Chương 175: Đồng Nguyên Trùng
Thấy mọi người trầm mặc không nói, lão giả mới mỉm cười lên tiếng:
- Mấy người các ngươi đều có liên quan đến Holet, trong điều tra của chúng ta thì người có khả năng giết chết Holet nhất là Bout.
Đột nhiên một cái tên được gọi lên.
Thân thể thanh niên da ngăm bên cạnh Đỗ Địch An khẽ run một cái và nói:
- Ta, ta không có giết hắn, ta thật sự không có.
Lão giả nhìn hắn thật sâu:
- Ngươi không có thê tử, cũng không có con gái, vậy tối ngày 25 đó ngươi đến cửa hàng bán hoa mua hoa tường vi làm gì vậy?
Đỗ Địch An nhìn không chớp mắt, hắn đang cúi đầu và nhìn xuống cái bàn trước mặt.
Thanh niên tên Bout hơi run rẫy nói:
- Ta, ta.......
- Nói!
Lão giả hét lớn một tiếng.
Đỗ Địch An cùng những người khác cũng sợ hoảng lên.
Bout run rẫy một cái, vội vàng nói:
- Ta mua hoa..... Ta mua hoa là để tặng cho nữ tử mà ta thích... Ta, ta thầm mến nàng...
Lão giả liền giật mình nheo mắt nói:
- Nữ tử đó tên là gì?
- Lu....Lucy.
Bout cúi đầu nói.
Lão giả gật đầu và đưa tay ngoắc một thẩm phán thị vệ phía sau, bảo hắn ra ngoài điều tra một lát.
Đợi sau khi thị vệ kia rời khỏi đây, lão giả không tiếp tục hỏi nhiều mà nói với một thần quan trung niên cũng mặc áo bào trắng:
- Tiến hành đo lường kiểm tra huyết dịch đi.
Vị trung niên kia khẽ gật đầu nâng hòm rương trong tay lên trên bàn, bên trong hòm rương là một đinh thép có dính máu, sau đó hắn vẫy vẫy tay với một vị thẩm phán thị vệ mang chén cùng tiểu đao đã chuẩn bị đến.
- Nếu các vị đã đọc qua báo chí thì có lẽ cũng biết được cái này là hung khí chủ yếu giết chết Holet.
Ánh mắt lão giả lẳng lặng đảo qua mặt của năm người Đỗ Địch An rồi nói:
- Nhưng bên trên, ngoại trừ máu của Holet còn có một loại máu khác, huyết dịch trên này rất có thể được lưu lại từ trên người tội phạm....
Nói đến đây, ánh mắt lão giả lưu trên người Đỗ Địch An.
- Trước mắt, người khả nghi nhất chính là ngươi.
Trên mặt lão giả không ôn hòa như lúc trước, mà là lộ ra vài phần căm hận cùng cười lạnh.
- Ba năm trước, ngươi phạm phải tội ăn cắp mà vào tù, bản án này là do Holet tự thân xử lý, về sau người từ ngục giam Kinh Cức Hoa mà vượt ngục, đinh thép này chính là hình cụ bên trong ngục giam. Sau khi vượt ngục ngươi liền dùng hình cụ đâm xuyên trên người ngươi để ám sát chấp sự Holet. Đây là một sự mưu sát để trả thù đáng xấu hổ!
Nghe được lời hắn nói, bốn người bên cạnh Đỗ Địch An đều sững sốt, hoài nghi nhìn người đang ngồi bên cạnh họ. Kinh ngạc nhất vẫn là thanh niên vừa trả lời lúc nãy, hắn thấy Đỗ Địch An còn nhỏ và giản dị nên tưởng rằng chỉ là một thường dân bình thường, không nghĩ đến lại là một tội phạm siêu cấp cực kỳ hung ác vượt ngục từ ngục giam Kinh Cức Hoa!
Nghĩ đến những lời của chính mình, hắn vô thức nhìn sang bên trái.
Đỗ Địch An bình tĩnh đối mặt cùng ánh mắt của lão giả.
- Khi chấp sự Holet chết, ta vẫn còn ở trong tù. Ngươi nói vượt ngục gì chứ, ta nghe không hiểu.
- Hừ! Tiểu tử đừng đánh trống lãng!
Trung niên bên cạnh hừ lạnh nói:
- Ngươi thật sự xem tất cả mọi người bên trong ngục giam Kinh Cức Hoa là thùng cơm sao? Chứng cớ hôm nay vô cùng xác thực, ngươi nghĩ rằng chỉ vờ ngây ngốc thì có thể lừa được hay sao? Bây giờ ngươi nên cầu nguyện cho quý tộc đã bảo lãnh ngươi đi, khi nghiệm chứng kết thúc thì hắn chính là tội phạm bao che, xếp vào tội đồng mưu sẽ bị khám xét nhà và hủy bỏ thân phận quý tộc!
Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Trước khi có kết quả nghiệm chứng, ta hi vọng ngươi có thể câm miệng ngươi lại. Thần quan là dựa vào chứng cứ chứ không phải bằng miệng, ngươi đã nhận tiền của kẻ nào và bây giờ lại muốn tìm một kẻ chết thay sao?
- Vô liêm sỉ, ngươi nói cái gì?
Người trung niên phẫn nộ đập bàn chỉ vào Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt chuyển sang lão giả và nói:
- Các ngươi đã nắm giữ chứng cớ thì không cần nhiều lời, bắt đầu nghiệm chứng đi, cũng có thể mang lại chút yên tĩnh cho lỗ tai của tất cả mọi người.
Lão giả lạnh lùng nói:
- Cái này không cần ngươi phải nói, chúng ta sẽ nghiệm chứng nó.
Nói xong, lão giả liền nói với người trung niên:
- Bắt đầu đi.
Người trung niên âm lãnh liếc mắt nhìn Đỗ Địch An:
- Tiểu tử, người đầu tiên chính là ngươi, vươn tay ra đi.
Đỗ Địch An cũng vươn tay ra.
Người trung niên thấy hắn đột nhiên trung thực liền hừ lạnh một tiếng, sau khi nhấc tay áo hắn lên lập tức nhìn thấy trên cánh tay Đỗ Địch An chằn chịt vết roi cùng những vết sẹo khác, thậm chí còn nhìn thấy ấn ký hỏa thiêu lưu lại, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Bốn người bên cạnh cũng chú ý đến canh tay đầy vết thương của Đỗ Địch An mà hít một ngụm khí lạnh, những vết sẹo chi chít khiến da đầu bọn hắn hơi run lên.
- Đáng đời!
Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, cầm tiểu đao kéo nhẹ một đường trên tay Đỗ Địch An, máu tươi thẩm thấu mà ra, chảy xuống bên trong chén nhỏ.
Thanh niên bên cạnh nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, đến nhíu mày cũng không có nên trong lòng thầm cảm khái, đồng thời nói với người trung niên:
- Đại nhân, ngươi không phải muốn cạo máu trên đinh thép này xuống chứ, xem có phải là cùng máu của bọn ta hay không?
Người trung niên liếc mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu không phải điều tra tình báo nói ngươi có động cơ giết người thì với chỉ số thông minh của ngươi, ta không tin ngươi sẽ giết người.
Thanh niên trừng mắt nói:
- Ngươi, ngươi có ý gì?
Người trung niên không để ý tới hắn mà vẫy tay đi ra ngoài.
Một lát sau, một thẩm phán kỵ sĩ bưng một cái hộp bằng khoảng bàn tay từ bên ngoài tiến vào, đặt hộp lên bàn và lui ra.
Người trung niên mở hộp ra, bên trong là một tiểu côn trùng với thân hình trong suốt như thủy tinh, thân thể hơi vặn vẹo trong hộp bông vải mềm mại.
- Đây là "Đồng Nguyên trùng".
Người trung niên nhìn qua Đỗ Địch An, lạnh lùng cười cười nói:
- Vết máu lưu lại trên đinh thép đã khô cạn nên không cách nào kiểm nghiệm được, ngoài máu tươi ra, còn có thể phân biệt bằng những vật chất khác.
Nói xong, người trung niên mang chén nhỏ đến trước cái hộp.
Mùi máu tươi tản ra bên trong chén rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của sâu nhỏ trong hộp trắng, nó bò ra khỏi hộp, dưới thân nó có nhiều móng vuốt nhỏ để giữ chặt cái chén bóng loáng và thò đầu vào trong hút máu tươi.
Sau khi máu tươi đi vào, thân thể nó liền nổi lên một vệt đỏ ửng.
Người trung niên mang đinh thép dính đầy máu đến trước mặt nó, khẩn trương mà chờ đợi.
Sâu nhỏ trắng nõn khẽ ngửi ngửi đinh thép, một lát sau nó đột nhiên rút thân thể về và bò vào hộp.
Nhìn thấy vậu, người trung nhân lập tức ngơ ngẩn.
Sắc mặt lão giả ngồi đối diện Đỗ Địch An cũng thay đổi, liền nói:
- Thử lại lần nữa.
Người trung niên kịp thời phản ứng, lại lần nữa mang đinh thép ra.
Nhưng con sâu nhỏ cũng không có bất kỳ phản ứng nào, nó lười biếng nằm trong hộp giẫy dụa.
Thấy vậy, người trung niên cùng lão giả không khỏi biến sắc nhìn Đỗ Địch An, trong mắt liền kinh nghi bất định. Trong năm người bị tình nghi được bọn hắn triệu tập đến thì người bọn hắn hoài nghi nhất chính là Đỗ Địch An, vết máu trên đinh thép chính là chứng cứ tuyệt hảo nhất, nhưng nghiệm chứng hôm nay cùng vết máu bên ngoài Holet không phải là của Đỗ Địch An sao?
Không phải hắn thì là ai?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?