Chương 166: Khách Nhân
Xe ngựa chạy dọc theo đại lộ đi qua một khu phố phồn hoa.
Đột nhiên Đỗ Địch An vén rèm xe lên kêu xa phu đỗ lại ven đường.
Hắn sửa sang lại vạt áo xuống xe ngựa, đi vào trong tiệm hoa ven đường, nhìn bà chủ tiệm hoa xinh đẹp với mái tóc màu vàng, nói:
- Bán cho ta một bó hoa đẹp nhất!
Bà chủ thấy hắn nước da tuyết trắng, khí chất bất phàm liền cười đáp ứng. Bà chủ từ trong tiệm hoa chọn lựa ra một bó tường vi tươi mới đưa
cho Đỗ Địch An nói:
- Một Ngân tệ, đây là bó hoa đẹp nhất trong tiệm chúng ta. Chẳng qua nếu như là ngài tặng cho người yêu, vẫn là hoa hồng tốt nhất. Tường vi rất nhiều gai, dễ đâm ngón tay giai nhân bị thương.
Đỗ Địch An cười nói:
- Hoa có gai mới là đẹp nhất!
Hắn đưa Ngân tệ ra, ôm lấy bó tường vi đã được bọc kĩ trở về trong xe.
Ba người Ba, gam, khoảng nhìn thấy Đỗ Địch An ôm lấy hoa, kinh ngạc nói:
- Địch An, ngươi mua hoa làm gì vậy?
- Mang cho khách nhân của chúng ta.
Đỗ Địch An mỉm cười nói.
Xe ngựa tiếp tục chạy đi.
Vài giờ sau.
Tại trên đường phố gần giới hạn tường, Đỗ Địch An mang ba người Bahrton xuống xe. Thuê một gian phòng khách sạn ven đường. Sau khi vào phòng, Đỗ Địch An để ba người Bahrton tới phụ cận mua một ít băng gạc cấp cứu, dược thủy trừ độc, một tấm vải to cùng một chiếc kéo.
Trước tiên hắn tự mình soi gương, cắt tóc ngắn gọn lại sao cho bằng người bình thường. Phần tóc sau ót thì nhờ hai người họ hỗ trợ một phen, không để nhếch nhác.
Sau cắt tỉa tóc gọn gàng , ngũ quan của hắn đã rõ ràng, khôi phục bộ dáng thanh tú ba năm trước. Có điều bây giờ càng thêm gầy, đôi mắt thâm thúy, đôi má như được băng đao trạm khắc, đường cong rõ ràng. Biểu lộ cùng ánh mắt của hắn càng thêm bình tĩnh, bờ môi mỏng toát lên vẻ lãnh khốc.
Sau đó hắn ngồi xuống đất, cởi quần áo mới mua ra, dùng tấm vải to mới mua được kê lót trên mặt đất.
- Địch An, ngươi đây là. . .
- Chỗ này. . .
Lúc Đỗ Địch An cỡi quần áo trên thân xuống, ba người Bahrton liền mở to hai mắt nhìn, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn thân thể của người bạn cùng trang lứa này. Đây quả thực là cỗ thân thể không giống nhân loại. Nhìn qua giốngnhư là ruộng đồng khô hạn, vết thương cùng vết rách trải rộng, vô số vết roi, vết cắt quấn quanh trước ngực Đỗ Địch An giống như mạng nhện, sau lưng, cánh tay, phần bụng tất cả vị trí đều có.
Ngoại trừ cằm có một vết cắt nhẹ nhàng, còn lại tất cả những chỗ bị quần áo bao phủ cơ hồ đều là vết thương.
Mặt mũi ba người tràn đầy vẻ rung động, khó có thể tưởng tượng được cực hình tàn khốc bực nào mới có thể tạo thành tổn thương như vậy, ý chí phải mạnh mẽ thế nào mới nhẫn nhịn thống khổ nhiều như vậy được!
- Đây đều là vết thương do bị tra tấn lúc ngươi vào tù sao?
Kuren kinh ngạc nhìn, đột nhiên cảm giác hốc mắt có chút ướt át. Nghĩ đến chính mình lúc trước còn có tâm tình do dự, trong lòng tràn ngập sự áy náy cùng hổ thẹn.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Cũng không hoàn toàn, hiện tại ta cần các ngươi giúp một việc, giúp ta rút hai cây đinh thép ở nơi này ra.
Ba người lập tức chú ý tới đầu đinh đóng trên hai vai Đỗ Địch An, bọn họ cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, Bahrton rung giọng nói:
- Bọn hắn sao có thể tra tấn người khác như vậy, chẳng lẽ không có chút nhân từ nào sao?
Đỗ Địch An cầm lấy cái kìm bọn họ vừa mua, đưa cho Bahrton nói:
- Giao cho các ngươi, nhanh rút nó ra!
Sắc mặt ba người khó coi, tâm tình vô cùng phức tạp. Sau khi cầm chặt kìm, bàn tay Bahrton phát run nói:
- Cứ như vậy rút sẽ rất đau nhức, ngươi có thể nhịn được sao?
- Ừ.
Đỗ Địch An quăng một ánh mắt cổ vũ cho ba người.
Ba người liếc mắt nhìn nhau cố lấy dũng khí, cắn chặt răng dùng kìm kẹp lấy đầu đinh, mỗi giờ mỗi khắc đều để ý biểu lộ của Đỗ Địch An, sợ mình sơ ý tạo thành càng tổn thương lớn. Khi chứng kiến biểu lộ bình tĩnh của Đỗ Địch An, đảm lượng của ba người mới lớn hơn một chút, cầm lấy kìm dùng sức kéo đinh thép.
Cảm giác đau nhức kịch liệt từ xương bả vai truyền đến, Đỗ Địch An đau đến mức ngón tay nắm chặt, nhưng biểu lộ của hắn vẫn bình tĩnh. Chỉ là sự đau đớn này đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn, bờ môi mím chặt, thanh âm từ trong cổ họng phát ra:
- Nhanh!
Bahrton cắn chặt răng, hung hăng kéo một cái.
Vèo một tiếng, thép đinh bị lôi ra, máu tươi cũng theo miệng vết thương phun ra. Huyết dịch có màu tối nhạt.
Đỗ Địch An đau đến mức khóe miệng co giật, dùng băng gạc cùng dược thủy ba người đã mua trước đó phun lên, băng bó miệng vết thương.
Ba người gấp đến độ luống cuống tay chân, nhưng vẫn miễn cưỡng quấn quanh vết thương cho Đỗ Địch An.
- Cái này, dài như vậy!
Joseph nhìn thép đinh tràn đầy máu tươi trong tay, cảm giác trái tim đang run lên. Thép đinh này còn to và dài hơn so ngón tay của hắn. Không cách nào tưởng tượng được bị thép đinh này đóng trong thân thể sẽ đau đớn tới mức nào.
Đỗ Địch An thở hổn hển, bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn để ba người tiếp tục nhổ cây đinh thép thứ hai xuống.
Sau hơn 10 phút, hai cây đinh thép đều bị rút ra, ba người giúp Đỗ Địch An băng bó vết thương ở vai lại.
Làm xong những thứ này, ba người đều có cảm giác hư thoát, ngồi xuống đất há miệng thở dốc.
Đỗ Địch An tựa bên giường, buông lỏng thân thể. Miệng vết thương trên vai nhanh chóng khép lại.
- Địch An, thép đinh này ném đi đâu?
Sau khi nghỉ ngơi, Kroon tâm tư tương đối cẩn thận nhìn Đỗ Địch An hỏi.
Ánh mắt Đỗ Địch An rơi vào hai cây thép đinh, nói khẽ:
-Không cần ném, lưu lại cho khách nhân của chúng ta.
Chờ sau khi miệng vết thương cầm máu, Đỗ Địch An mang ba người rời khỏi khách sạn, nhưng không lập tức tiến về giới hạn tường mà đi vào một hộ dân tại phụ cận ngã tư đường. Đỗ Địch An nhặt một tảng đá lên nhét vào cửa phòng.
Nghe được thanh âm, phòng cửa bị đẩy ra, một phụ nữ ục ịch liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy một cục đá trên đất không khỏi chửi bới một tiếng sau đó cửa lại.
Ba người Bahrton không rõ ràng cho lắm, thần sắc nghi hoặc.
Đỗ Địch An không nói gì, mang ba người tới giới hạn tường.
Đi theo dòng người kiểm tra, Đỗ Địch An bị một trung niên thủ vệ ngăn lại.
- Xin lấy ra lệnh bài thân phận của các ngươi.
Trung niên thủ vệ nói ra.
Đỗ Địch An móc ra một mai kim tệ từ trong lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương. Chỉ thấy trung niên thủ vệ này sau khi nhìn thấy Kim tệ thì sắc mặt hơi đổi, trong mắt tuôn ra nộ khí.
Không đợi hắn mở lời, Đỗ Địch An đã mở miệng trước, thanh âm cực bé:
- Nữ nhân béo lùn kia là thê tử của ngươi đi?
Nghe được Đỗ Địch An nói, trung niên thủ vệ vừa muốn bạo phát, liền lập tức ngơ ngẩn. Đỗ Địch An lại nhanh chóng móc ra một mai kim tệ, lớn tiếng nói:
- Thật có lỗi thật có lỗi, vừa rồi là ta sai, cái này để tạ lỗi.
Nói xong liền nhét vào trong tay hắn.
Trung niên thủ vệ trầm mặc một lát, cuối cùng bàn tay chậm rãi nắm chặt, lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Đỗ Địch An vẫy tay ra hiệu cho bốn người phía sau, tiến vào thông đạo.
Sau khi ra khỏi thông đạo dài ngoằng, ba người Bahrton không khỏi nhìn về phía Đỗ Địch An, Kuren hỏi:
- Địch An, làm sao ngươi biết được nữ nhân kia là vợ hắn, ngươi biết hắn sao?
- Là mùi.
Đỗ Địch An chỉ nói một câu, không giải thích cặn kẽ. Hắn mướn một chiếc xe ngựa bên ven đường lên, sau khi lên xe hắn nhìn qua ba người nói:
- Hiện tại đi qua chỗ khách nhân của chúng ta, cũng bắt đầu nên làm chính sự rồi, các ngươi giữ vững tinh thần, tuyệt đối không thể qua loa!