Chương 159: Ba Năm Ba Tháng
Đỗ Địch An sững sờ.
Lúc này, vật bén nhọn bóng loáng trong nham bích nhô lên như là lân phiến, dưới mặt đá đột nhiên giãn ra lộ ra hai hàng răng bén nhọn ra sức cắn Đỗ Địch An.
Lúc này hắn thấy rõ đó chính là một con nham thạch quái vật da chất sừng tầng, thấy nó đánh tới, Đỗ Địch An vội vàng đưa tay đánh một quyền vào vị trí phía trên răng nhọn của nó, cũng là vị trí hắn cho là phần đầu.
Bành một tiếng, tay trái đánh ở phía trên không hề hay biết nhưng lực phản chấn tác động xương bả vai bên trái đau đến mức khiến hắn phải hít một hơi đồng thời vội vàng lui về phía sau.
Thứ này bị đau hét lên một tiếng, tức giận đánh Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vội vàng lấy đoản đao trong tay đâm nó.
Đoản đao đâm lên lân giáp của nó nhưng không tạo thành chút tổn thương nào, bởi đoản đao này đã bị mài mòn nghiêm trọng, nếu muốn tấn công thân thể người bình thường cũng khó.
Thứ này lắc lư đầu đánh về phía cánh tay Đỗ Địch An, mặc dù cánh tay bị cắn nhưng lại không bị đau.
Đỗ Địch An lo lắng nâng tay phải lên đánh.
Thứ này như một con cá sấu nhỏ, móng vuốt ngắn nhỏ, thân thể bẹp, toàn thân lân giáp cứng rắn vô cùng, Đỗ Địch An bị nó đâm trúng, tay phải sử dụng không ít khí lực, chỉ có thể nhìn nó cắn vào cánh tay trái của mình càng ngày càng sâu.
Đỗ Địch An vội vàng dùng ngón tay tìm kiếm trên đầu nó, đột nhiên tìm được một đầu khe hở tương đối mềm mại, lập tức móc vào bên trong.
Khe hở này tựa hồ là nhược điểm của nó, lập tức miệng buông lỏng Đỗ Địch An, thân thể rụt lại phía sau.
Đỗ Địch An thấy vậy vội vàng ra tay bắt móng vuốt của nó, tay phải sốc miệng nó lên, đồng thời dốc sức ngã thân thể, mượn sức nặng cơ thể khiến nó không cách nào há mồm.
Thứ này bị thân thể Đỗ Địch An ép xuống dưới nên ra sức giãy dụa, nhưng lực lượng của nó không lớn nên không cách nào đẩy Đỗ Địch An ra được.
Đỗ Địch An tìm được khe hở lúc trước sờ được liền dùng tay trái ra sức xé rách.
Thứ này bị đau kịch liệt giãy dụa, nhưng tay trái không cảm giác có thể phát huy toàn bộ lực lượng của Đỗ Địch An, không đợi nó giãy dụa nhiều, mạnh mẽ tấn công khe giáp mềm mỏng kia, từ bên trong phun ra một cỗ máu tươi.
Thứ này đang giãy dụa lập tức cứng đờ, sau đó chậm chạp giãy dụa rồi cuối cùng dần dần ngừng nhúc nhích.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy trên sống lưng đều là mồ hôi lạnh, hắn chậm rãi leo lên, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy chiều cao của thứ này ước chừng khoảng một mét năm, toàn thân là lân giáp như nham thạch, nhiệt độ cơ thể cũng rất lạnh, thuộc về loại quái vật máu lạnh.
- Bộ dáng này. . . Có điểm giống Thạch Giáp Thú?
Đỗ Địch An nhìn thêm vài lần, đột nhiên nghĩ đến ma vật đồ sách mình từng xem qua.
Thạch Giáp Thú ở nơi này và Hắc Chức Giả đều có năng lực đào đất, hơn nữa phương diện đào tẩu thì Thạch Giáp Thú còn mạnh hơn ba phần so với Hắc Chức Giả, đây là một loại quái vật hoàn toàn hoạt động trong lòng đất, ở trong thổ nhưỡng cũng có thể sinh hoạt, chứ không giống Hắc Chức Giả, mặc dù có thể chui vào đất, nhưng lại là quái vật sinh hoạt trên mặt đất.
- Trong số ma vật ở ngoài Cự Bích, Thạch Giáp Thú là một trong số ít ma vật có thể đi vào trong vách tường, bất quá đẳng cấp của Thạch Giáp Thú ở nơi này khá thấp, chỉ có cấp 6, năng lực chiến đấu chính diện ngang ngửa với Hành Thi bình thường, sở dĩ định giá cấp 6, còn là vì năng lực đào đất, nơi này có thể bảo vệ tánh mạng của bọn nó, dù là ma vật đẳng cấp 20, cấp 30 cũng rất khó để giết chết nó.
