Chương 177: Mới Cũ
- Sáng lập tập đoàn mới?
Lão tộc trưởng Forint sững sốt, lắc đàu nói:
- Vô dụng, chỉ dựa vào gia tộc Ryan chúng ta, mặc dù có tư cách xin sáng lập tập đoàn nhưng cũng sẽ không có người nguyện ý gia nhập.
Đỗ Địch An nói:
- Không, tạm thời không cần người khác gia nhập! Chỉ có quý tộc các ngươi cùng phú thương mới có thể xin, nhưng phú thương bình thường muốn xin thì thủ tục lại quá rườm rà, còn quý tộc thì chỉ cần đưa ra chứng minh thân phận là được. Đợi sau khi thành lập tập đoàn là có thể thuê một con đường bên ngoài Cự bích với Quang Minh giáo đình để quét sạch khu vực của mình, đây chính là tạ lễ mà ta đã nói muốn tặng cho ngươi!
Lão tộc trưởng Forint khẽ cười khổ nói:
- Tuy không biết ngươi nghe được mấy sự tình này từ nơi nào, nhưng một mình thuê một con đường ngoài Cự bích thì số lượng Kim tệ cần phải là khó có thể tưởng tượng ra, ngay cả là Gia tộc Mel cùng Gia tộc Bron thì cũng phải cần góp vốn. Hơn nữa muốn lôi kéo các quý tộc khác cùng phú thương gia nhập tập đoàn, chỉ dựa vào một gia tộc Ryan nhỏ chúng ta, căn bản là không thể nào làm được.
- Ta nói rồi, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không là vấn đề.
Đỗ Địch An mĩm cười nói:
- Trước tiên ngươi hãy xin tập đoàn, vài ngày sau ta tự nhiên sẽ đưa ngươi một khoản tiền.
- Ngươi?
Lão tộc trưởng Forint hoài nghi nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi không phải sẽ đi cướp bóc đấy chứ?
Đỗ Địch An cười nói:
- Tiền trên thế giới này vốn là dựa vào đánh cướp.
Lão tộc trưởng Forint đưa mắt nhìn hắn thở dài.
- Chỉ mong ngươi đừng tạo ra động tĩnh quá lớn, gia tộc Ryan ta chỉ là một chiếc thuyền nhỏ nên chịu không được giày vò.
- Thuyền có lật hay không thì chính là dựa vào thao tác của người lái thuyền chứ không phải thuyền lớn hay nhỏ.
Đỗ Địch An đột nhiên nói:
- Mấy ngày nay, gia tộc Bron có đến tìm ngươi sao?
Lão tộc trưởng Forint khẽ gật đầu nói:
- Không lâu trước đó vừa đến tìm, cũng toàn là công lao của ngươi, khiến mặt mũi ta đầy nước bọt.
- Vậy thì khiến da thõa mái đi.
- Nói một cách nhẹ nhàng, như ngươi mong muốn, tập đoàn Melon đã quyết định đá gia tộc Ryan chúng ta ra khỏi tập đoàn rồi, hai nhà bọn họ đã quan hệ nhiều đời, muốn quan hệ tốt thì tập đoàn Mel nhất định sẽ đồng ý. ta tin chỉ vài ngày sau thì chúng ta cũng sẽ bị đá ra.
Lão tộc trưởng Forint thở dài nói.
Đỗ Đich An tiếp lời.
- Như vậy thật đúng lúc.
Lão tộc trưởng cười khổ nói:
- Ta chỉ đau lòng cho tiền tài thôi, lúc bị đá ra, bọn hắn nhất định sẽ âm thầm nghĩ biện pháp gian lận để đưa gia tộc Ryan ta ra khỏi bảo hộ và tất cả các nguồn đầu tư đều sẽ bị giảm giá trị.
Đỗ Địch An nhún vai nói:
- Dù sao thì cũng không nhiều.
Lão tộc trưởng Forint chứng kiến bộ dáng không liên qua đến mình của hắn, khóe miệng khẽ run lên một cái.
- Hôm nay ngươi đã chung một thuyền với ta, hi vọng chúng ta cùng hợp tác vui vẻ.
Đỗ Địch An nhìn qua sắc trời, đứng lên nói:
- Ta phải về rồi.
Lão tộc trưởng thở dài, đột nhiên nghĩ đến điều gì liền hỏi:
- Tên gọi của tập đoàn là gì, tập đoàn Ryan sao?
Đỗ Địch An hơi sững sờ, suy nghĩ một lát:
- Vậy gọi là tập đoàn Tân Thế đi.
- Tập đoàn Tân Thế……
Lão tộc trưởng Forint thì thào một tiếng.
…
…
Lão tộc trưởng tự thân đưa tiễn, Đỗ Địch An rời khỏi tòa thành Ryan, trở về với khách sạn trong thị trấn nhỏ.
Ông chủ trung niên nhìn thấy Đỗ Địch An, ánh mắt trở nên cảnh giác, có thể dễ nhận thấy việc đội thẩm phán kỵ sĩ đến tìm Đỗ Địch An vào buổi sáng khiến hắn nhớ kỹ bộ dáng của Đỗ Địch An.
