Chương 161: Chúng Ta Đang Đợi Ngươi
Đỗ Địch An cầm lấy khe hở cự thạch lặng lẽ bò lên trên.
- Bên trái khoảng 150 mét một tên, phía bên phải 150 mét một tên, khoảng mỗi 300m sẽ có một binh sĩ đóng quân trông coi.
Đỗ Địch An cảm ứng mùi, vị trí hắn chọn vừa rồi đều là hai vị trí trung tâm, lúc hắn leo lên đến giữa vách tường thì đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Đỗ Địch An nán lại trên tường lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, mưa lớn hàng lâm xuống.
Đỗ Địch An lập tức mượn cơ hội lặng lẽ mò đi lên, lúc leo lên đến đỉnh bộ liền nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy hai vị binh sĩ đã rời khỏi, trở lại đình tránh mưa.
Trời đang mưa nên binh sĩ đều lui lại.
Đỗ Địch An nắm lấy cơ hội, lập tức xoay người lên, nhanh chóng lướt qua tường cao theo một chỗ khác bò xuống.
Dù mùi sẽ bị áp chế lúc trời đang mưa nhưng phạm vi bảy tám dặm chung quanh hắn vẫn có thể cảm nhận được. Hắn cúi thấp mình vụng trộm chạy tới, ngẫu nhiên gặp phải đội tuần tra đan chéo, tránh cũng không thể tránh liền nằm rạp trên mặt đất ẩn giấu, dù mưa ở nơi này đối với thân thể có hại rất lớn nhưng hắn cũng mặc kệ, dù gì hăn cũng đã dầm mưa không ít.
Nửa giờ sau.
Trong khu sinh hoạt của khu buôn bán có một đạo thân ảnh từng bước chạy vội trong mưa, nơi này ngoại thành cánh đồng bát ngát nên không có người đi đường, đợi mưa tạnh hắn mởi cởi quần áo trên người ra vắt khô sau đó tiếp tục mặc vào, đi vào một tòa ngoại thành trong trấn nhỏ gần đó.
- Ta đã trở về. . .
Đỗ Địch An nhìn qua thị trấn nhỏ, ánh mắt lạnh như băng, trong lòng yên lặng mà nói một câu, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đi vào tiểu trấn.
Hắn đi vào trạm dịch ở bên trong thị trấn nhỏ, mướn lão bản một con ngựa.
Lão bản thấy y phục Đỗ Địch An ướt nhẹp kỳ quái nhưng thấy ngân tệ mà Đỗ Địch An đưa đến nên cũng không hỏi nhiều, lấy hai con ngựa cho hắn.
Đỗ Địch An xoay người cỡi một đại mã, đồng thời lôi kéo một con ngựa khác chạy đi.
Sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ, Đỗ Địch An đi theo một con đường ở ngoại thành với tốc độ cao nhất, hắn không đi vào khu buôn bán, chỗ đó đường đông nhãn tạp, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý, hơn nữa có khu phố cấm ngựa đi vào, trừ phi có thân phận quý tộc.
Tách tách ~!
Theo vùng ngoại thành một đường đi về phía trước.
Đỗ Địch An thay phiên dùng hai con ngựa, từ vùng ngoại thành chạy đi mặc dù có chỗ đường vòng, hơn nữa ngẫu nhiên cũng sẽ gặp sói hoang và nhím tập kích, do đó phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Trời sắp tối rồi. . .
Đỗ Địch An nhìn sắc trơi, chạy nhanh đi.
Hai giờ sau.
Ở gần một trong sáu tòa giới hạn của khu dân cư và khu buôn bán, phương hướng gần Cự Bích nhất, người ra vào ở đây không nhiều lắm, lúc này một thớt hắc mã chạy nhanh đến, bên trên một đạo thân ảnh gầy yếu đang ngồi, lúc đến trước thông đạo trên đường nhỏ mới giảm tốc độ xuống, cùng đám người đi vào trong thông đạo.
Đỗ Địch An ngồi trên ngựa nhìn ra xa thấy trên tường ở nơi này còn chưa xuất hiện lệnh truy nã hắn, đáy lòng mới nhẹ nhàng thở ra, biết rõ tin tức còn chưa truyền đến đây, đỡ phải tốn nhiều sức hơn.
Từ khu buôn bán đi vào khu dân cư không cần kiểm tra, nhưng từ khu dân cư khu đi vào khu buôn bán lại kiểm tra rất nghiêm ngặt..
Bởi vậy, Đỗ Địch An ngồi trên lưng ngựa, một đường an ổn xuyên qua thông đạo, một con ngựa khác đã bị vứt bỏ ở trên đường, nếu không một người mang theo hai con ngựa rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Dù sao lệnh truy nã sớm muộn cũng sẽ truyền tới, mà những người đuổi bắt cũng sẽ chạy đến nghe ngóng tin tức, quá mức gây chú ý thì sẽ càng dễ bị đối phương truy ra.
