Hắc Ám Vương Giả

Chương 168: Trả Nợ

Chương 168: Trả Nợ
Bên ngoài sở thẩm phán có một cỗ xe ngựa chuyên phục vụ riêng co hắn. Holet lên xe ngựa, thu dù che mưa lại, nhìn xa phu trước mặt nói:
- Đêm nay về nhà, ngoài trời mưa quá lớn đi trên đường chậm một chút.
- Vâng.
Xa phu phía trước thấp giọng nói.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường phố, dần biến trong trời mưa.
Trong xe ngựa, Holet thoải mái ngồi trên nệm bông vải. Hắn khẽ vuốt mi tâm, gần đây công việc bề bộn để hắn có chút mệt mỏi. Hắn thở dài thật sâu bưng ấm trà trên bàn lên tự rót cho mình một ly trà, lại nhìn thấy miệng chén không có nhiệt khí, đưa tay sờ sờ chén trà cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi phiền lòng, nhìn xa phu nói nói:
- Từ sau, trước ta khi tan việc, chuẩn bị một tách trà ấm cho ta.
- Vâng!
Xa phu phía trước thấp giọng đáp ứng.
Holet thở dài, dựa vào đệm lưng phía sau nhắm mắt lạidưỡng thần.
Mưa to ngoài xe tích tí tách rơi xuống, đường đi khu phố buôn bán bằng phẳng, trên đường đi rất ít khi xóc nảy.
Sau một hồi xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Holet cũng chậm rãi mở mắt, nghĩ đến gió lớn bên ngoài liền tóm chặt cổ áo cùng vạt áo trước ngực, đẩy cửa xe ra, căng dù xuống xe ngựa.
- Ồ?
Holet nhìn khu phố trước mặt, ngây ngẩn cả người, mặc dù mưa lớn làm ánh mắt mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhận ra đây là một khu vực lạ lẫm.
Không đợi hắn quay đầu lại, sau ót hắn nhói lên, trước mắt hắn tối sầm, lập tức ngã xuống. Dù che mưa rơi xuống, rất nhanh toàn thân hắn đã bị mưa ướt sung.
Một thân ảnh cấm lấy cánh tay kéo hắn vào trong một gian phòng bình thường bên đường, sau đó đi ra nhặt dù che mưa trên đất, đem xe ngựa buộc vào vào cây cột bên cạnh. Xong xuôi hắn mới lần nữa vào lại trong phòng, nhè nhẹ đóng cửa lại.
Phốc một tiếng, bỗng nhiên một chậu nước lạnh xối lên trên đầu Holet khiến hắn giựt mình tỉnh lại. Hơi chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn trên mặt, hắn vội vàng nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy một chiếc đèn dầu mờ nhạt treo trước mặt rất chướng mắt. Dưới cây đèn là một thân ảnh đơn bạc, ánh mắt dần dần thích ứng, hắn đã thấy rõ khuôn mặt đối phương, là một thiếu niên. Theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, hắn có thể đoán ra đây là nam hài chưa tới mười tám tuổi.
- Ngươi là ai?
Holet hơi giãy dụa, đã phát hiện hai tay của mình bị trói sau lưng, hắn không kinh hoảng mà nhanh chóng lạnh mặt xuống hỏi.
Đỗ Địch An ngồi xổm xuống nhìn hắn, nói:
- Ngươi đoán xem.
Holet hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sẽ không phải là người nhà hay bạn bè của tội phạm bị ta thẩm phán đi?
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Xem ra Hoắc chấp sự vẫn có thể tự mình hiểu, biết rõ mình đã đắc tội với người rất nhiều. Ta đây liền nhắc nhở ngươi một chút, ba năm trước đây ngươi có thẩm phán một vụ án ăn cắp cực lớn, có nhớ rõ không?
-Vụ án ăn cắp cực lớn?
Holet khẽ nhíu mày, suy tư một lát nói:
- Đúng là có chuyện như vậy, ngươi chính là đồng lõa kẻ ăn cắp?
- Không, ta là người trong cuộc.
Holet lập tức ngơ ngẩn.
- Ta muốn biết, Bron gia tộc đã cho ngươi thứ gì, để cho ngươi đường đường là một chấp sự sở thẩm phán có thể quy thuận bọn hắn, làm việc cho bọn hắn. Đỗ Địch An lại cười nói:
- Là tiền tài, hay là quyền lợi, hay thứ khác?
Holet nhìn hắn thật sâu, trầm mặc một lát rồi nói:
- Nếu như ta nhớ không sai, lúc trước ngươi phạm tội đã bị phán tội chết, kỳ hạn là năm năm. Hiện giờ ngươi có thể xuất hiện tại đây, không phải có bối cảnh, hẳn là tự mình vượt ngục?
- Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được.
Đỗ Địch An túm lấy tóc trên đầu hắn, nói khẽ.
Holet cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cúi đầu trước một tội phạm sao, ngươi đã quá coi thường chấp sự sở thẩm phán rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn trở lại ngục giam đi, ít nhất còn có thể sống thêm nửa năm một năm.
- Không biết cúi đầu?
Đỗ Địch An mỉm cười, đột nhiên kéo túm tóc trong tay, đầu Holet lập tức bị hạ thấp xuống, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
- Ồ, sao lại cúi đầu rồi?
Holet phẫn nộ ngẩng đầu, vừa mới nâng lên đã bị Đỗ Địch An kéo nắm tóc xuống, lại lập tức cúi.
- Ngươi cao ngạo cùng kiên trì nhưng cũng không thắng được một chút đau đớn này.
Đỗ Địch An lại cười nói.
Holet phẫn nộ, thân thể rung động, ngực phập phồng kịch liệt, hắn cắn răng nói:
- Ngươi tra tấn ta cũng vô dụng, coi như ngươi giết ta, tội của ngươi cũng không cách nào sửa đổi. Hơn nữa ngươi giết ta sẽ bạo lộ hành tung của ngươi, một vị chấp sự thẩm phán chết tất nhiên sẽ kinh động toàn bộ sở thẩm phán. Đến lúc đó sở thẩm phán sẽ phái tất cả mọi người truy bắt ngươi!
- Thật cảm động.
Đỗ Địch An thở dài nói:
- Thật hi vọng tất cả mọi người có thể có suy nghĩ giống ngươi, lúc sắp chết rồi vẫn còn suy nghĩ thay địch nhân. Lòng dạ như vậy thật khiến người khác cảm động, đáng tiếc ta tìm ngươi cũng không phải muốn ngươi xóa tội giúp ta. Ta chỉ muốn biết, đến tột cùng lúc trước có những ai viết lên bản án này?
Holet giãy dụa hai cái, đầu lại bị kéo thấp xuống, hắn cắn răng nói:
- Chuyện này đã qua quá lâu, ta phải Về sở thẩm phán xem lại mới biết.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Ta sẽ giúp ngươi nhớ tới, thê tử cùng con gái của ngươi lớn cũng rất đẹp. Ngươi nói, nếu như ta đưa bọn họ đến kỹ viện khu dân nghèo sẽ phát sinh chuyện gì?
Thân thể Holet run lên, phẫn nộ nói:
- Đồ hỗn trướng, ngươi dám đụng đến một ngón tay của bọn họ, dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Nếu quả thật có quỷ thần, tin tưởng với số lượng tội phạm mà Hoắc chấp sự đã xử lý qua, ngươi cũng không nên sống tới hôm nay đi?
Đỗ Địch An nói khẽ:
- Kiên nhẫn của ta có hạn, mưa sẽ ngừng rất nhanh. Hi vọng tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó. Dù sao đưa thê tử cùng con gái ngươi đến khu dân nghèo cũng rất khó khăn, đừng làm cho ta khó xử, được chứ?
Holet quay cổ lại, nghiêng đầu gắt gao nhìn Đỗ Địch An, cuối cùng vẫn chậm rãi cúi đầu nói:
- Nếu như ngươi muốn trả thù, nên đi tìm Bron gia tộc cùng Milan gia tộc, chuyện này do bọn hắn hợp mưu.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
-Cái này tự nhiên ta biết rõ, nhưng người ra quyết đinh lại là ngươi, chấp sự có uy vọng cực cao trong sở thẩm phán. Uy vọng của ngươi khiến người khác tin cậy. Coi như là sai, dựa vào uy vọng của ngươi cũng sẽ khiến người khác tin phục.Người ta sẽ không tin tưởng một tên tội phạm bị tình nghi!
Holet ngơ ngác một chút, sau đó im lặng .
- Ngoại trừ hai đại gia tộc này, không có người nào khác tham gia sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Holet khẽ lắc đầu, nói:
- Không có.
Hắn dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An nói:
- Ngươi không phải là sơ cấp Thú Liệp giả sao, nếu ngươi buông tha ta, ta có biện pháp đưa ngươi ra ngoài cự bích.
Đỗ Địch An chậm rãi lắc đầu quay người đi vào gian phòng bên cạnh. Holet chú ý tới nơi đó trên bàn có để đó một bó hoa tường vi, chỉ thấy Đỗ Địch An từ đường viền hoa cầm hai cây đinh thép dài nhọn, bên trên vết máu loang lỗ.
- Đây là lễ vật ta cố ý chuẩn bị cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ thích.
Đỗ Địch An quay đầu lại cười cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất