Chương 160: Truy Nã
Lính canh ngục nhướng mày, quan sát người trong ngục giam, mặc dù ánh sáng đèn dầu chiếu đến cũng lờ mờ vô cùng, không gian âm u, lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh trong phòng giam đang nằm nghiêng, tựa hồ đang ngủ.
- Tới ăn đi.
Lính canh ngục khó chịu kêu lên, thấy thân ảnh ấy không có phản ứng liền hừ lạnh một tiếng đẩy xe rời khỏi.
. . .
Bên ngoài ngục giam, mưa to tích tí tách.
Mùa tuyết đen vừa mới đi qua, bây giờ là mùa mưa sơ kỳ nên mưa cực kỳ nhiều, mưa bụi vẩn đục che dấu thiên địa bên trong màn mưa, vạn vật mông lung.
Gần hồ nước, chỗ đồng cỏ suối mưa chảy qua đột nhiên xuất hiện một động tĩnh rất nhỏ, chỉ thấy thảm cỏ hơi nhếch lên một khối, ở bên trong lộ ra một đôi mắt thâm thúy đang nhìn bốn phía, mặc dù có mưa to quấy nhiễu nhưng vẫn có thể nhìn thấy hồ nước cô lập ở phía lâu đài cổ xa xa, mà vị trí của hắn là ở phía bên trái lâu đài cổ.
Nhìn thoáng qua phía bên trái bảo tháp quan sát, lờ mờ có hai bóng người canh gác ở nơi đó.
- Từ lúc phát bánh mì vào khuya ngày hôm trước, hắn bắt đầu đào móc cả ngày hôm qua đến giữa trưa hôm nay mới có thể đào thông.
Đỗ Địch An ánh mắt chớp động.
- Tối nay là cơ hội cuối cùng, lúc lính canh ngục tới đưa cơm tất nhiên sẽ phát giác được sự khác thường, lúc trước đã cho ám chỉ 'Sói đến rồi', đến trưa mai tất nhiêncũng sẽ có người phát giác, hắn chỉ còn lại có nữa ngày thời gian. . .
Kế hoạch vượt ngục trù tính vài năm đến bước này xem như là cơ bản thành công, nhưng hắn biết rõ, lần này vượt ngục chỉ là bước đầu tiên, nguy hiểm chính thức lúc này mới tiến đến!
Hắn nhanh chóng thò tay vào chỗ động khẩu, với tay cầm lấy cỏ dại ở xung quanh, một lát sau, hắn chậm rãi xốc thảm cỏ lên rồi leo ra, hắn lấy những đám cỏ dại đã bứt quấn quanh thân thể, vừa bò vừa vơ lấy cỏ dại bên đường nhằm che dấu thân mình trong một mảnh lục sắc.
Mưa to khiến hắn bị ướt hết toàn thân, lạnh thấu xương, hắn bò càng lúc càng nhanh, lúc quay đầu lại nhìn thấy cả tòa lâu đài cổ đều mười phân mơ hồ thì lập tức đứng lên chạy như điên.
Sau một hồi chạy đến lúc quay đầu lại không còn nhìn thấy lâu đài cổ nữa thì Đỗ Địch An mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, kéo thân thể vừa mệt nhọc vừa đau đớn, đi chân trần dẫm nát bụi cỏ liên tục chạy về phía trước.
- Không biết ngục giam hoa Kinh Cức là ở đâu trong khu ngoại thành này. . .
Đỗ Địch An đứng lại thở dốc, đưa tay che chắn mưa to nhìn về phía bầu trời cao cao, chỉ thấy trong mây đen ẩn ẩn Lôi Điện, mặc dù bầu trời tối mịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vị trí tương đối sáng, có thể đó chính là vị trí của mặt trời.
Sau khi tính toán thời gian chạy trốn đến bây giờ, Đỗ Địch An đại khái biết rõ vị trí của mình bây giờ, thầm nghĩ trong lòng:
- Cự Bích ở phía nam, thành trong ở phương bắc, nên đi về hướng bắc.
Căn cứ vào phương hướng của mặt trời mà hắn đã xác định, hắn tìm vị trí phương bắc rồi theo đó mà đi.
Cự Bích và thành trong tựa như một dấu "=", bên ngoài là Cự Bích, bên trong là nội thành, chính giữa bộ phận có ba cái khu vực, ngoại thành hoang dã và cùng với khu vực phóng xạ.
lúc mưa to trút xuống thì toàn thân bùn đất của Đỗ Địch An đã hoàn toàn được rửa sạch, hắn nắm lấy một ít lá cây và cỏ dại ven đường vừa đi vừa chà xát thành dây thừng, lấy lá cây để biến tấu thành vật có thể che chắn thân thể để tránh thân thể bị phong hàn cảm nhiễm.
Hô! Hô!
Tại vùng ngoại ô hoang vu, Đỗ Địch An một người độc hành, từng bước lảo đảo trên đường, mưa rét thấu xương xối vào thân thể khiến toàn thân hắn lạnh buốt, một bên vừa nỗ lực bước đi về phía trước, một bên vừa dùng mũi cảm ứng mùi vị chung quanh để phòng ngừa những tuyến thủ vệ tuần tra đánh trúng.
Hơn một giờ sau mưa cuối cùng cũng ngừng, thân thể Đỗ Địch An cũng nhẹ hơn rất nhiều, cũng không lâu lắm hắn liền nhìn thấy một tòa cứ điểm biên phòng, theo cứ điểm quen thuộc từ con đường bên ngoài đến xem, rõ ràng là thông đến khu buôn bán.
- Không nghĩ tới ngục giam hoa Kinh Cức không có thiết lập cùng với khu dân cư nghèo mà thiết lập ở trong khu buôn bán hoang dã.
Lông mi Đỗ Địch An nhảy lên, đột nhiên hiểu được, nếu ngục giam thiết lập ở khu dân nghèo, những người khác muốn cướp ngục thì việc triệu tập nhân thủ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao khu vực biên phòng và khu vực phòng tuyến kiểm tra sẽ không nghiêm ngặt bằng khu buôn bán.
Vô hình nó lại ở chính giữa, đây cũng là một đạo phòng tuyến có thể ngăn cản cướp ngục.
Mà những người muốn vượt ngục muốn lần nữa đi vào bên trong khu sinh hoạt cũng sẽ bị tầng phòng tuyến nghiêm ngặt này ngăn trở, chỉ có thể du đãng ở hoang dã hoặc là đi vào trong khu phóng xạ, nói như vậy sớm muộn cũng sẽ tự sinh tự diệt.
Nhìn sắc trời một chút, mặc dù mưa lớn vừa mới dứt nhưng mây đen vẫn chưa tiêu tan, tựa hồ là công tác chuẩn bị cho một trận mưa lớn khác.
Đỗ Địch An lặng lẽ dọc theo đường cũ trở về, một đường xa xa mà nhìn qua cứ điểm vắt ngang nơi này, chỉ thấy tường của cứ điểm này do đá và tiêm mộc chế thành, cao hơn 20m, thông qua khứu giác có thể nghe thấy được bên trên có một đoạn khoảng cách đang có binh sĩ đóng ở.
- Trên tường có binh sĩ, bên trong tường lại có binh sĩ tuần tra. . .
Đỗ Địch An nhìn lên tường cao lâm vào trong suy tư.
Đột nhiên, hắn nghe thấy được phương hướng của ngục giam phía xa xa có hai đạo khí tức nhanh chóng chạy tới, một là mùi của nhân loại, một là mùi của ngựa, trong lòng hắn cả kinh,
- Đến truy tung ta sao?
Hắn vội vàng rời xa cứ điểm tường cao chạy đi chỗ khác.
Sau khi chạy ra hơn 1000m hắn mới ngừng lại, chỉ nghe đến cỗ khí tức vẫn là dọc theo phương hướng lúc trước thẳng tắp chạy tới, cũng không vì vị trí của hắn thay đổi mà điều chỉnh phương hướng.
- Không có cảm giác được ta, không phải đuổi theo ta.
Đỗ Địch An ánh mắt khẽ động, đáy mắt hiện lên một ít sắc lạnh.
Tách tách!
Một thớt màu đen đại mã nhanh chóng rong ruổi, một thanh niên đang không ngừng dùng roi trút lên hắc mã.
Lúc trải qua một khu rừng nhỏ thì bỗng nhiên từ bên trong nhảy ra một đạo thân ảnh, hắc mã cả kinh vội vàng dừng lại, móng trước giơ cao lên rồi hí dài .