Sau khi Đỗ Địch An biết rõ thân phận của thứ này cũng đã hiểu lí do mình vừa rồi có thể giết chết nó, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, dù đánh bậy đánh bạ nhưng vẫn trúng chỗ trí mạng của nó.
Ngồi trên thi thể Thạch Giáp Thú nghỉ ngơi một lát, Đỗ Địch An nhìn đoản đao trong tay, đột nhiên nghĩ đến móng vuốt của nó, đôi mắt không khỏi sáng ngời, lập tức lấy móng vuốt của nó, chỉ thấy móng vuốt nó cực kì bén nhọn và cứng rắn cực kỳ thích hợp đào đất.
Trong lòng hắn kinh hỉ, lập tức đã có chủ ý.
Hai ngày sau.
Đỗ Địch An lần nữa đi vào thông đạo dưới mặt đất, thi thể Thạch Giáp Thú đã có dấu hiệu hư thối, Đỗ Địch An nắm đao của nhiệm vụ lần này đem xuống cắt móng vuốt của nó, đồng thời lột sạch lân phiên trên đầu nó, sau đó đào một cái hố chôn thi thể để tránh mùi hư thối tràn ngập cả thông đạo.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An nắm móng vuốt Thạch Giáp Thú bắt đầu đào đất.
- Không hổ là ma vật trời sinh có thể đào đất.
Đỗ Địch An cảm nhận được tốc độ đào đất liền kinh hỉ vô cùng, hiệu suất phải nhanh hơn ít nhất gấp mười lần so với lúc trước.
Đào tiếp vài ngày, Đỗ Địch An lại gặp phải một con Thạch Giáp Thú, hình thể so với con lúc trước nhỏ hơn một chút, trải qua một phen vật lộn kịch liệt cũng bị hắn đánh chết.
- Hôm nay là mùa tuyết đen, những Thạch Giáp Thú chạy đến đáy hồ sưởi ấm không biết còn gặp phải mấy con.
Đỗ Địch An có chút buồn rầu, móng vuốt Thạch Giáp Thú cực kỳ bền, móng vuốt lúc trước đã giúp hắn đào được lối đi, bởi vậy những con Thạch Giáp Thú khác với hắn mà nói đều là trở ngại và phiền toái, hơn nữa quần cư tất có Vương, nếu gặp phải Thạch Giáp Thú Vương, hắn đoán chừng mình sẽ trở thành bữa tối của đối phương.
Hôm nay có móng vuốt Thạch Giáp Thú, Đỗ Địch An cũng không vội, lúc này đã là cuối mùa nên hắn nhẫn nại chờ đợi hơn một tháng sau để mùa tuyết đen đi qua.
Sau một tháng tu dưỡng, thân thể của hắn cũng khôi phục rất nhiều, mùa tuyết đen qua khỏi không lâu, sau khi không khí ấm lên, tiếp tục bắt đầu nghiệp đầu đất của chính mình.
Khẽ đảo mắt thì hai tháng lại đi qua.
Hai thanh niên canh ngục kéo xe đẩy tới đưa món ăn, lấy bánh mì trên xe tùy ý ném vào từng phòng giam, nhìn thấy những người trong phòng giam cực kỳ quý trọng mà nhặt lên ăn, bọn hắn có chút khoái cảm biến thái.
Lúc đi vào nhà tù chỗ hành lang cuối cùng, lính canh ngục cầm lấy mảnh bánh mì cuối cùng, nhìn vào nhà tù này lại phát hiện nơi này còn có hai mảnh bánh mì do chính mình vứt bỏ tối hôm qua, không khỏi nhíu mày cười lạnh:
- Không ăn chết đói cũng tốt.
Tình huống như vậy cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, từ một năm trước, lúc hắn đưa món ăn tới luôn thấy cảnhbánh mì vứt trên mặt đất không bị nhặt lên. Mới đầu hắn còn tưởng rằng bên trong xuất hiện biến cố, lúc vừa mở nhà giam ra đã nhìn thấy tên điên bên trong giam đi ra rống to, còn vung quyền đánh hắn.
Nhiều lần như vậy hắn cũng quen, dù sao thì hai ba ngày trôi qua tên điên này cũng sẽ đói mà nhặt lên ăn.
Hắn thay đổi xe đẩy, cùng đồng bạn cười nói rời khỏi ngục giam.
Vào giữa trưa ngày hôm sau.
Vị lính canh ngục này hào hứng chuẩn bị trò chơi, dùng bánh mì làm lao để xem biểu diễn.
Sau khi biểu diễn kết thúc, tên lính canh ngục này đẩy xe cầm lấy hai mảnh bánh mì cuối cùng ném về phía nhà tù này, lại thấy bánh mì từ hôm qua vẫn còn trên mặt đất không có ai đụng đến.