cười nói.
Ở phía sau hắn là một Quản gia mang một bộ đồ đen vuót bộ râu cá trê cười nói:
- Đáng tiếc, bọn hắn không được huấn luyện đầu óc tốt.
- Không phải đầu óc của bọn hắn không được huấn luyện tốt, mà là chỉ huy của bọn hắn căn bản không có vật này.
Quản gia mỉm cười, nói:
- Bọn hắn có thể thông qua biên phòng cứ điểm, lại lướt qua biên giới phòng tuyến chúng ta thiết lập mà tới đây, hơn nữa lại mua chuộc người ở ngục giam của chúng ta, ta sẽ đi bắt tiểu Lão Thử tham tài này.
Trung niên nhân to lớn cao ngạo khẽ gật đầu, ánh mắt như Hùng Ưng bao quát cả tòa ngục giam, nói khẽ:
- Lòng có Mãnh Hổ, tế khứu hoa tường vi.
- Hoa tường vi tuy đẹp, cành lại có gai.
Vị Quản gia mỉm cười tiếp câu.
Trung niên nhân to lớn cao ngạo gật đầu nói:
- Trà của ta ngâm xong rồi sao?
- Đang chờ ngài dùng đây.
Quản gia cung kính dâng lên.
. . .
. . .
Bên ngoài cướp ngục ồn ào liên tiếp vài giờ đồng hồ cũng dần dần dừng lại.
Tất cả mọi người trong phòng giam trông mong khi đẩy cửa ra chính là một thân ảnh lạ lẫm, nhưng sau khi cửa đẩy vẫn là hai gương mặt lạnh lùng của lính canh ngục nên tất cả mọi người không khỏi tiếc hận thất vọng, biết rõ chuyện cướp ngục đã thất bại.
Một đoạn sự việc xen giữa này cũng không ảnh hưởng đến Đỗ Địch An, đến buổi tối, hắn tiếp tục nhảy vào bên trong đường hầm, cẩn thận từng li từng tí mà đào đất.
Thoáng chớp mắt, Đỗ Địch An vào tù đã ba năm.
Bầu trời tích đầy phóng xạ trải dài màu xám hạch chì rơi xuống từng bông tuyết màu đen, tích tí tách mà rơi cả vùng đất, nhuộm cả đại địa thành một mảnh màu đen, rất nhiều vườn trái cây, nông trường, từ lúc nhập mùa đã dựng lều để tránh bị tuyết đen phá hư.
Thời tiết quá lạnh, từng người trong phòng giam ôm nhau sưởi ấm.
Buổi tối những ngục tốt tới vội vàng đưa thức ăn rồi lại vội vàng rời khỏi nhà tù.
Mùa tuyết đen nên đồ ăn phân phối đến cũng nhiều hơn một ít, Đỗ Địch An cũng nhận được ba khối bánh mì đen, hắn từ từ ăn, trời về khuya, sau khi ai cũng chìm vào giấc ngủ thì hắn mới cởi áo tù của mình ra, lây bộ đồ ở phía sau vách tường, loay hoay thành một tư thế nằm nghiêng.
Làm xong những việc này, hắn đẩy bình nước tiểu ra, nhẹ nhàng trượt vào hố sâu dưới mặt đất.
Hố sâu thô ráp ma sát với da của hắn, lạnh như băng lại rét thấu xương, hắn một đường trượt xuống dưới thông qua phòng làm việc tầng thứ hai, hắn đại khái tính ra độ cao mặt đất mỗi một tầng, lúc hắn trượt đến phần đáy lập tức cảm giác được lòng bàn chân có nước lạnh thẩm thấu, giờ phút này hắn đã đứng ở tầng cuối cùng của ngục giam.
