Hắc Ám Vương Giả

Chương 178: Hang Ổ Mới

Chương 178: Hang Ổ Mới
- Là nàng?
Đỗ Địch An nhớ lại mùi từ trên xe ngựa bay ra, ánh mắt hắn hơi chớp động, một lát sau liền bắt đầu truy theo hướng mùi hương phát ra mà đi tìm.
Một giờ sau.
Đỗ Địch An bám theo tung tích mùi hương lưu lại đi tới một thị trấn nhỏ gần đó, khu phố này tương đối dơ dáy bẩn thỉu, thỉnh thoảng lại có vài con chuột nhỏ nhảy qua nơi con hẻm nhỏ âm u ven đường, dòng người rất thưa thớt, cửa hàng hai bên bên đường hầu như không người hỏi thăm.
Đỗ Địch An dừng lại trước một trang viên rộng lớn bên cạnh thị trấn nhỏ, chỉ thấy cỗ xe ngựa mà lúc trước mình đuổi theo đã bị bỏ lại tại một góc trang viên, xung cỗ quanh xe ngựa này, còn có bảy tám cỗ xe ngựa khác, dựa vào hình dạng mà xem cũng không phải xe ngựa chuyên dùng kéo người trên đường phố, mà là cỗ xe được chế tạo cho tư nhân, chất liệu vải cùng cấu tạo lớn nhỏ nhiều dạng khác nhau.
Đỗ Địch An đứng ở góc bên cạnh, xem xét qua trang viên này một lượt, rất nhanh liền chú ý thấy, mặt cỏ trang viên được tân trang cực kỳ sạch sẽ, lại có bốn gã thủ vệ đang trấn thủ tại cửa ra vào, ở mặt sau những vách tường khác trong trang viêc, có một mùi cố lãng đãng bay dọc theo một tuyến đường cố định, hẳn là thị vệ tuần tra trong trang viên.
Đỗ Địch An cẩn thận nhìn kỹ, thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên là nàng!
Hắn quay người rời khỏi, rồi đi vào trong một trấn nhỏ dạo quanh khắp nơi, rất nhanh đã tìm được một cái cửa hàng may, hắn bước vào bên trong, nói với chủ tiệm may:
- làm cho ta một bộ áo choàng, bây giờ ta đang cần.
Chủ tiệm là một phụ nữ tóc quăn, thấy có khách tiến đến, liền vội vàng nhiệt tình mà chào đón, nói:
- Mời ngài ngồi, áo choàng rất thuận tiện nên lập tức có thể làm ngay.
Đỗ Địch An gật gật đầu.
Hắn đưa mắt nhìn khắp tiệm một lượt, đột nhiên nghe thấy được mùi tanh nhàn nhạt, hắn quay đầu nhìn theo hướng phát ra mùi tanh, dường như mùi hương kì lạ đó phát ra từ vách tường đằng sau tiệm may cực kỳ kín đáo, hắn không khỏi ngớ ngác, với một cái nhìn thoáng qua thì đúng là không dễ mà cảm nhận được người phụ nữ tóc quăn này.
Tóc quăn phụ nữ vừa quay người, hỏi:
- Xin hỏi ngài muốn màu gì?
Tròng mắt Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, nói:
- Màu đen, làm bằng vải cây đay là được.
- Được!
Người phụ nữ tóc quăn quay người chọn ra một miếng vải đen, lấy kéo ra tiến hành cắt may, ở thời đại này, năng lượng cơ giới còn chưa được vận dụng, máy may đương nhiên cũng chưa được phát minh ra.
Đỗ Địch An yên lặng mà nhìn bóng lưng người phụ nữ tóc quăn, chợt phát hiện trong khe móng tay của nàng còn lưu lại một ít cặn bã màu hồng, với đôi mắt tinh tường của hắn, mặc dù cách xa nhau mấy mét, nhưng lại chẳng khác gì đang đứng bên cạnh mà quan sát, có thể nhìn thấy những cặn bã này, là mảnh thịt mảnh vụn!
- Là tội phạm giết người? Hay là thuật sĩ của phe phái luyện kim?
Đỗ Địch An âm thầm nghiêm nghị trong lòng, không ngờ rằng trong cái trấn nhỏ này lại có thể tùy tiện tìm được cửa hàng may, gặp phải chuyện như vậy, lại liên tưởng đến rất nhiều cổ xe ngựa phía trước trang viên này, hắn có cảm giác dường như bản thân đang tiến vào một cứ điểm luyện Kim.