Sau khi đi ra từ thông đạo, Đỗ Địch An chậm rãi tăng tốc, lần nữa lao nhanh đi.
- Khu dân cư. . . Cũng không biết thúc thúc và dì thế nào, có bị ta liên lụy hay không, ba năm qua đi, chân của dì có còn đau vào lúc trời mưa hay không.
Đỗ Địch An một đường chạy nhanh đồng thời nghĩ đến vợ chồng Julla, nếu nói là trên đời này có người làm cho hắn cảm thấy nợ thì ngoại trừ cha mẹ và tỷ tỷ thì chính là vợ chồng Julla.
Bất quá tưởng niệm chỉ là tưởng niệm, hắn biết rõ thân phận của mình lúc này không nên xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa cũng không có thời gian tìm bọn họ.
Sắc trời đã tối.
Đỗ Địch An dùng tốc độ cao nhất để chạy, muốn vào khu dân nghèo trước khi đến thời gian cấm ban đêm.
Vài giờ sau.
Đi đến trước bức tường giới hạn của khu dân nghèo, Đỗ Địch An cưỡi ngựa qua trở lại khu dân nghèo đã lâu, khứu giác nhạy cảm lập tức cảm nhận được không khí vẩn đục đập vào mặt, cùng các mùi kỳ quái khó nghe khác.
Hắn cưỡi con hắc mã cũng đã mệt nhọc không chịu nổi, tiến về phía nhà xưởng lúc trước bọn Barry đã từng tìm được, chỗ đó ở ngoại thành của khu dân nghèo.
Lúc này đã đến thời gian cấm đi lại ban đêm, trên đường có binh sĩ tuần tra, nếu thấy có người đi đường, nhẹ thì quát tháo ẩu đả một phen, nặng thì bắt về giam giữ mấy ngày.
Đỗ Địch An cưỡi đến nửa đường gặp phải đội tuần tra lập tức bỏ qua hắc mã, tùy tiện dựng một cái lều bên ngoài khách sạn, sau đó thừa dịp bóng đêm đi đường vòng khác
Có khứu giác cảm ứng, đội tuần tra ban đêm thưa thớt ở nơi này cơ hồ khó có thể đụng phải hắn.
Vài giờ sau, Đỗ Địch An đi tới nhà xưởng ở một vùng hoang vu tại khu dân nghèo, chung quanh cỏ dại trải rộng, giương mắt nhìn lên thấy nhà xưởng đen kịt đang đứng lặng trong cỏ dại hoang dã.
Đỗ Địch An không nghe thấy mùi của bọn Barry, chân mày nhíu lại, bất quá nghĩ đến hơn ba năm qua mình chưa bao giờ trở về, bọn hắn không ở đây cũng là bình thường, lúc này đẩy cỏ dại đi vào trong nhà xưởng.
Hắc Ám không hề ảnh hưởng đến thị giác của hắn, trong nhà xưng mọc một ít cỏ dại nên nhìn có chút hoang vu, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rất nhanh tìm được một số nguyên liệu mà hắn bảo bọn Barry mua, không nghĩ tới ba năm qua đi mà những tài liệu này vẫn ở đây, không bị bọn hắn bán lấy tiền.
Đỗ Địch An yên lặng vuốt ve những rương chứa đựng những vật liệu kia trầm mặc một lát rồi từ bên trong lấy một ít than đá bôi lên mặt, sau khi làm xong, hắn tìm một vị trí tương đối sạch sẽ nằm xuống nghỉ ngơi.
Từ lúc đào thông đạo chạy đi đến giờ đã hai ngày một đêm hắn không ngủ, lúc này tin thần lẫn thể xác sớm đã mệt mỏi.
Ngày kế tiếp.
Ánh rạng đông vừa lộ ra, Đỗ Địch An tỉnh lại rời khỏi nhà xưởng tiến về phía quảng trường, nơi có tín hiệu liên lạc của bọn họ, hắn lập tức nhìn thấy quảng trường có chỗ khắc ký hiệu mã hóa đặc thù mà hắn dạy cho họ.
- Địch An, đồ vật chúng ta đã mua xong rồi. . .
- Địch An, ngươi không sao chớ, tất cả mọi người đang đợi ngươi. . .
- Địch An, chúng ta ở nhà xưởng chờ ngươi. . .
Đỗ Địch An nhìn lên phía trên có lưu lại một mảnh dài tin tức, nhất thời ngơ ngẩn, từ dấu vết ở nơi này xem xét thì tin tức này đã hơn một năm, hắn nhìn thoáng qua rồi quay người rời khỏi.