Chương 167: Săn Bắn
Khu buôn bán, trấn Yade phương bắc.
Trên một thị trấn nhỏ cao nguyên ngoại thành, một tòa lâu đài cổ lẳng lặng đứng đó. Bên ngoài trang viên lâu đài cổ thỉnh thoảng có khôi giáp kỵ sĩ tuần tra, trên khôi giáp những kỵ sĩ này đều khắc đồ án hình dạng cây giáo. Đây là biểu tượng của gia tộc Ryan.
Cư dân trên thị trấn Yade cũng biết, gia tộc Ryan hôm nay tuy đã ẩn cư nhưng cũng từng một thời huy hoàng. Là một trong những khu buôn bán đỉnh cấp của quý tộc, chỉ vì trêu chọc luyện kim thuật sĩ tà ác cho nên bị hủy hoại trong chốc lát. Kiến trúc to lớn cùng trang viên hoa mỹ đều hóa thành hoang mạc, từ đó xuống dốc. Đến hôm nay toàn bộ lãnh thổ mà gia tộc sở hữu cũng chỉ có một trị trấn vắng vẻ này.
Tổng số thuế thu hàng năm thậm chí còn không bằng tiền lương của một kỵ sĩ trong nhà đại quý tộc.
Theo tuổi tác lão Tộc trưởng ngày càng cao, tính khí cũng càng ngày càng táo bạo, mỗi năm đều thu thuế cao thêm khiến cho cư dân trấn Yade khổ không thể tả.
Giờ phút này, một cỗ xe ngựa màu đen chậm rãi chạy tới thị trấn nhỏ này.
Cửa xe được đẩy ra, bốn đạo thân ảnh từ trên xe bước xuống. Người cầm đầu là một thiếu niên dáng người cao gầy, trong tay hắn ôm một bó tường vi ngát hương. Tuy trang phục của hắn mộc mạc bình dị nhưng cái eo thẳng tắp, nhìn qua giống như một thân sĩ.
Đỗ Địch An dò xét bốn phía, thuê được một gian khách sạn. Sau khi đóng cửa lại, nhìn về hướng Bahrton nói:
- Trước tiên các ngươi ở lại đây. Thị trấn nhỏ này là lãnh địa cuả gia tộc Ryan, nhiệm vụ của các ngươi là giúp ta thăm dò tin tức của gia tộc Ryan, kể cả tài vụ, số người, cùng với số lượng kỵ sĩ. Ngoài ra còn có tin tức con cái tộc trưởng Ryan, kể cả sở thích, năng khiếu...vv.
Ba người Bahrton giật mình, Kroon hỏi:
- Địch An, ngươi đây là muốn?
- Mấy ngày sau các ngươi sẽ biết.
Đỗ Địch An nhìn mấy người trịnh trọng nói:
-Có thể nghe ngóng thì tận lực nghe ngóng, quan trọng nhất là không được bạo lộ thân phận của các ngươi, cũng đừng làm ra sự tình gì khiến người khác quá mức chú ý.
Ba người gật gật đầu.
Bahrton hỏi:
-Địch An, vậy ngươi muốn đi đâu?
-Tới chỗ một vị khách khác.
Đỗ Địch An cầm lấy tấm vải bọc hai cây đinh trong tayJoseph.
Sắc mặt Joseph hơi biến hóa, nói:
- Ngươi muốn đi trả thù người hãm hại ngươi sao?
- Cái này không gọi là trả thù.
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Có mượn có trả, đây là điều tất nhiên!
- Ở đây có năm miếng Kim tệ, là tài nguyên cho nhiệm vụ của các ngươi.
Đỗ Địch An móc ra năm miếng Kim tệ đưa cho ba người, nói:
- Lúc cần thiết thì không được keo kiệt. Mặt khác không nên di chuyển quá nhiều, trước hết hãy tìm hiểu nhịp sống sinh hoạt của thị trấn này. Gặp phiền toái trong lúc làm việc hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.
Ba người tiếp nhận Kim tệ, tâm tình bất định cùng khẩn trương.
Đỗ Địch An trấn an vài câu, sau đó rời khỏi khách sạn. Tuy để cho ba người Bahrton đi làm nhiệm vụ như vậy có chút khó khăn cùng mạo hiểm, nhưng đao tốt cần được tôi luyện trước mới có thể mang ra sử dụng.
. . .
. . .
Ngục giam Kinh Cức hoa, trong nội bảo.
Trong văn phòng đẹp đẽ hoa mĩ, giám ngục trưởng Jones nắm trong tay tin tức do Hắc Nha truyền đến, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười, nhìn thanh niên áo giáp màu đen ngồi trước bàn trà đối diện nói:
-Con chuột nhắt đã lộ cái đuôi ra rồi, ở khu dân nghèo.
Trên mặt thanh niên áo giáp màu đen có một vết sẹo do kiếm gây ra, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Thanh niên nghe vậy cười nhạt một tiếng, nói:
- Mấy ngày hôm trước liên trời tục mưa đã che dấu mùi của hắn, mất đi tung tích. Hôm nay cái đuôi lộ ra rồi, hắn chưa chạy được xa đâu, bọn người Franck không trực tiếp manghắn về sao?