Một lát sau, người phụ nữ tóc quăn đưa chiếc áo đã làm xong cho Đỗ Địch An, nói:
- Mời ngươi thử xem có hợp không.
Đỗ Địch An không mặc, chỉ là dò xét qua một lượt, nói:
- Coi như cũng được.
Hắn Trả tiền cầm lấy áo đen quay người rời khỏi, về phần mặt nạ, tuy trong tiệm này có bán, nhưng hắn lại không mua, nếu không vừa áo đen vừa đeo mặt nạ là quá mức quái dị, nếu như đối phương cũng là thuật sĩ luyện kim, hơn phân nửa sẽ dựa vào đây mà suy đoán ra thân phận của hắn, do đó cũng sẽ lưu lại thông tin hắn.
Đỗ Địch An đi vào một cửa hàng khác trong thị trấn nhỏ, mua mực nước bút, cùng với búp bê và mặt nạ, còn có cả hoa tươi.
Đi vào trong một cái khách sạn nhỏ, hắn ném con búp bê sang một bên, dùng bút nước khắc một hình xăm luyện kim trước ngực, một lát sau, hình xăm chữ thập màu đen trước đó lại được in dấu một lần nữa ở trước ngực, hắn hỏi ông chủ xin một ít than đá đem vào phòng, hong khô mực nước trước ngực, sau đó bóp nát hoa tươi hoa tươi, lấy nước ép bôi lên trước ngực, phần còn lại của cánh hoa thì gạt xuống ném vào trong bức tường.
Cuối cùng ôm áo đen cùng mặt nạ rời khỏi khách sạn.
Trở lại trước trang viên, Đỗ Địch An đứng ở góc rẽ, thừa dịp chung quanh không có người chú ý, hắn liền thay áo đen cùng mặt nạ mình tùy tiện mua sắm được, rồi lúc này mới tiến về phía trang viên.
- Người nào!
Bốn gã thị vệ chú ý tới Đỗ Địch An, chờ hắn đi đến gần mới quát tháo ngăn lại.
Đỗ Địch An nói:
- Tránh ra.
Bốn gã thị vệ nghe thấy âm thanh ngang ngạnh như thế phát ra sau lớp mặt nạ, liền liếc mắt nhìn nhau, một tên thị vệ trong đó hơi thu lại lãnh ý trên mặt, thấp giọng nói:
- Ngài có thiếp mời sao?
Đỗ Địch An nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhanh chóng nói:
- Không mang.
- Không mang?
Bốn vị thị vệ sững sờ, sắc mặt lập tức lạnh xuống,
- Mời ngươi rời khỏi, nơi này là lãnh địa tư nhân, không có thiếp mời, không được phép vào.
Đỗ Địch An nói:
- Ta đến tìm người bằng hữu, làm phiền các ngươi hỗ trợ thông báo một cái, nàng vừa mới tới gọi Dạ Oanh, nàng có mang thiệp mời, ta với nàng có hẹn hôm nay sẽ cùng đi đến, nàng có thể chứng minh thân phận của ta.
Bốn gã thị vệ liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lắc đầu nói:
- Không được, chúng ta ở đây không chịu trách nhiệm truyền báo.
Đỗ Địch An quát khẽ:
- Thật không biết điều, nếu là làm trễ nãi đại sự hôm nay, các ngươi gánh không nổi trách nhiệm này đâu!
Người thị vệ này khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Bớt nói hưu nói vượn, bên trong chỉ là bằng hữu chủ nhân nhà ta mời đến mở một cuộc hội họp tư nhân, đại sự gì chứ, ngươi còn dong dài, chúng ta chỉ có thể dùng sức mạnh mà tiễn ngươi rời khỏi.
Đỗ Địch An không ngờ rằng mấy tên môn vệ này lại khó chơi như thế, chỉ có thể nói:
- Thật sao, xin hỏi chủ nhân nhà ngươi là mấy sao? Mặt mũi một tên môn vệ liên khu cũng lớn như vậy sao?
Nộ khí tràn ngập trong lúc nói chuyện, dường như được thốt ra dưới cơn thịnh nộ.
