Chương 164: Hối Lộ
Chờ sau khi Barry rời đi, Bahrton thở dài nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ Địch An, ngươi cũng đừng trách Barry, hắn đã tìm được hạnh phúc của mình, từ cuối mùa tuyết đen năm trước, hắn đã trù tính việc sanh con, bảo hắn dứt bỏ gia đình của mình cũng thực sự là làm khó hắn rồi.
Đỗ Địch An hơi im lặng, nói:
- Ta có thể hiểu được.
Kroon nhỏ giọng mà nói:
- Đỗ Địch An, ngươi vừa nói muốn làm đại sự, rốt cuộc là đại sự gì vậy?
Đỗ Địch An không trả lời, mà hỏi lại:
- Kim tệ lần trước ta cho các ngươi có còn lại không?
Ba người liếc nhau, Joseph vò đầu nói:
- Tiền lúc đầu bỏ học phí cùng mua tài liệu còn thừa lại hai mươi tám miếng, về sau Bahrton cùng ta sinh bệnh đã dùng đi một ít, lại ăn uống hết một ít, cộng với việc chúng phòng trọ chúng ta thuê ở quá đắt, đành phải mua một cái phòng nhỏ, lại tiêu hết một ít, hôm nay chỉ còn lại có mười chín miếng Kim tệ.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Lúc trước ta nói Kim tệ này thừa cho các ngươi trang trải học phí, hôm nay ta lại bị người hãm hại vào tù, mấy ngàn miếng Kim tệ gởi ngân hàng trước kia đều đã bị mất, chỉ có thể mượn trước các ngươi một ít thôi.
Ba người khẽ giật mình, kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An.
- Mấy ngàn miếng Kim tệ gởi ngân hàng?
- Nhiều như vậy? !
Ba người kia trợn tròn hai mắt, nghìn kim tệ là khái niệm gì? Có thể phủ kín cả cái giường, nằm ngủ ở trên đó!
- Chuyện ngươi bị người hãm hại không phải là liên quan đến tiền của ngươi đấy chứ?
Bahrton không khỏi hỏi.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, không nói gì, nói:
- Chuyện này sau này hãy nói, hôm nay thời gian cấp bách, lệnh truy nã đã trải rộng các nơi, thời gian càng lâu thì tỉ lệ ta bị bạo lộ càng lớn, chúng ta phải nắm chắc thời gian di chuyển, bước đầu tiên trước mắt chính là trước tiến vào khu buôn bán.
- Đi vào khu buôn bán?
Ba người kia ngơ ngẩn lần nữa
Kroon nhịn không được nói:
- Khu buôn bán không phải ở đằng sau khu cư dân, phần đông chỗ đó đều là quý tộc cùng phú thương, người như chúng ta làm sao có thể đi vào trong đó, ngay cả khu dân cư còn vào không được.
Đỗ Địch An nhìn ba người bọn hắn, nói:
- Cái này các ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp. Bây giờ chúng ta đi lấy tiền trước.
Ba người liếc mắt nhìn nhau nhẹ gật đầu.
Đỗ Địch An bảo ba người kia dẫn đường, trở lại phòng mà bọn hắn ở.
Phòng này nằm ở vị trí vắng vẻ, trong một khu phố dơ dáy bẩn thỉu, khắp nơi đều là rác thải, không ai thu thập, ruồi muỗi bay loạn.
Đỗ Địch An ở ngoài cửa chờ đợi, một lát sau, ba người họ đi ra, trong tay cầm theo túi hành lý cùng với một cái túi vải thô nhỏ, bọn hắn đưa túi nhỏ cho Đỗ Địch An.
- Đỗ Địch An, phần của Barry. . .
Bahrton do dự mà mở miệng.
Đỗ Địch An khoát tay nói:
- Của hắn thì thuộc về hắn.
Trên thực tế, hắn sớm đã thông qua mùi nghe thấy được mà biết được Barry đã sớm trở lại rồi, hắn cũng chỉ vừa rời đi, cái phần kia của hắn đoán chừng cũng là hắn lấy đi rồi.
- Chúng ta đi thôi.
Đỗ Địch An thu hồi kim tệ đến ba người đưa đến, cùng sở hữu 14 miếng, rồi quay người rời khỏi con đường này.
Một lát sau, bọn hắn đi đến trước một tiệm may, Đỗ Địch An móc hai tấm Ngân tệ ra đưa cho Bahrton, bảo hắn đi vào trong tiệm mua cho mỗi người mua một bộ đồ, chất lượng phải là thượng đẳng nhất.
Bahrton cầm lấy Ngân tệ đi vào bên trong tiệm may, rất nhanh đã quay trở lại, trong tay hắn là bốn bộ đồ chất vải tơ lụa hỗn hợp.
Đỗ Địch An bảo ba người bọn họ chia nhau thay đổi, mình cũng thay đổi quần áo mới, sau khi thay xong thì ném toàn bộ quần áo cũ xuống rãnh nước sâu xung quanh đó.
