Chương 174: Thẩm Vấn (2)
- Hừ!
Kỵ sĩ thẩm phán bên cạnh thiếu niên có đôi mắt sáng kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Còn muốn ngồi xe ngựa sao ? Ngươi đã giết chấp sự Holet, đợi mà ngồi cho vững chắc phía dưới đi!
Đỗ Địch An hơi nheo mắt, vẻ mặt nhiều hứng thú địch nhìn về phía hắn, nói:
- Từ khi nào kỵ sĩ của sở thẩm phán lại đảm nhận chức vị của thượng thần quan vậy? Bản án còn chưa thẩm vấn đã xem người ngươi hiềm nghi chính là tội phạm, đây chính là phương pháp phá án của sở thẫm phán các ngươi sao? Nếu như ta nhớ không sai thì trong chuẩn tắc của kỵ sĩ thẩm phán, quy tắc thứ ba chính là chăm chú điều tra, ngay thẳng bất khuất! Xin hỏi trong tình huống không có chứng cứ như vậy mà tùy ý vu tội cho người khác, phải chăng là phù hợp 'Chăm chú ', 'Ngay thẳng' ?
Thiếu niên kỵ sĩ thẩm phán hơi cứng lại, hắn muốn nói nữa nhưng lại bị kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi cầm đầu ngăn lại.
- Đỗ tiên sinh, kính xin ngươi phối hợp đi cùng chúng ta đi một chuyến, nếu không ta chỉ có thể cưỡng ép bắt ngươi về.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi trầm giọng nói.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Ta rất phối hợp, nhưng trước khi có chứng cớ xác thực, thân phận của ta là một người dân bình thường, đồng thời cũng là thần quan thực tập của sở thẩm phán, nhưng là bây giờ đã có người tùy ý vu tội ta, ta cần một ý kiến.
- Ngươi!
kỵ sĩ thẩm phán thiếu niên lập tức phẫn nộ.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi nhanh chóng ngăn hắn lại, quát khẽ nói:
- Đừng quên khôi giáp thẩm phán trên người của ngươi!
Nét mặt Kỵ sĩ thẩm phán thiếu niên biến sắc, cúi đầu.
- Đỗ tiên sinh, hắn lần đầu chấp hành nhiệm vụ, có chỗ chưa quen, xin chớ trách móc.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi đưa tay chỉ về hướng xe ngựa cách đó không xa nói:
- Mời ngươi phối hợp cùng chúng ta.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, rồi dời bước đến bên cạnh, vỗ vỗ vào khôi giáp chỗ trước ngực tên kỵ sĩ thẩm phán thiếu niên nói:
- Ghét ác như thù là chuyện tốt, nhưng tốt nhất hãy mở to con mắt của mình ra, không được mù quáng mà cắn xé lung tung, chức trách của ngươi là diệt trừ tội ác bảo hộ bình dân, chứ không phải là dựa thân phận của mình mà ức hiếp thườn dân, hiểu không?
Kỵ sĩ thẩm phán thiếu niên nắm chặt tay thành nắm đấm, phẫn nộ mà nhìn hắn, lại không mở miệng nói gì nữa.
Đỗ Địch An bỏ qua ánh mắt của hắn, quay đầu về phía ba người Bahrton nói:
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta trở lại, nếu như gặp phải phiền toái liền đi đến Ryan tòa thành tìm Forint lão Tộc trưởng, cứ nói là bằng hữu của ta thì chắc chắn hắn sẽ che chở các ngươi.
- Đỗ Địch An, ngươi. . .
Bahrton muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Không cần lo lắng cho ta, ta đi uống chén trà rồi sẽ trở lại thôi.
Nói xong, hắn quay lại nói với kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi:
- Đi thôi.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi nhìn hắn một cái thật sâu, rồi khua tay ra hiệu cho mấy người phía sau, nói:
- Đi!
Một đội người vây quanh Đỗ Địch An rời khỏi, người qua đường trên đường đều dừng lại mà chăm chú trông theo, phàm là cứ có kỵ sĩ thẩm phán xuất hiện thì tất có tội phạm hung ác, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, người bị bắt lần này đúng lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Trong sự chỉ trỏ đàm tiếu của người qua đường, Đỗ Địch An ngồi trên một chiếc xe ngựa được cải tạo thành xe chở tù nhân, chiếc xe chậm chậm tiến về hướng quảng trường Thee phía trước sở thẩm phán dưới sự trấn áp nghiêm ngặt của kỹ sĩ thẩm phán.
. . .
. . .
Quảng trường Thee lúc này náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Các sở thẩm phán lân cận cũng phái thần quan giám thẩm tới, một vài con đường người đứng đông đúc dày đặc, có rất nhiều kỵ sĩ thẩm phán mặc khôi giáp hộ tống thần quan đi vào bên trong sở thẩm phán. Ngoài nhân viên của những sở thẩm phán này, thì cũng có không ít người dân xung quanh, ngay cả phú thương cũng ngưng tụ tới, muốn xem việc trọng đại.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, dưới sự hộ tống của một đội kỵ sĩ thẩm phán, luồng lách qua đám người đông như nước thủy triều này, dừng ngay trước sở thẩm phán. Vị kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, tiến đến mở chuỗi khóa sắt bên ngoài xe ngựa ra, bước vào bên trong nói:
- Đỗ tiên sinh, xin mời.
Đỗ Địch An sửa sang lại vạt áo, từ trên xe chậm rãi xuống.
Hắn đưa mắt nhìn lại, khắp nơi xung quanh đều cắm cờ cùng xe ngựa của sở thẩm phán.
Đỗ Địch An mỉm cười, dưới sự dẫn đường của kỵ sĩ thẫm phán trẻ tuổi, hắn bước lên từng bậc thang, đi vào bên trong sở thẩm phán.
- Mời!
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi dẫn đường phía trước.
Đỗ Địch An đi theo phía sau hắn, xuyên qua phòng trước trang nghiêm, đi vào trong một đại sảnh với ánh sáng âm u le lói đằng sau Thiên Điện.
Có bốn người đang ngồi trong đại sảnh này, cách ăn mặc cũng khác nhau, trên tay đều có đeo còng tay, bọn họ ngồi trước một cái bàn dài hơi nghiêng, có biểu lộ trầm thấp dường như đang suy tư điều gì, lo nghĩ bất an, chỗ hai chân khẽ nhíu chặt.
- Xin phối hợp.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi rút còng tay ra và nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cười cười đưa hai tay ra.
Sau khi khóa còng tay xong, kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi nói:
- Qua đó ngồi đi, bọn hắn cũng giống như ngươi, đều là người bị tình nghi liên quán đến vụ án hung sát lần này.
Trong bốn người này có ba nam một nữ, bên trong một người ăn mặc xa xỉ, một thanh niên nhìn thấy Đỗ Địch An cười nói:
- Sở thẩm phán cũng thật giỏi, một người chưa đủ lông đủ cánh cũng có thể bị bắt tới trở thành người bị tình nghi, không phải là hung thủ sẽ không bao giờ bị tìm thấy sao, tùy tiện bắt vài người vô tội người đáng thương đến gánh tội thay?
Sắc mặt kỵ sĩ thẩm phán trầm xuống quát:
- Câm miệng!
Thanh niên cười nói:
- Câm miệng đúng không, đợi lát nữa ta câm.
- Ngươi!
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi trừng mắt.
- Ha ha. . .
Một tiếng cười khẽ từ bên ngoài vọng vào, ba thần quan mặc áo bào trắng khảm tơ vàng đi tới, cầm đầu là một lão giả bộ dáng hiền lành, cười ha hả mà vỗ vỗ bả vai kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi, nói:
- Ngươi đi ra ngoài trước đi.
Kỵ sĩ thẩm phán trẻ tuổi thấy hắn, lập tức thu lại nộ khí cung kính đáp:
- Vâng.
Quay người rời khỏi.
Lão giả này kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện Đỗ Địch An cùng năm thanh niên đang ngồi chờ kia, mỉm cười nói:
- Mục đích ta tìm các ngươi tới đây đã rất rõ ràng, chấp sự Holet của sở thẩm phán chúng ta bị ám sát, mà năm người các ngươi là kẻ có khả năng nhất trong tình báo thu thập được trước mắt.
Thanh niên này thu lại nụ cười, nói:
- Ngươi nói ai là Holet, ta căn bản là chưa thấy qua, ta có xem qua báo chí, lúc hắn chết ta còn đang mở tiệc tụ hội cùng bằng hữu đâu có rảnh mà ám sát hắn, người trong hội trường bữa tiệc lúc ấy đều có thể làm chứng cho ta!
Lão giả mỉm cười, nói:
- Đừng nóng vội, mặc dù ngươi có bằng chứng ngoại phạm, nhưng những gì chúng ta điều tra được, ba tháng trước, chấp sự Holet thua bài, hắn đã mượn ngươi một số tiền khá lớn, hơn nữa lại liên tục không trả, một số tiền không nhỏ như vậy cũng đã đủ để chọc giận một người, khiến hắn dùng tiền mượn tay giết người.
Thanh niên này biến sắc vỗ bàn nói:
- Ngươi chớ nói nhảm, tuy hắn nợ ta một số tiền rất lớn, nhưng ta cũng không đến mức vì một chút tiền mà đi giết chấp sự của sở thẩm phán, đây tuyệt đối là việc mà một tên điên mới có thể làm.
Lão giả cười nhạt một tiếng, nói:
- không phải lúc trước ngươi nói, ngươi căn bản chưa thấy qua hắn sao?
Thanh niên này hơi cứng lại, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát như bị đánh một bạc tai.
- Không phối hợp với sở thẩm phán để điều tra, nói dối, riêng là hai điểm này đã đủ đưa ngươi vào tù, ngay cả khi người nhà ngươi có là quý tộc thì cũng vậy thôi. Đương nhiên, ngươi có thể cho người trong nhà tới bảo lãnh ngươi, nhưng phí tổn có thể không thấp.
Lão giả mỉm cười nói với ba người bên cạnh Đỗ Địch An:
- Các ngươi tốt nhất nên phối hợp một chút, những thứ mà sở thẩm phán biết đước xa hơn các ngươi suy nghĩ rất nhiều, tốt nhất là nên thẳng thắn còn có thể xử lý nhẹ.