- Sự tình thõa đáng rồi.
Đỗ Địch An trở lại gian phòng nói với ba người Bahrton:
- Những ngày tiếp theo các ngươi đến tòa thành Ryan sinh hoạt đi, nói là bằng hữu của ta thì bọn hắn sẽ chiêu đãi các ngươi.
- Đi thành bảo của quý tộc sinh sống?
Ba người Barry có chút kinh ngạc.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Hi vọng các ngươi có thể học được sự khôn ngoan trong cuộc sống, trong tương lai các ngươi sẽ rất vất vả, tuy sóng gió trước mắt sẽ được che dấu nhưng một khi bạo lộ liền vạn kiếp bất phục. Hơn nữa tương lai không lâu sau, chúng ta sẽ gặp những vấn đề khó hơn nữa, các ngươi là phụ tá đắc lực của chúng ta nên hi vọng các ngươi có thể cường kiện!
Ba người Bahrton hai mặt nhìn nhau, vui mừng trong lòng lập tức biến mất, việc Đỗ Địch An ám sát Holet lần này cũng không hề giấu diếm với bọn hắn. Bọn hắn cũng biết rằng Đỗ Địch An đã làm ra sự việc kinh người như thế, tuy lúc đi theo Đỗ Địch An liền dự liệu được thời gian sau này sẽ rất gập ghềnh, nhưng không nghĩ vừa mới bắt đầu liền lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Thời gian trước đây tuy khổ nhưng tương đối an nhàn, hôm nay lại có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
- Ta biết rồi.
Bahrton khẽ gât đầu.
Jose và Kuren cúi đầu im lặng, chỉ cảm thấy xung quanh gió lạnh thấu xương.
Đỗ Địch An thấy ba người ý thức được nguy cơ nên trong lòng cũng tương đối thõa mãn, trong hoàn cảnh nguy hiểm mới có thể huấn luyện ra ác lang, nhưng trong hoàn cảnh an nhàn lại chỉ có thể dạy ra một con chó.
…
…
Sau khi phó thác ba người Bahrton đến gia tộc Ryan, Đỗ Địch An một mình trở về khu dân cư, hắn đã giao phó cho gia tộc Ryan hỏi thăm sự việc của mấy ngày qua. Sau khi hắn vào tù, vợ chồng Julla đã bị trục xuất ra khỏi phòng mà tập đoàn đã phân phối cho mình, sau đó lại được điều về khu dân cư.
May mắn thời gian quá nhanh nên phòng tại khu dân cư vẫn chưa được bán đi, nếu không sau khi bị điều về sẽ không có nơi để ở.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đỗ Địch An liền tràn ngập áy náy, ngồi xe ngựa trở lại ngã tư Lâm n (Lyn) và vội vàng xuống xe, từ xa liền chứng kiến căn phòng nhỏ trước kia của vợ chồng Julla đã được thu thập sạch sẽ. Lúc này vẫn còn sớm, trong phòng có mùi của Julla cùng Gray, nhưng mùi Julla lại đậm hơn so với Gray, hẳn là đang ở nhà.
Ngoại trừ mùi Julla, Đỗ Địch An còn nghe được một cỗ mùi lạ lẫm hỗn hợp một chỗ với Julla.
Hắn không khỏi ngơ ngác, không thấy ai gần đây liền nhẹ chân lướt qua vòng bảo hộ và đi đến trước một cánh cửa sổ bên cạnh căn phòng. Hắn lập tức nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trong phòng, Julla đang ngồi trước tủ sách, đeo kính và thẩm duyệt tư liệu, một nam tiểu tử bảy tám tuổi bên cạnh dùng cổ tay khoác qua cánh tay của nàng khẽ cọ cọ, rồi lại biết điều mà không phát ra âm thanh.
Julla mỉm cười, thỉnh thoảng ngừng lại vuốt ve đầu nam tiểu tử này.
Đỗ Địch An hơi ngơ ngẩn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, hắn im lặng một lát rồi chậm rãi xoay người nhảy ra khỏi vòng bảo hộ và rời khỏi khu phố.
Sau một hồi yên lặng bước thẳng, Đỗ Địch An mới ngừng lại ngẩn đầu, trước mắt chính là cứ điểm mà luyện kim thuật sĩ ẩn giấu được phát hiện lúc đầu.
Ba năm trôi qua, hẻm nhỏ vẫn nhếch nhác âm u như trước, trên tường vẫn có tấm vải liệu ngụy trang vách tường. Nhưng Đỗ Địch An thông qua khứu khác mà ngửi được bên trong không lưu lại mùi vị gì, có lẽ là đã di chuyển cứ điểm.
Đúng lúc này, âm thanh một chiếc xe ngựa vang lên sau lưng, cơn gió nhẹ thổi động màn xe khiến bay ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đỗ Địch An liền giật mình một cái và quay đầu lại, nhìn qua bóng dáng xe ngựa đã đi xa.