Bốn tên thị vệ lập tức biến sắc, nói:
- Ngươi vừa nói tìm Dạ Oanh đúng không? Ta đi vào hỏi giúp ngươi một chút, xem có người này hay không, nếu như không có đừng trách chúng ta không khách khí!
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cứ nói là bằng hữu cũ ba năm trước của nàng nàng, Liệp Khuyển tìm nàng.
- Liệp Khuyển?
Nghe qua đã biết đây rõ ràng là tên hiệu xưng hô, bốn thị vệ nhìn sắc mặt Đỗ Địch An có phần hòa hoãn rất nhiều, thị vệ kia quay người chạy vào trong trang viên.
Hơn 10 phút về sau, người thị vệ này mới trở về, thái độ lại trở nên khách khí, ngữ khí khiêm tốn mà nói:
- Ngài chờ một chốc, ta đã giúp ngươi thông báo, nàng lập tức ra ngay.
Đỗ Địch An đứng chắp tay, lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, trang viên môn được kéo ra, một thân ảnh cao gầy mặc váy đeo một cái mặt nạ con cú mèo nổi bật đi ra, quần áo nàng tươi đẹp, từ cách trang điểm mà xem, như là một vũ hội hóa trang thông thường.
Một lát sau, Dạ Oanh đi tới cửa ra vào, nhìn thân ảnh mang mặt nạ hình con mèo trắng bên ngoài, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, nói:
- Ngươi là Liệp Khuyển?
Đỗ Địch An nghe thấy âm thanh u nhã uyển chuyển, tuy có phần thay đổi so với ba năm trước đây, càng trong trẻo cùng trưởng thành hơn, nhưng vẫn là âm sắc quen thuộc, hắn biết rõ cái mũi của mình đã không nhận lầm, liền nói ngay:
- Lão Thử, Độc Xà, Dạ Oanh, Liệp Khuyển.
Liên tục nói ra bốn cái danh hiệu.
Dạ Oanh nghe thấy thì nao nao, trầm ngâm một lát, nói:
- Có thể cho ta xem hình xăm của ngươi không?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
Thị vệ bên cạnh mở cửa, Đỗ Địch An đi vào bên trong, vung áo đen trước ngực ra, để lộ ra hình xăm chữ thập màu đen trước ngực.
Nhìn thoáng qua, Dạ Oanh nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói:
- Không ngờ rằng đúng thật là ngươi, ngươi làm sao tìm được ta vậy?
Thấy thân phận Đỗ Địch An được chứng minh là đúng, bốn gã thị vệ bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đỗ Địch An nói:
- Ta ở trong một thị trấn nhỏ gần đây, hôm nay trong lúc vô tình lại thấy ngươi.
Dạ Oanh để lộ đôi mắt trong trẻo sau lớp mặt nạ hình con cú mèo, cân nhắc mà đánh giá Đỗ Địch An, nói:
- Vô tình sao, ba năm không thấy, ngươi rõ ràng còn có thể nhận ra ta, điểm này thật khó có thê giải thích.
Đỗ Địch An nghe được ngữ điệu nhẹ nhõm chế nhạo của nàng, nhưng trong lòng thì rùng mình, đầu óc nhanh chóng chuyển động một cái, vò đầu nói:
- Được rồi, kỳ thật ta cũng là nghe bằng hữu nói, chỉ là không chắc có phải là cùng một người hay không, hôm nay mạo hiểm tới thử một lần, mới phát hiện đúng thật là ngươi.
Dạ Oanh nhiều hứng thú mà nói:
- Bằng hữu? bằng hữu nào? Nói ra ta có lẽ ta sẽ biết.
Đỗ Địch An thấy nàng cẩn thận hỏi kĩ, khẽ cười khổ, nói:
- Vị bằng hữu kia của ta không hi vọng người khác biết rõ tên của hắn, sợ trêu chọc phiền toái, cho nên hi vọng ngươi thứ lỗi.
Dạ Oanh nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, trong đôi mắt lộ ra vài phần vui vẻ nói:
- Được rồi, dù sao thì thân phận của ngươi, ta căn bản là vững tin, hơn nữa cũng không có Quang Minh kỵ sĩ nào ngu xuẩn mà đến trấn nhỏ này điều tra, chúng ta đi vào trước rồi nói sau, ta còn có rất hỏi nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất