Chương 163: Làm Lớn
Đỗ Địch An lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh, lão nhân này không thể nhận ra hắn là người trên lệnh truy nã cũng là điều hết sức bình thường, bởi giờ phút này hắn đã ghim tóc lên gọn gàng, khác xa với bộ dáng tóc tai bù xù trên lệnh truy nã, trong ba năm này, tuy lính canh ngục thường xuyên tra tấn tù phạm nhưng bọn chúng cũng không có ấn tượng sâu về khuôn mặt của tù phạm, dù sao cũng một thời gian dài không có chải chuốt, hơn nữa cũng không ai có hứng thú đi nhớ kỹ gương mặt một kẻ hẳn phải chết.
Bởi vậy lính canh ngục chỉ dựa vào ấn tượng để vẽ người, hoàn toàn không giống với bộ dáng thực tế của hắn, tuy bên cạnh còn có kèm theo một bức họa lúc hắn mới vào ngục, để lộ ra ngũ quan thanh tú nhưng cũng đã qua đi ba năm, hình dạng của hắn đã xuất hiện biến hóa rất lớn, phải biết rằng, giai đoạn sinh trưởng nhanh chóng nhất của một người là lúc mười tuổi đến mười sáu tuổi, hắn hôm nay hoàn toàn khác xa so với bộ dáng còn có nét ngây thơ thanh tú trên khuôn mặt như trước kia, chịu cực hình và phải phát triển trong sự thống khổ cùng đói khát, khuôn mặt của hắn càng thêm gầy, lông mày cốt cao thẳng, tuy bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại có vài phần khí chất trưởng thành cùng lãnh lệ.
Huống chi trên mặt hắn còn có bôi than đá, ngay cả người quen cũng phải cẩn thận ngưng mắt nhìn hồi lâu mới có thể nhìn ra một chút hình dáng quen thuộc.
Một lát sau, lão đầu quay trở về dẫn theo bốn đạo thân ảnh phía sau, theo thứ tự là Bahrton, Kuren, Jose cùng Barry. Ba năm qua đi, bộ dáng bốn người bọn họ cũng có biến hóa rất lớn nhưng Đỗ Địch An vẫn là vừa nhìn đã nhận ra được.
Bốn người nhìn thấy Đỗ Địch An ngay cửa ra vào, thì trên mặt ai nấy lộ ra vài phần nghi hoặc, vội tiến lên phía trước nói:
- Ngươi là?
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Đi theo ta, vứt nhà xưởng đi.
- Vứt nhà xưởng sao?
Bốn người họ vừa nghe đến mấy chữ này ngay lập tức ngạc nhiên, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Barry kích động mà nói:
- Ngươi rốt cục cũng trở lại rồi, Địch. . .
Đỗ Địch An đưa khua tay ngắt lời hắn mà nói:
- Đi theo ta trước đã.
Barry khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì liền biến sắc, cũng không nói thêm gì nữa.
Bốn người khác liếc nhìn nhau, trong đó Barry hơi do dự muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy bốn người họ muốn đi theo Đỗ Địch An rời khỏi đây, lão đầu kia vội vàng nói:
- Còn đang trong thời gian làm việc mà các ngươi bốn cái muốn đi đâu, không cần tiền lương nữa sao?
Barry liền nói:
- Đại gia, ngươi giúp chúng ta xin phép nghỉ đi.
- Cái này ta không giúp được.
Lão đầu lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Đỗ Địch An nói với ba người họ:
- Nhiệm vụ ở đây không được rồi, đi theo ta.
Bốn người nhìn nhau, cũng đã tờ mờ đoán được chuyện gì, liền không nói thêm gì nữa.
Lão đầu ngạc nhiên mà nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì đó, nếu bọn hắn rời khỏi đây sẽ không có hai tháng tiền lương.
Đỗ Địch An không có để ý tới hắn, xoay người rời đi.
Ba người lập tức đuổi theo.
Một lát sau, Đỗ Địch An cùng ba người kia về tới trước nhà xưởng đã vứt đi trên vùng hoang vu.
- Đỗ Địch An, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại bị truy nã, ba năm nay ngươi đi đâu, trên lệnh truy nã nói ngươi là tội phạm tội ác tày trời, rốt cuộc ngươ đã phạm vào tội gì, chẳng lẽ là giết người? Ta không tin.
