Chương 179: Hắc Ám Giáo Đình
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, vừa đi vừa hỏi nàng:
- Nơi này là một cứ điểm luyện Kim mới sao?
- Không kém bao nhiêu đâu.
Dạ Oanh trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Thiếu chút nữa quên hỏi, ngươi hôm nay vẫn là thân phận thực tập, hay đã gia nhập Hắc Ám giáo đình trở thành thuật sĩ luyện kim chính thức chưa?
Đỗ Địch An suy nghĩ về lời nói của nàng một chút..., chi tiết nói:
- Vẫn là thân phận thực tập.
Dạ Oanh "A" một tiếng, đột nhiên thay đổi cái chủ đề, nói:
- Lại nói tiếp, chúng ta đã gần bốn năm không gặp nhau, lúc trước ngươi đột nhiên rời khỏi, hoàn toàn không có tin tức, là ngươi đã gặp phải chuyện phiền toái sao?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu,
- Một chút phiền toái nhỏ thôi, bây giờ đã qua cả rồi.
Dạ Oanh mỉm cười, nói:
- Không có việc gì là được, ngươi bây giờ đã có điểm luyện kim riêng cho mình rồi sao?
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên hỏi:
- Có một cái, có gì không?
- Không có gì, nếu như có thời gian, đợi lát nữa ta có thể đưa ngươi đi gặp Lão Thử, bọn hắn lưu lại trong một trấn nhỏ cách cách nơi này không xa, về sau nếu như ngươi có cần, có thể theo chân bọn họ cùng nghiên cứu.
Dạ Oanh mỉm cười nói.
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, nói:
- Lão Thử không ở cùng với ngươi sao?
Dạ Oanh khẽ lắc đầu. Lúc này, hai người họ dọc theo bãi cỏ đi đến trước cửa, thị vệ canh cửa nhận ra Dạ Oanh, kéo đại môn ra cho nàng.
- Đi theo ta, ở đây có rất nhiều đại nhân vật, tận lực giữ yên lặng.
Dạ Oanh thấp giọng nói ra, sau khi đi vào đại môn, nàng đi phía trước dẫn đường.
Đại sảnh này ánh sáng âm u, trên tường cũng không phải là đèn dầu nhiên liệu, mà là một mảnh tinh thạch hình thoi, nghe nói đây là tinh hóa đặc thù mọc trên thân thể một con ma vật nào đó, mà loại ma vật này là mục tiêu săn giết chủ yếu của Thú Liệp giả, giá trị cực cao.
Bài trí trong đại sảnh được chuyển qua một bên, tùy thời có thể trở về vị trí cũ, có bốn người hầu đang đứng ngay phía dưới một bức du họa lớn được treo ở sảnh chính nhìn thấy Dạ Oanh tới, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An đang đi đằng sau nàng, một người hầu trong số bốn người đó nói ra:
- Hắn là?
- Trợ thủ của ta.
Dạ Oanh nói ra.
Người hầu này nhìn Đỗ Địch An cũng không nói gì nữa mà quay người thúc vào vách tường bên cạnh, một tiếng động ầm ầm rất nhỏ vang lên, vách tường phía dưới bức du họa chậm rãi vỡ ra, lộ ra một con đường đen kịt.
Dạ Oanh dẫn đầu đi vào, lúc đến phiên Đỗ Địch An, thì người hầu đầu tiên đột nhiên thò tay ngăn lại, nói:
- Cần loại bỏ mùi của ngươi, mời nhắm mắt lại.
Đỗ Địch An nhìn Dạ Oanh, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Chỉ cảm thấy trên người có những bột phấn rất nhỏ rơi xuống, những bột phấn này có chứa khí tức bùn đất dày đặc che giấu mùi trên người hắn.
- Vào đi.
Thanh âm của người hầu vang lên.
Đỗ Địch An mở to mắt, thấy Dạ Oanh đang chờ đợi ở phía trước liền đi theo.
Sau khi hắn đi vào, con đường cũng từ từ khép lại, khôi phục thành bộ dáng vách tường.
Ánh sáng chung quanh lờ mờ, nhưng Đỗ Địch An lại có thể thấy cực kỳ rõ ràng, cùng Dạ Oanh đi dọc theo một con đường uốn lượn, rất nhanh ánh sáng cũng đã rực rỡ hơn, bọn họ đi tới một quảng trường có những bức tường đá cao cao bao quanh, mái vòm cũng là tường đá nhưng khảm những hạt tinh thể phát ra hào quang lấp lánh, phía trước quảng trường này là một tòa kiến trúc hết sức bắt mắt, hùmg vĩ tráng lệ không thua gì sở thẩm phán, còn có thêm vài phần khí tức u ám.
- Đó là phân bộ của Hắc Ám giáo đình.
Dạ Oanh thấp giọng giới thiệu.
Đỗ Địch An không khỏi chăm chăm nhìn, trong lòng chợt khẽ rung động, không ngờ rằng bên dưới trang viên nhìn như phú thương bình thường này lại có một Động Thiên khác, cái gọi là cơ cấu quyền lực dưới mặt đất này là một công trình cực kỳ to lớn và vĩ đại, nó vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Dạ Oanh.
