Chương 165: Trở Về
Sau khi đi vào bên trong cư dân khu, Đỗ Địch An thuê một chiếc xe ngựa bên ven đường, bảo ba người họ cùng lên xe nhìn về xa xa mà nói:
- Đi đến ranh giới bức tường.
Trong xe.
Bahrton vỗ ngực, mồ hôi lạnh không ngừng thẫm thấu ra ướt cả trán, hắn nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ Địch An lá gan của ngươi cũng ghê gớm thật, ngộ nhỡ tên thủ vệ kia mà tức giận thì biết làm sao bây giờ?
- Đến lúc đó cũng chỉ có thể quay người mà chuồn đi thôi.
Đỗ Địch An buông tay nói.
Ba người họ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ im lặng.
- Phương pháp như vậy thật không phải ai cũng dám làm, đổi lại là đám bọn ta chắc chắn không dám.
Kuren hậm hực mà nói.
Đỗ Địch An chỉ mỉm cười, nói:
- Các ngươi đều là công dân lương thiện tuyệt đối tuân thủ pháp luật, đương nhiên sẽ không dám làm, nếu đổi lại là ta của trước kia thì ta cũng không dám.
Nhưng ba năm trong ngục giam này, ngoại trừ việc đào thông đạo, thứ hắn học được cũng không chỉ là chịu khổ cùng thụ hình.
- Không ngờ rằng đi vào khu cư dân lại có thể đơn giản như vậy, chỉ cần một mảnh kim tệ là có thể.
Joseph có chút cảm khái, khu cư dân đối với bọn họ mà nói là một thứ xa vời không thể chạm tới.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều trở nên rất đơn giản, kể cả giết người.
Giết người sao?
Ba người họ thình lình nghe được hai chữ này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trái tim vô thức đập mạnh một cú, Bahrton đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ Địch An, ngươi tìm cách đi khu buôn bán không phải là muốn báo thù hãm hại ngươi đó chứ?
Đỗ Địch An mỉm cười, vừa muốn nói chuyện gì đó thì đột nhiên chóp mũi hắn khẽ động, hắn nghe thấy được một mùi hương không giống người thường từ đằng xa đang phi nhanh đến, không khỏi vén nhẹ tấm màn xe lên mà xem xét một chút.
Một lát sau, chỉ thấy phía trước con đường lớn mà cỗ xe ngựa của bọn hắn đang chạy như bay qua kia có năm con đại mã màu đen đang băng băng phi đến, trên lưng ngựa là thân ảnh một người đàn ông mặc bộ khôi giáp màu đen bóng loáng, bên hông hắn có đeo một thanh trường thương cùng nhỏ kiếm, hung hăng lướt ngang qua xe ngựa của bọn hắn.
Xuyên thấu qua khe hở của màn xe, Đỗ Địch An chú ý được trên vai mấy người bọn họ có một huân chương bụi gai.
- Đuổi theo sao. . .
Đáy mắt Đỗ Địch An hiện lên vài phần lãnh ý.
. . .
. . .
Một lát sau, năm con ngựa to lớn màu đen kia đi vào phía trước ranh giớ bức tường, một người cầm đầu lôi kéo cương ngựa dừng lại, lớn tiếng quát mắng khiển trách mấy vị thủ vệ binh:
- Có từng gặp qua người trong lệnh truy nã này chưa?
Mấy vị thủ vệ binh liếc nhìn nhau, lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Chưa từng gặp qua.
- Hừ!
Người cầm đầu này hừ lạnh một tiếng nói:
- Mấy ngày nay để ý canh gác thật cẩn thận cho ta.
Nói xong hắn thúc dục con hắc mã đi vào bên trong khu dân nghèo.
Sau khi năm người này rời đi, thì mấy tên thủ vệ binh quay đầu lại nhếch miệng.
- Để tội phạm trong ngục giam chạy thoát rồi, còn ngang ngược với chúng ta!
- Đã không phải là cấp trên của chúng ta, còn ra lệnh cho chúng ta.
Cái ngục giam Kinh Cức Hoa này không phải được xưng là ngục giam số một sao, không phải nói chưa từng có phạm nhân nào có thể chạy ra khỏi đó được sao, rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ mười sáu tuổi mà cũng để vượt ngục trốn thoát, thật sự là quá buồn cười!