Jones khẽ lắc đầu, nói:
- Tiểu quỷ này tâm cơ linh hoạt, có lẽ đã sớm nhận được tin tức, từ địa điểm ước định chạy mất. Bọn người Franck không tìm được, bất quá bọn hắn bắt được một đồng bọn của tiểu quỷ kia trở về, vẫn còn đang thẩm vấn. Theo ta thấy có lẽ cũng không lấy được tin tức gì hữu ích, tiểu quỷ kia có thể vượt ngục từ nơi này, dùng biện pháp bình thường hẳn sẽ không bắt được.
Thanh niên khôi giáp màu đen cười nhạt nói:
- Bất kể hắn cẩn thận cỡ nào thì cũng lộ cái đuôi ra rồi, chỉ cần hắn còn đang ở khu dân nghèo, tuyệt đối sẽ chạy không thoát. Coi như phải đào ba thước đất lên cũng phải bắt được hắn!
- Ta tin tưởng cái mũi của ngươi.
Jones lại cười nói.
Thanh niên áo giáp màu đen bưng chén trà trước mặt lên, một hơi uống cạn đứng lên nói:
- Ta đi trước.
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi cũng không quay đầu lại.
Quản gia nhìn bóng lưng màu đen biến mất ngoài cửa, thu hồi ánh mắt nhìn Jones nói:
- Tiểu quỷ này là Sơ cấp Thú Liệp giả của tập đoàn Melon, có "Cụ Nhiễm Giả" Ma Ngân hiếm thấy. Trên phương diện truy tung bằng mùi không kém "Kẻ săn mồi" Ma Ngân chút nào, vả lại còn biết phản truy tung chi đạo. Chỉ dựa vào một mình hắn có thể tìm được đối phương ở giữa khu dân nghèo to lớn như vậy sao?
Khóe miệng Jones cong lên, lộ ra nụ cười mỉm, nói:
- Không nên xem thường bổn sự của chó săn.
Quản gia nao nao, gật đầu trầm mặc.
. . .
. . .
Khu buôn bán, trong sở thẩm phán khu phố Thee.
Nơi này là khu buôn bán, trong đó một tòa phân bộ sở thẩm phán chuyên xử lý luật pháp của hơn mười thị trấn nhỏ phụ cận cùng quảng trường buôn bán. Giờ phút này sắc trời đã dần tối, bên ngoài sắp mưa to.
Trong ký túc xá sở thẩm phán, mấy thần quan đang xét duyệt hết bản án trong tay. Xong xuôi họ đi một văn phòng khác trong cao ốc, gõ cửa, vào bêntrong văn phòng, cung kính đưa bản án đã được xét duyệt kĩ càng cho thân ảnh trước bàn làm việc.
- Lão sư, đây là án say rượu trong thị trấn nhỏ Pol.
- Đây là án cưỡng gian trong thị trấn nhỏ Mick.
Mấy người lục tục đưa bản án ra.
Phía sau bàn làm việc có một thân ảnh thon dài to lớn cao ngạo đang ngồi, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ sậm có khảm tơ vàng, tràn ngập khí chất cao quý cùng trang nghiêm. Hắn đang cúi đầu xử lý vụ án trong tay, nghe đượcmấy vị học sinh, gật đầu nói:
- Để đó rồi ra ngoài.
Mấy vị học sinh lục tục đưa bản án đến bàn công tác bên cạnh. Lúc gần đi, một nữ thần quan trẻ tuổi trong chỗ này nói:
- Lão sư, bên ngoài sắp mưa to, ngài cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Nghe vậy thân ảnh to lớn cao ngạo này nao nao, ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, Lôi Minh cuồn cuồn vang lên biểu thị sắp có mưa to.
Hắn hơi nhíu mày, gật đầu nói:
- Ta đã biết, ngươi đi trước đi.
Nữ thần quan trẻ tuổi nhìn hắn một chút, không nói thêm gì nữa, quay đầu rời khỏi.
Sau khi bọn hắn rời đi, trung niên nhân cầm trong tay một bản án đã xử lý xong một nửa, sau đó để bút lông ngỗng lại giá bút, đứng dậy bỏ những bản án kia vào ngắn kéo. Xong xuôi hắn ra cửa lấy mũ, cầm dù che mưa rời khỏi sở thẩm phán.
- Chấp sự tốt chứ.
- Gặp qua chấp sự.
Trên đường đi, trong sở thẩm phán vẫn còn thần quan thực tập hoặc thẩm phán kỵ sĩ bận rộn, nhìn thấy trung niên nhân liền cung kính cúi đầu hành lễ.
Trung niên nhân đã sớm quen, sắc mặt bình tĩnh đi ra đại môn sở thẩm phán. Lúc này hạt mưa đã rơi xuống tí tách dính lên y phục của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, mở dù che mưa ra bắt đầu bước xuống
Trong khoảnh khắc, mưa bắt đầu lớn hơn.