Chương 162: Nhiều Hạt Mưa Nhỏ Sẽ Thành Mưa To
Trong hồ, ngục giam hoa Kinh Cức.
Buổi chiều 3h16p.
Trong một văn phòng hoa lệ tươi đẹp trên tầng cao nhất của tòa, giám ngục trưởng Jones cùng với quản gia của hắn đang ngồi ở phía trước sân thượng uống trà chiều, đang nằm sấp phía trên bàn cơm là một con mèo đen đang gặm một khối bánh mì lớn kẹp thịt xông khói, những người làm việc cho giám ngục trưởng đương nhiên biết rõ, hắn là một người có ái tâm phi thường, cuộc đời hắn chỉ yêu thích nhất là nuôi dưỡng một vài tiểu động vật, trong đó yêu thích nhất là mèo và chó.
Hắn rất cưng chiều con mèo này, thậm chí còn đặc biệt mời một vị du họa đại sư về đây để vẽ chân dung cho chó và mèo của hắn, hắn treo tranh vẽ thú cưng khắp nơi phòng làm việc của mình.
Đã từng có một vị lính canh ngục vì chơi bài quá muộn mà quên cho chó săn 'Casey' của hắn ăn bữa tối, kết quả là một tuần lễ sau không một ai nhìn thấy hắn được ăn qua thứ gì.
- Tiểu tử tham lam. . .
Jones sờ lên đầu mèo đen, trên mặt hắn lộ ra vẻ hiền lành cũng nụ cười trìu mến.
Chỉ mới 38 tuổi mà hắn đã ngồi vào vị trí này, ngoại trừ bối cảnh khổng lồ sau lưng thì bổn sự của bản thân hắn càng khiến người ta không dám bỏ qua.
- Trời lại mưa rồi.
Quản gia nhìn mưa bên ngoài cửa sổ mà giận dữ nói.
Jones cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ là mưa nhỏ mà thôi.
- Nhiều hạt mưa nhỏ sẽ chuyển thành mưa to.
Quản gia đáp lại.
Jones vẫy tay ra hiệu cho thi nữ bên cạnh, người phía sau rất nhanh đã hiểu được ý của hắn, liền thuận theo mà đưa một chiếc áo lông tơ mềm mại đến,
- Cột sống lại đau rồi, mặc thêm áo vào đi.
Jones đưa áo bông cho Quản gia.
Quản gia vội vàng đứng lên cảm tạ, sau khi mặc thêm áo lông tơ, hắn giận dữ nói:
- Mỗi lần đến mùa mưa là bệnh cũ liền tái phát, vẫn không thay đổi được.
Jones mỉm cười, lúc này một nữ tử dáng người thon thả từ bên ngoài nhanh nhẹn bước vào, tới gần ghé sát lỗ tai hắn mà thấp giọng nói vài câu. Nghe nàng nói..., vẻ vui tươi trên mặt Jones chậm rãi mà biến mất từng chút từng chút một, hắn khẽ gật đầu nhìn mưa nhỏ ngoài cửa sổ nói khẽ:
- Ngươi nói không sai, nhiều mưa nhỏ sẽ gây thành mưa to.
Quản gia chú ý tới biểu lộ trên mặt hắn, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Một phạm nhân đã chạy mất.
Jones nói khẽ:
- Chính là tên tiểu tử đã đến đây ba năm trước, vừa rồi lính canh ngục truyền tin đến, hắn đã rời khỏi nhà tù, ở trong phòng giam phát hiện có một cái hố nhỏ, hẳn là hắn đã đào đường ngầm mà vượt ngục rồi.
- Vượt ngục sao?
Quản gia hơi kinh ngạc, Hắn có công cụ sao? Bên ngoài là hồ, hắn vượt ngục chỗ nào?
- Hẳn là trong lúc làm việc đã ăn cắp được công cụ, sau khi đào thông toàn bộ đáy hồ liền từ đáy hồ mà chạy ra.
Jones nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay hắn khẽ điểm trên mặt bàn, nói:
- Bán kính của hồ mà chúng ta ngồi cũng hơn ba trăm mét.
Mặt mũi quản gia tràn đầy khiếp sợ, nói:
- Đào ra thông đạo ở đáy hồ? Điều này sao có thể xảy ra, hắn đào thông đạo dài như vậy thì vận chuyển đất đi đâu?
Nữ tử thon thả bên cạnh cung kính nói:
- Nghe lính canh ngục nói, hắn đưa bùn đất vào phòng giam lừa gạt là đất ở trên tường, bởi vì bôi lên trông quá đồng nhất, dưới ánh sáng lờ mờ đã không bị lính canh ngục phát giác, đến khi lính canh ngục vào trong mới nhìn rõ mặt đất cùng vách tường của phòng lao này có một mảng cao hơn hẳn so với những phòng giam khác.
Tên quản gia lập tức ngơ ngẩn nói không ra lời.
Jones đưa tay vuốt ve con mèo đen vẫn đang gặm miếng bánh mì kẹp thịt trên bàn, con mèo đen này vẫn luôn hờ hững với câu chuyện của bọn họ, mà chỉ chuyên tâm ăn uống, hắn khẽ vuốt vuốt bộ lông tơ mềm mượt trên người con mèo, nói khẽ:
- Truyền lệnh truy nã xuống, thêm vào đó thông báo xuất động hắc kỵ quân lập tức truy tra hướng đi của tội phạm.
- Vâng.
Nữ tử thon thả đồng ý một tiếng rồi quay người lui ra.
- Đợi đã.
Jones gọi nàng lại, ánh mắt vẫn hiền lành mà nhìn con mèo đen ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, nói khẽ:
- Bảo người phụ trách đưa cơm trong nhà giam gần đây đi cùng Casey.
Lông tơ trên người nữ tử thon thả kia dựng thẳng sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi.
Đợi sau khi nàng rời đi, Quản gia Peter vẫn hơi choáng váng, liền không nhịn được mà nói:
- Cấu tạo ngục giam của chúng ta không có lấy một kẽ hở, ngay cả muốn đi nhà vệ sinh bên ngoài cũng có lính canh ngục trông coi, hắn làm sao có thể chạy trốn được.
Jones khẽ lắc đầu, nói:
- Có lẽ Không có ưu điểm lại chính là khuyết điểm lớn nhất, bởi vì ngục giam được kiến tạo ở đáy hồ cùng với tường thể vô cùng kiên cố, trước nay chúng ta vẫn cho là sẽ không có ai ngu ngốc đến độ đục mảng tường dày như vậy, huống chi bên ngoài còn là đáy hồ, những phạm nhân khác cũng cho là như vậy nhưng đây là một tư tưởng hết sức sai lầm, đục tường chưa hẳn là phải đục phá, độ dày của tường lại vô tình khiến cho việc thông đạo trở nên dễ dàng hơn, không ai nghe thấy chấn động, đây là ưu thế lớn nhất của ngục giam của chúng ta, nhưng hôm nay lại là tai hại lớn nhất.
Quản gia trầm mặc lại, thở dài nói:
- Nếu thật sự là như vậy, việc lần này coi như là một lời nhắc nhở cho chúng ta, ngục giam kiên cố khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác, quá mức chủ quan, nếu như thường xuyên điểm danh tra cương vị, tuyệt đối sẽ không một ai có thể đào được thông đạo mà vượt ngục dù chỉ là vài mét.
Jones khẽ gật đầu,
- May mắn chỉ là một tên tiểu tử.
Nói xong, hắn vỗ vỗ con mèo đen trên bàn cười nói:
- Ăn no rồi thì đi chơi đi.
. . .
. . .
Tại một Xóm nghèo ở phia bắc, trong một góc nhỏ hoang vu vắng vẻ trên đường phố có một tòa nhà xưởng cỡ nhỏ.
Đỗ Địch An mua được một ít đồ ăn ở tửu quán ven đường, hắn mướn một chiếc xe ngựa dựng bên góc, trong lúc ngồi trên xe ngựa hắn đã ăn xong đồ ăn mua được trong tửu quán, cảm giác mệt nhọc suốt mấy ngày qua lập tức tiêu trừ đi rất nhiều, thân thể hắn cũng khôi phục được vài phần sức lực.
Bước xuống xe ngựa, Đỗ Địch An đảo mắt nhìn sơ qua nhà xưởng nhỏ này một thoáng, vừa định bước vào bên trong thì nhìn thấy một trương bố cáo treo bên ngoài nhà xưởng, lại là lệnh truy nã của mình.
Chỉ mới qua một đêm mà lệnh truy nã đã truyền đến nơi này, hiệu suất đúng là rất nhanh.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, hắn không tránh đi mà vẫn đi về phía trước nhà xưởng, bước vào bên trong nói với lão đầu bảo vệ cổng:
- Ta tìm mấy người Barry, Kuren, Jose. . . Giúp ta gọi bọn hắn ra đây.
Lão đầu buồn bã ỉu xìu nâng đôi mắt lên lườm Đỗ Địch An một cái, nói:
- Bọn hắn đang làm việc, ngươi tìm bọn hắn có việc gì?
Đỗ Địch An rút ba đồng tiền trong túi ra đưa cho hắn, nói:
- Giúp ta gọi bọn hắn đi ra, cứ nói là bằng hữu cũ của bọn hắn đến thăm.
Lão đầu nhìn thấy tiền đồng thì bộ dáng buồn ngủ bộ lúc trước lập tức biến mắt, hắn mở to mắt, cười ha hả mà thu hồi tiền đồng, nói:
- Được, ngươi cứ chờ ở đây, ta đi gọi bọn hắn cho ngươi.
Nói xong hắn quay người rời khỏi.