Sau đó Đỗ Địch An dẫn ba người bọn họ đến thuê mấy tên nam tử thô lỗ, dẫn bọn hắn đếnbên trong nhà xưởng, chuyển tất cả những vật liệu đã mua ra bên ngoài nhà xưởng mà vứt bỏ lên đất.
Chứng kiến những vật liệu giá trị mấy chục Kim tệ này cứ như vậy mà bị vứt bỏ, ba người Bahrton có chút giật mình đồng thời cũng hơi đau lòng, nhưng thấy được sự quyết đoán của Đỗ Địch An, trong lòng họ không khỏi xác định, lựa chọn của mình là chính xác.
- Đỗ Địch An, tại sao phải vứt bỏ những thứ này, lúc trước không phải ngươi phải dùng nhiều tiền mới mua được sao?
- Để đây sẽ bạo lộ.
- Ngươi lo lắng Barry?
- Đỗ Địch An, Barry không phải người như vậy, hắn sẽ không mật báo.
- Người ta lo lắng không phải hắn, mà là sở thẩm phán.
- Bọn hắn sẽ truy xét đến đây sao?
- Khó nói, phòng ngừa vẫn là tốt nhất.
Chờ sau khi tất cả những tài liệu này đều bị vứt bỏ, Đỗ Địch An bảo ba người bọn hắn đi tới bức tường ranh giới thứ 2 trước rồi đợi hắn ở đó, còn hắn quay về chân núi trước nhà xưởng, sau khi cho lão đầu năm cái tiền đồng thì bảo hắn gọi Barry ra giúp.
- Đỗ Địch An.
Barry nhìn thấy Đỗ Địch An tìm đến, trên mặt có chút khẩn trương cùng hổ thẹn.
Đỗ Địch An tìm được một vị trí vắng vẻ yên tĩnh, nói với hắn:
- Chỉ dựa vào ba người Bahrton bọn hắn giúp ta còn chưa đủ, ta thật sự hi vọng ngươi có thể tới, nếu như ngươi nghĩ thông suốt, có thể đến ngoại thành Ưng Sơn tìm chúng ta.
Ánh mắt Barry phục tạp, nói:
- Thật sự thực xin lỗi, nếu như là lúc trước lẻ loi một mình, ta nguyện ý cùng ngươi đi mạo hiểm, nhưng hiện tại. . . Ta chỉ muốn an an ổn ổn mà sống.
Đỗ Địch An thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Ngươi hãy suy nghĩ một chút đi.
Nói xong, không để cho hắn có cơ hội nói thêm nữa mà vội quay người rời khỏi.
Barry kinh ngạc mà nhìn bóng lưng Đỗ Địch An rời khỏi, bàn tay đang nắm chặt trong túi quần cũng nới lỏng ra.
Sau khi cáo biệt Barry, Đỗ Địch An đi vào phía trước bức tường ranh giới thứ 2, thông qua truy tung mùi, hắn lập tức tìm được ba người Bahrton, tiến lên kêu bọn hắn nói:
- Đợi lát nữa đi theo đằng sau ta, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nói xong, liền đi đến ranh giới tường.
Ba người họ nhìn nhau, hơi khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì đi theo đằng sau Đỗ Địch An.
- Đứng lại!
Thủ vệ binh canh giữ ở phía trước bức tường chặn lại trước mặt Đỗ Địch An, đôi mắt tam giác lườm Đỗ Địch An, chỉ thấy khí chất hắn bất phàm, quần áo cũng tương đối đáng giá, thái độ lại không quá mức nguội lạnh, nói ra:
- Muốn vào khu cư dân, xin lấy thẻ bài xác nhận thân phận của ngươi ra.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, đã đến gần hắn, từ trong lòng ngực móc ra một mai kim tệ đưa cho hắn, hạ giọng nói:
- Giúp đỡ chút.
Thủ vệ binh thấy vậy khẽ giật mình, ánh mắt đang đặt trên miếng Kim tệ chuyển lên nhìn vào mặt Đỗ Địch An trầm mặc khoảng hai giây, hắn liền tiếp nhận đồ vật, không kiên nhẫn mà khua tay nói:
- Đi thôi đi thôi.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, dẫn đầu đi vào thông đạo, sau lưng hắn là đám người Bahrton.
Trái tim bọn người Bahrton đập thình thịch loạn xạ liên hồi, không ngờ rằng phương pháp để đi vào khu dân cư của Đỗ Địch An chính là hối lộ, hơn nữa lại là trực tiếp hối lộ giữa ban ngày, việc làm to gan lớn mật của hắn khiến ba người kia không khỏi rùng mình mà toát cả mồ hôi lạnh, sau khi bám theo thông đạo mà tiến thẳng ra ngoài, thân thể cả ba người họ vẫn căng cứng ngắc không dám mở miệng lớn mà thở dốc.