- Hố sâu này ước chừng có độ cao 25 mét, bên trên còn có một tầng là hình phòng, toàn bộ ngục giam dưới nước ước chừng có độ cao là 35 mét, dưới phòng làm việc chỉ có hai tầng ngục giam, nhân vật như Cao cấp Thú Liệp giả cùng với thẩm phán kỵ sĩ trưởng đều bị giam giữ ở tầng cuối cùng. Mà người mạnh nhất trong tầng thứ nhất cũng chỉ là Sơ cấp Thú Liệp gia, Lão Kim kia là một Sơ cấp Thú Liệp giả.
Đỗ Địch An xoay người nhặt lên cái đục tại đáy hồ, đây vốn là công cụ để đục bị hắn nuốt xuống, tiến độ đào hố cũng bởi vậy mà tăng lên.
Mỗi lần nghĩ đến hố sâu bên cạnh vách tường ở gần Cao cấp Thú Liệp giả như vậy, trong lòng của hắn liền cảm thấy may mắn, danh hiệu của hắn ở tập đoàn chỉ là sơ cấpThú Liệp giả, nếu trở thành Trung cấp Thú Liệp giả bị nhốt ở tầng thứ hai, dù khoảng cách đục vách tường sẽ rút ngắn, nhưng hình pháp của Trung cấp Thú Liệp giả hoàn toàn bất đồng với sơ cấp Thú liệt giả.
Đỗ Địch An nghe Heiba nói, tầng thứ nhất chỉ là đóng đinh thép, phế bỏ cánh tay, hai tầng khác gặp cực hình đáng sợ gấp 10 lần so với cái này, nếu Cao cấp Thú Liệp giả lại tới đây cũng sẽ biến thành một phế nhân!
Trong thông đạo hẹp hòi, Đỗ Địch An gian nan cúi xuống dùng tay tiếp tục đục.
Lúc trước chưa đục đến tầng dưới chót, Đỗ Địch An từng đem nước đổ vào trong hố này, đầu tiên là hi vọng nước có thể làm mềm bùn đất và nham thạch, thứ nhì là đục trong nước thì thanh âm sẽ bị tiêu trừ, đỡ bị ngườikhác nghe thấy.
Hôm nay hồ nước thẩm thấu đến, hắn cũng tránh tự rót nước, dù sao thì dùng nước quá nhiều cũng khó tránh khỏi sẽ khiến hoài nghi.
Một lát sau, Đỗ Địch An từ đường ống đục được một vật cứng lên, trong lòng vui vẻ, lập tức tăng thêm tốc độ.
Vật cứng này có bộ dáng là một cây kim loại vắt ngang, tuy chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng từ hình dạng mà xét thì đó là một đường ống, đường kính thật lớn hoàn toàn có thể dung thân.
Nhưng mà, lúc Đỗ Địch An chứng kiến ống kim loại ở nơi này lại không có hưng phấn mà ngược lại còn giật mình.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thép xi-măng còn chưa chế tạo được, đường ống mà cả tòa ngục giam ở đây bài tiết chủ yếu lại chôn ở đáy hồ, nhưng bởi vì thủy áp quá mức mãnh liệt làm cho lực phòng ngự cũng cực kỳ đáng sợ.
Như thế nào phá vỡ?
Đỗ Địch An trầm mặc một lát, đào lên một ít bùn đất bên cạnh khối kim loại, ước chừng lộ ra nửa mét kim loại, đường cong rất bé, có thể thấy được bản thân đường kính đường ống, thậm chí có thể để cho hắn đứng thẳng ở bên trong hành tẩu.
Hắn lấy một tảng đá gõ lên ống sắt rồi cúi tai lắng nghe.
Sau khi nghe được âm thanh từ bên trong đáp lại, một ít kỳ vọng cuối cùng trên mặt hắn, cũng ảm đạm hẳn. nếu giống như phỏng đoán của hắn thì trên ống sắt này phải có gì đó bỏ vào để chống lại thủy áp, vật mà được thêm vào phía dưới mới thật sự là đường ống chất thải.
Đỗ Địch An nắm lên một hòn đá ra sức nện xuống.
Bành một tiếng, hòn đá nện trên ống sắt nhưng hồi âm nhẹ vô cùng, dường như nện một khối thép trên vách đá.
Đỗ Địch An liên tục nện vài cái, hòn đá nát bấy nhưng ống sắt không tổn hao gì, một vết nhỏ cũng không thấy.
Đỗ Địch An phẫn nộ nện một quyền lên ống sắt, lực lượng phản chấn khiến bả vai hắn đau đớn, sau một hồi hắn mới tỉnh táo lại, hắn nhặt lên cái đục, theo đường ống bên cạnh tiếp tục đục.
- Bùn đất ở đáy hồ tương đối mềm mại, tốc độ đục sẽ rất nhanh, hơn nữa không cần lo lắng thanh âm gây ảnh hưởng, toàn lực đào móc trước năm năm lệnh chấp hành tử hình mới có thể đào được ra hồ nước bên ngoài.
Đỗ Địch An tính toán, tiếp tục ra sức mở.
Nửa tháng đi qua.
Đỗ Địch An cũng nghĩ đến tốc độ đường ống đến ao phân sẽ có lính canh ngục gác, khả năng này rất thấp nhưng hắn hay vẫn lựa chọn hướng ngược lại mà đi. Ngắn ngủn nửa tháng sau, ở tầng dưới chót đáy hồ tích bùn sâu 4-5m, Đỗ Địch An đã tạc ra một thông đạo ngang ba mét.
Hắn lờ mờ nhớ rõ cảnh tượng lúc đi vào ngục giam ở, ngục giam ở giữa hồ nước, bán kính ước chừng ba trăm thước, mỗi ngày tiến độ là chừng một mét, chỉ cần một năm thời gian là có thể đào ra một thông đạo tốc hành bên hồ!
Điều duy nhất hắn lo lắng chính là, đáy hồ tích bùn sẽ đổ sụp xuống đè sập thông đạo. May mắn mà có đường ống chất thải có thể làm mốc, hắn ở phía dưới phân tiện đường ống 4-5m đào hố, cấu tạo và tính chất của đất đaichung quanh tương đối khô cứng, tỷ lệ bị tích bùn đè sập cực kém.
Hơn nữa sau khi đào móc thông đạo hắn sẽ lấy một ít đá kiên cố chống đỡ ở trong thông đạo để trở thành cột trụ, dù mỗi lần ra vào có chút phiền toái nhưng có thể gia tăng tính an toàn cho thông đạo.
Dù đào thông đạo là biện pháp thường thấy nhất, trong ngục giam đại đa số người đều có thể nghĩ đến điểm này nhưng người có thể làm được cơ hồ không có.
Ngay cả là Cao cấp Thú Liệp giả ngục giam tầng dưới chót cũng không được, bọn hắn bị người thay phiên nghiêm mật trông coi, thân thể nhận hết tra tấn dù so với Đỗ Địch An còn yếu ớt hơn, dù sao bọn hắn cũng nhận được đủ cực hình và phòng bị, căn bản không có cơ hội di chuyển.
Hơn nữa mặc dù lấy được cơ hội, bọn hắn cũng không có công cụ. Lui thêm bước nữa mà nói nếu cũng ăn cắp được công cụ như Đỗ Địch An bọn hắn cũng khó có thể tạc ra một đầu thông đạo vài trăm mét, dù sao, mắt nhìn được trong bóng tối là năng lực Ma Ngân của Đỗ Địch An, nếu không có thị giác trong bóng tối, nhắm mắt lại muốn tạc ra một đầu thông đạo song song cơ hồ là không thể nào.
Muốn vượt ngục ngoài gan dạ sáng suốt và cơ hội lấy được công cụ, còn có năng lực bản thân, bất luận thiếu một cái gì cũng rất khó để vượt ngục thành công.
Bành!
Đỗ Địch An lấy đoản đao trong tay đâm lên nham bích, nhưng nham bích ở đây nhanh chóng mãnh liệt mà bóng loáng.