Barry vội vàng hỏi thăm, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Đỗ Địch An đảo mắt nhìn qua từng người, lúc nhìn thấy trên mặt Barry trên có chút sầu lo, tận sâu đôi mắt hiện lên một ít hào quang, nói với mấy người bọn họ:
- Lệnh truy nã nói không sai, trước kia ta không có phạm tội, nhưng bây giờ sẽ bắt đầu có.
Hắn nhìn qua bốn người, nói:
- Các ngươi nguyện ý cùng ta làm đại sự một phen không?
Bốn người kia liếc nhìn nhau, Kuren nhỏ giọng hỏi:
- Là việc trước kia sao?
Đỗ Địch An mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
- Việc lớn hơn.
Bốn người họ nhìn lại, trên mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ do dự, ánh mắt Barry phức tạp nói:
- Đỗ Địch An, hay là chúng ta dừng tay lại đi, cứ như vậy mà sống một cuộc sống bình thường qua ngày không phải rất tốt sao, tuy nhiệm vụ mỗi ngày của chúng ta bây giờ có chút khổ nhọc nhưng cũng được ấm no.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, biểu lộ vẫn không thay đổi, nói với người còn lại:
- Còn các ngươi thì sao?
Kuren lo lắng mà nói:
- Chúng ta tuy rất muốn giúp ngươi, thế nhưng mà hiện tại ngươi đã bị truy nã rồi, một khi bạo lộ thì coi như xong.
Bahrton không nói gì mà chỉ nhìn Đỗ Địch An, chờ sau khi Kuren nói xong, hắn bỗng nhiên nói:
- Đỗ Địch An, bất kể ngươi muốn điều gì ta đều đi theo ngươi, ta nói rồi, mạng của ta là ngươi cho, bây giờ ngươi có bảo ta chém giết đánh cướp thì ta cũng sẽ đi!
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một vệt mỉm cười.
- Ta cũng thế.
Joseph cắn răng nói:
- Lúc trước ta lđã từng nói, ta không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống ăn bữa nay không có bữa sau, tuy đã tìm được công việc bên trong nhà xưởng, nhưng người khác nhìn chúng ta như thế nào? Xem thường, chán ghét, ta sớm đã chịu đủ rồi!
Kuren cùng Barry khẽ giật mình im lặng.
Bahrton thấy hai người kia không lên tiếng, liền phẫn nộ mà nói:
- Đỗ Địch An hiện tại đã bị truy nã rồi, đúng là tứ cố vô thân, chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy mà trơ mắt nhìn Đỗ Địch An bị truy nã hay sao? !
Kuren hơi cắn răng, nói:
- Ta cũng không muốn, thế nhưng mà chỉ dựa vào mấy người chúng ta có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ có thể triệt tiêu lệnh truy nã Đỗ Địch An đi hay sao?
Bahrton cứng lại, cả giận nói:
- Hôm nay Đỗ Địch An cần sự trợ giúp, các ngươi lại rút lui, làm như thế không phải là phụ lòng Đỗ Địch An lúc trước đã đưa các ngươi ra khỏi cô nhi viện sao?
Sắc mặt hai người kia khó coi, nói không ra lời.
Đỗ Địch An nhìn bọn hắn, nói:
- Các ngươi không cần phải có bất kì gánh nặng tâm lí nào cả, ta nói rồi, ta đưa các ngươi ra là để hồi báo ân tình lúc trước các ngươi chiếu cố ta, nếu như các ngươi muốn bình tĩnh một thời gian thì bây giờ có thể rời đi, nhưng hi vọng các ngươi tốt nhất đừng bạo lộ chuyện nơi đây.
Hai người kia nghe Đỗ Địch An nói vậy thì cúi đầu, Kuren nắm tay thành nắm đấm cắn răng nói:
- Chết tiệt, ta bất chấp mọi thứ rồi, cùng lắm là liều mạng, dù sao thì lão tử cũng đã chịu đủ những lời cười nhạo chế giễu ngu xuẩn kia rồi.
Barry đột nhiên thấp người cúi đầu nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ Địch An, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, ta không cách nào làm được, là ta có lỗi với ngươi rồi rồi, bây giờ ta chỉ muốn có thời gian bình tĩnh, hi vọng ngươi có thể tha thứ ta, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện nơi đây.
Thần sắc Đỗ Địch An vẫn không thay đổi, hắn khẽ gật đầu nói:
- Được, chúc ngươi hạnh phúc, ngươi đi đi.
Barry giơ tay lên gạt đi dòng nước mắt, không dám nhìn mấy người Bahrton, cũng không quay đầu nhìn lại mà xoay người rời khỏi.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi, từ đáy mắt hiện lên một ít lãnh ý.