Lúc này, đột nhiên một đạo âm thanh trong sáng truyền đến.
Dạ Oanh cùng Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đạo thân ảnh đang từ quảng trường đi đến, dựa vào dáng người mà xem, theo thứ tự là một nam một nữ, người nam thân mặc Kim bào, đeo mặt nạ hình chó, nữ mặc áo choàng đỏ sậm đeo mặt nạ khắc hoa Mân Côi, che khuất đôi mắt cùng đôi gò má, chỉ lộ ra nửa mặt cùng bờ môi, vô cùng gợi cảm.
- Kim Giáp, Mân Côi.
Dạ Oanh thấy hai người họ liền cười nói.
Hai người tới gần chỗ này, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An đang đứng bên cạnh, thanh niên kim bào danh hiệu gọi là Kim Giáp cười nói:
- Dẫn theo bằng hữu mới tới sao? Sao lại không giới thiệu với chúng ta một chút.
Dạ Oanh dường như hơi khó khăn, nhưng vẫn nói:
- Vị này chính là bằng hữu ta sớm đã quen biết trước kia, gọi Liệp Khuyển.
- Liệp Khuyển?
Nữ tử mặt nạ Mân Côi nhìn sang Kim Giáp bên cạnh nói:
- Kim Giáp, gọi cái đại hiệu này đúng là phù hợp với ngươi, bằng hữu của ngươi đang làm gì, hay cũng giống như ngươi thôi, nghiên cứu về phương diện chủ thu kim khí?
Dạ Oanh nhìn Đỗ Địch An, nói:
-Ta nhớ lúc trước ngươi nghiên cứu chất loại của đá?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Cái gì cũng học một chút, tạm thời vẫn chưa có phương hướng chủ tu.
- Cái gì cũng học?
Kim Giáp nhìn hắn một cái, nói:
- Không phải ta lắm miệng, chủ tu một phương diện mới có đường ra, thế giới luyện Kim bác đại tinh thâm, cái gì cũng học thì có học một trăm năm cũng chưa hẳn có thể có được thành tựu lớn, ngược lại sẽ học tạp cuối cùng không tinh thông một loại nào cả.
Mân Côi bên cạnh hỏi:
- Ngươi đạt được một tinh thân phận rồi sao?
Đỗ Địch An lắc đầu nói:
- Không có, ta vẫn đang trong giai đoạn thực tập.
- Thực tập?
Kim Giáp cùng Mân Côi sững sờ, hơi giật mình mà nhìn về phía Dạ Oanh.
- Hắn là học đồ thực tập sao?
Dạ Oanh nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói:
- Không cần lớn tiếng như vậy.
Kim Giáp cùng Mân Côi liếc nhau, Mân Côi nhịn không được nói:
- Ngươi sao có thể mang một học đồ thực tập học đồ đến đây, có là bằng hữu của ngươi thì cũng không thể lung tung làm hư mất quy củ như vậy, chỗ này chỉ có nhân tài chính thức mới có thể tới, ngươi nên nhanh nhanh đưa hắn rời khỏi đi.
Dạ Oanh thấp giọng nói:
- Không có việc gì, không phải có thể mang một người trợ thủ sao, để hắn mang thân phận trợ thủ của ta tiến đến thì sẽ không sao.
Kim Giáp khẽ cười khổ, nói:
- Ngươi cũng thật giỏi, hắn chỉ là một tên học đồ thực tập, ngươi dẫn hắn tới đây có ý nghĩa gì, chi bằng để đứng chờ ở bên ngoài.
- Đến cũng đã đến rồi, cũng không có gì.
Dạ Oanh nhìn Đỗ Địch An bên cạnh, liền chuyển chủ đề, nói với hai người họ:
- Các ngươi hôm nay tới đây để đưa ra báo cáo thí nghiệm hay sao?
- Đúng vậy.
Kim Giáp vỗ vỗ kim bào của mình, có thể thấy bên trong có một khối hình lập phương, nói:
- Thí nghiệm của ta có kết quả rồi, hy vọng có thể thông qua xét duyệt.
- Ta cũng thế.
Mân Côi khẽ thở dài, nói:
- Chỉ mong lần này phương hướng nghiên cứu đúng và có thể được thông qua, còn thiếu mười hai tích lũy nữa là ta có thể đạt được một cái huân chương rồi.
Kim Giáp nhìn về phía Dạ Oanh, nói:
- Còn ngươi, cũng là tới giao báo cáo sao, cái phương pháp hợp kim lần trước ngươi nói tới, kích phát không ít linh cảm của ta, lần này ngươi có tiến triển mới sao?
Dạ Oanh khẽ gật đầu, nói:
- Cũng có chút thu hoạch.
- Vậy thì cùng đi chứ.
Mân Côi liền nói ngay.
Dạ Oanh do dự một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, nói:
- Nếu không, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta?
Đỗ Địch An ở bên cạnh từ đầu đến cuối lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của bọn hắn, thấy nàng hỏi thăm, liền nói ra:
- Lúc trước ta nhớ ngươi đã nói, muốn đạt được thân phận thuật sĩ luyện kim chính thức thì phải đưa ra thành quả thí nghiệm cho Hắc Ám giáo đình đúng không?