Thanh niên đang ngồi trên ngựa ngạc nhiên, không thể nắm chặt, lập tức lăn mình xuống.
Lúc hắn rới xuống đất đồng thời đạo thân ảnh kia đánh tới đè hắn xuống đất, trong tay nắm chặt một cục đá cứng hung hăng nện xuống ngươi hắn.
Lúc thanh niên này nhìn thấy gương mặt thân ảnh đang dốc sức đè trên người mình thì đồng tử mãnh liệt áp súc, hoảng sợ thất thanh thốt:
- Là ngươi!
Phốc một tiếng, hòn đá nện lên đầu hắn khiến hắn lâp tức ngất đi.
Đỗ Địch An giơ hòn đá lên liên tục nện lên đầu hắn, thẳng đến lúc sọ hắn truyền đến thanh âm bị vỡ tan mới dừng lại, miệng thở dốc đồng thời xoay người đi đến trước mặt hắc mã đang bối rối, cầm lấy cương ngựa buộc lên Tiểu Thụ bên cạnh, sau đó lại trở lại trước chỗ thi thể thanh niên đã chết, ánh mắt quét qua khôi giáp của hắn, lập tức biết được hắn đến từ ngục giam hoa Kinh Cức.
Đột nhiên nhìn trên lưng thấy thanh niên này có một cuốn đồng, đây là đồ vật để chứa đựng thư tín ngày mưa của bọn canh ngục.
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên mở cuốn đồng ra, thấy bên trong có một quyển da cừu, run run mở ra lập tức nhìn thấy một bức họa của chính mình, phía dưới là của lí lịch sơ lược của mình:
Đỗ Địch An, nam, mười sáu tuổi. . . Toàn thành truy nã, phàm là tin tức thuộc về người này thưởng 100 miếng Kim tệ.
Đỗ Địch An sau khi xem xong, yên lặng xé nát bản truy nã, khóe miệng khẽ động thoáng cái,
- 100 Kim tệ, xem ra ta vẫn rất đáng tiền.
Đối với khu cư dân bình thường nhà mà nói, 100 Kim tệ là khoản tiền cả đời cũng rất khó để kiếm được.
- Lúc này còn chưa tới thời gian đưa bữa tối, khoảng cách thời gian đưa cơm cũng đã qua rất lâu, hẳn là lính canh ngục sau đó cảm thấy không đúng nên lại trở về dò xét, so với dự đoán của ta còn sớm hơn, may là lệnh truy nã đã bị chặn đứng ở nơi này.
Đỗ Địch An ý thức được sự tình gấp gáp, lệnh truy nã đã được đưa ra nên hành động của hắn sẽ phải bị hạn chế rất nhiều, may mắn là thế giới này vẫn chưa tiến tới thời đại công nghệ thông tin có thể đồng thời phát ra tất cả các lệnh truy nã cũng một lúc nên bây giờ bọn chúng muốn phát hết ra tất cả các khu vực sẽ cần không ít thời gian, hắn phải hoàn thành sớm kế hoạch trước khi lệnh truy nã được công bố khắp nơi.
Sau khi lột sạch áo giáp trên người hắn, Đỗ Địch An thay đổi nội y sau đó vứt bỏ trong bụi cỏ bên cạnh, sau đó lôi thi thể của hắn ném vào.
Về phần giả dạng thanh niên để lấy thân phận hắn lẫn vào cứ điểm? Khôi giáp và thân hình của hắn quá lớn, nếu mặc vào sẽ không đối xứng rất dễ dàng bạo lộ.
Sau đó Đỗ Địch An lôi hắc mã đến rừng cây bên cạnh, nhặt Thạch đầu lên đập chết nó, nếu để ngựa quay lại thì sớm muộn gì chuyện ở đây cũng sẽ bị bạo lộ.
Làm xong những này, hắn tìm trên người thanh niên lấy một chồng Ngân tệ ở trước ngực, cúi người mò đến trước tường cao, thông qua khứu giác cảm ứng vị trí các binh sĩ tuần tra, một lát sau khi một đội tuần tra đi xa thì hắn lập tức thủ sẵn vách tường, giống như con nhện nhanh chóng trèo leo lên.