Đương nhiên năm vị hắc kỵ binh kia không thể nghe thấy những lời này, nếu không bọn hắn sẽ lập tức nổi giận mà vung đao múa kiếm.
- Đội trưởng, tên tội phạm kia sẽ tới chỗ này sao
Tên hắc kỵ binh chạy ở vị trí thứ hai liền hỏi.
Franck cũng không quay đầu lại, nói:
- Đại nhân đã từng nói, mùi của tên tội phạm cuối cùng biến mất ở bên trong khu sinh hoạt này, dựa vào việc hắn đã mua hai con ngựa tại nhà ga mà xem, hẳn là hắn có ý định sẽ đi vào khu cư dân, chúng ta lại không tìm được hắn ở chỗ cha mẹ nuôi của hắn, chứng tỏ hắn căn bản không có trở về nhà mà là đang lẫn trốn ở những nơi khác! khu dân nghèo này, chính là điểm xuất phát của hắn, chúng ta đi đến cô nhi viện hỏi thăm một chút, xem hắn có bằng hữu gì ở đó không.
- Vâng.
Vài giờ sau.
Phía trước khu nhà xưởng ở phía Bắc.
Franck ngồi trên con hắc mã, hỏi lão đầu:
- Gọi đám người Bahrton, Barry, Joseph cùng Kuren ra đây cho ta.
Lão đầu nhìn thấy khôi giáp trên người mấy vị này thì biết đây không phải là người dân bình thường, liền vội vàng nói:
- Được, được, mấy vị đại nhân xin chờ cho một chốc.
Nói xong, hắn chạy chậm vào bên trong nhà xưởng.
Một lát sau, lão đầu dẫn Barry đi ra.
Franck nhướng mày, âm thanh lạnh lùng nói:
- Sao lại chỉ có một người?
Lão đầu vội hỏi:
- Lúc trước có một người đã tới đây, dẫn cả ba người còn lại rời khỏi đây rồi, chỉ có Barry là quay trở lại.
Franck khẽ giật mình, trong mắt hắn bắn ra hai đạo hàn quang lãnh lẽo mãnh liệt, nói:
- Là người như thế nào, có giống với người trong lệnh truy nã này không?
Lão đầu bị dọa sợ đến nhảy lên, nói:
- Cái này, cái này, ta không có quá để ý, dường như hơi khác biệt, nhưng xét về độ trên tuổi thì người đó có vẻ cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, dù sao thì tuổi cũng còn rất trẻ.
Ánh mắt Franck âm trầm xuống, lớn tiếng quát tên lão đầu sắc mặt tái nhợt đang đứng đằng sau Barry:
- Tiểu quỷ, ngươi thành thật khai báo đi, người này có phải là Đỗ Địch An hay không!
Thân thể Barry hơi rung động, đối phương cưỡi con hắc mã cao hớn từ trên cao nhìn xuống mà áp bách khí tức, khiến tâm thần hắn sợ hãi, không ngờ rằng từ Đỗ Địch An ra tù đến bây giờ, chỉ mới một thời gian ngắn như vậy đã bị những đại nhân vật này đuổi giết, hắn không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn răng, nói:
- Không phải, người đó chỉ là tên một bằng hữu bình thường của ta.
Franck nheo mắt lại, lạnh giọng nói:
- Ngươi cũng đã biết, bao che tội phạm bị truy nã thì đáng tội danh gì rồi chứ?
Sắc mặt Barry tái nhợt vô huyết, rung giọng nói:
- Ta không có bao che, ta, ta. . .
- Hừ! Ngươi đã mạnh miệng không nói, vậy thì ta chỉ có thể đưa ngươi vào trong ngục giam, đến lúc đó dù cho như ngươi có nguyện ý nói ra, thì cũng là bao che tội phạm bị truy nã, theo như luật pháp, ít nhất cũng phán ngươi ba mươi năm kỹ hình!
Franck vung tay lên, quát:
- Mang đi!
Barry sợ tới mức thân thể khẽ run rẩy, trong đũng quần hắn nhỏ ra chất lỏng màu vàng, liền rung giọng nói:
- Đại, đại nhân, ta nói, ta nói, hắn nói hắn ở ngoại thành Ưng Sơn. . .
Franck lạnh lùng nhìn hắn, sau khi xác nhận hắn không giống đang nói dối thì mới hừ lạnh một tiếng, ghìm chặt lấy dây cương mà quay người cưỡi ngựa lao đi.