Chương 183: Tin Tức
- Đi thôi, ba ngày sau lại tới.
Nữ tử mang mặt nạ ác ma thu hồi tư liệu bắt đầu trục khách.
Mấy người rời khỏi phòng, Dạ Oanh nghiêng đầu nhìn qua Đỗ Địch An, đôi mắt sau mặt nạ chớp động lóe sáng nói:
- Chúc mừng ngươi, xin lần thứ nhất đã có thể thông qua, hôm nay ngươi đã là luyện kim thuật sĩ chính thức rồi.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Kim Giáp bên cạnh cười nói.
Mân Côi nháy nháy mắt, tò mò hỏi:
- Ngươi đưa ra luyện kim thuật gì, rõ ràng có thể được gọi là 'Đặc biệt' ?
Đỗ Địch An mỉm cười đáp:
- Chỉ luyện kim thuật bình thường thôi.
Thấy Đỗ Địch An không muốn nói rõ, Mân Côi hậm hực nhưng cũng không truy vấn nữa.
Dạ Oanh nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đợi lát nữa ngươi có thời gian ta sẽ mang ngươi đi gặp Lão Thử, nếu như hắn biết ngươi đã trở thành luyện kim thuật sĩ chính thức rồi, có lẽ có thể trị chứng bênh lười của hắn.
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không được, ta còn có chuyện khác cần làm, để hôm khác đi.
- Cũng được.
Dạ Oanh gật đầu.
Mấy người Dạ Oanh không có ý lập tức rời đi. Bọn hắn đi dạo tất cả cửa hàng chung quanh quảng trường, ngẫu nhiên sẽ gặp được vật liệu luyện kim mà bên ngoài không có liền mua sắm một chút.
Đỗ Địch An đi dạo cùng mấy người đồng thời cũng chú ý tới phân bộ Hắc Ám giáo đình. Cũng không phải chỉ luyện kim thuật sĩ mới lui tới nơi này, còn có một chức nghiệp tà ác tới cực điểm nữa, là ma Dược Sư.
Nếu như nói luyện kim thuật sĩ tương đương với các nhà khoa học thì ma Dược Sư chính là một đám người điên chuyên nghiên cứu chế tạo ra các loại độc tố điên rồ, so với luyện kim thuật sĩ còn điên cuồng hơn. Trong lịch sử Cự Bích Sylvia, việc ma Dược Sư tàn sát thị trấn nhỏ, diệt tuyệt quý tộc là chuyện thường xuyên xảy ra, lực phá hoại của họ cực kỳ đáng sợ.
Đỗ Địch An từ trong bản chép tay của Rose tự từng đọc được, thà rằng trêu chọc Quang Minh giáo đình cũng không thể đắc tội ma Dược Sư, nếu không chết lúc nào cũng không biết, hơn nữa bị ma Dược Sư hạ độc thì chết sẽ cực kì thê thảm và thống khổ.
- Ma Dược Sư. . . Nếu dùng độc tố để săn giết ma vật bên ngoài cự bích, đúng là một món vũ khí lợi hại.
Trong lòng Đỗ Địch An thầm suy nghĩ kế sách, lúc này hắn nhìn thấy Dạ Oanh chọn lựa một ít ni-ken (Ni) tại cửa hàng trước mặt, trong lòng hơi động.
Một lát sau, mấy người đi dạo đã không sai biệt lắm, cùng nhau rời khỏi.
- Muốn ta giúp ngươi một đoạn đường không?
Đi tới bên ngoài trang viên, Dạ Oanh nghĩ đến Đỗ Địch An không có xe ngựa liền hỏi.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu nói:
- Cám ơn, không quá tiện đường.
Dạ Oanh khẽ gật đầu, trên thực tế nàng cũng chỉ nói một câu khách khí mà thôi. Nếu như Đỗ Địch An đáp ứng lại làm cho nàng khó khăn, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ thân nhân cùng người hầu của nàng, chưa từng có người lạ nào ngồi chung xe ngựa với nàng.
Kim Giáp cùng Mân Côi cũng lên xe ngựa của mình rời khỏi chỗ này.
Đỗ Địch An đi vào một nơi hẻo lánh âm u trong trấn nhỏ, sau khi xác nhận chung quanh không có người theo dõi mới tháo mặt nạ xuống, thu hồi áo đen, lặng yên quay người rời khỏi thị trấn nhỏ này.
. . .
. . .
Trong một tòa đại điện bí mật ít người biết.
Tại một gian văn phòng trong đại điện, vài đạo thân ảnh toàn thân được bao phủ một màu đen đang ngồi trên bàn bận rộn tính toán. Đột nhiên bên trong ống sắt cạnh bàn truyền ra thanh âm rất nhỏ, người ngồi trên bàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một cái đầu rắn hình tam giác đen kịt chui ra từ trong ống sắt, trên trán trải dài lân phiến màu đen kịt. Nhìn qua đã biết là một loại độc xà kịch độc.
Thân ảnh bên cạnh chậm rãi vươn tay ra, tựa hồ muốn vuốt ve đầu rắn.
Hắc Xà chậm rãi hé miệng, trong răng nanh bén nhọn có một cái cuốn đồng màu đen.
Thân ảnh ấy rút cuốn đồng ra, lấy thư tín cùng một cuốn tư liệu bên trong ra đọc qua. Một lát sau hắn thu hồi tư liệu cùng thư tín, thì thào tự nói:
- Lại là Viêm Bạo cấm thuật? Xem ra, gần đây luyện kim thuật sĩ cấu kết cùng quý tộc không phải ít.
Hắn trầm ngâm một chút, lúc này viết ra một phần thư tín, cuốn nhét vào trong ống đồng đưa về phía Hắc Xà.
Hắc Xà mở cái miệng lớn ra nuốt cuốn đồng vào, thân thể uốn lượn chậm rãi chui vào trong ống sắt.
. . .
. . .
Núi Erdos, gia tộc Bron.
Trong một tòa thành bảo có dòng sông uốn quanh, trải rộng vô số bẫy rập. Trong một gian phòng xa hoa, hai thân ảnhđang ngồi trước bàn sách, trên bàn có một đống tư liệu cùng sách vở dày đặc.
- Căn cứ vào điều tra của chúng ta, hung thủ rất có thể là bằng hữu của hắn.
Một thanh niên với mái đầu kim sắc ngồi ở bàn học bên cạnh khẽ gõ bút lên một phần tư liệu, tao nhã nói:
- Quay đầu lại, trước hết chúng ta điều tra từ hắn.
Một thân ảnh thon thả xinh đẹp đang ngồi trước bàn đối diện, nàng mặc một chiếc váy xanh nhạt nhìn qua giản dị nhưng giá trị xa xỉ, tay đang chống cằm, xuất thần nhìn bồn qua bên cạnh cửa sổ. Nghe được hắn nói mới phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua phương hướng hắn chỉ. Im lặng một lát, đột nhiên hỏi:
-Lão sư, không phải là gia tộc chúng ta gặp gỡ phiền toái gì chứ?
Gion sững sờ nhìn thiếu nữ tư sắc Khuynh Thành này, nói:
- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
- Gần đây phụ thân tận lực không cho ta rời khỏi thành, còn kêu ngươi đến nhà của ta đi theo ta. Nhất định đã xảy ra việc gì đó không tốt mà phụ thân không muốn cho ta biết.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết được không?
Gion nhìn đôi mắt sáng ngời thanh tịnh thấy nàng, tim chợt nhảy lên. Hắn quay đầu đi chỗ khác, nói:
- Là ảo giác của ngươi thôi, gia tộc Bron các ngươi là quý tộc cổ xưa, sản nghiệp khổng lồ, làm sao có thể gặp phải phiền toái gì. Chỉ là bên ngoài gần đây có luyện kim thuật sĩ xuất hiện nên không quá an toàn, sợ ngươi đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
- Thật sao?
Thiếu nữ nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Gion thu hồi tư liệu trên bàn, ngượng ngùng nói:
- Hôm nay chỉ đến đây thôi, chắc hẳn ngươi cũng hơi mệt. Đã tìm được manh mối nên ta về trước phái người đi điều tra.
Nói xong hắn ôm lấy sách vở cùng tư liệu, quay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng này có thể so với đại sảnh của một quý tộc bình thường. Trong chốc lát chỉ còn một mình thiếu nữ, nàng yên lặng ngồi một lúc, cảm thấy có chút mệt mỏi mới đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn qua đình viện bên ngoài cùng cây ăn quả. Tâm tình phiền muộn của nàng giảm đi rất nhiều, đột nhiên nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ xa đang đi về phía này, trên xe ngựa cắm một cây cờ đỏ sậm rõ nét.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, nhanh chóng đi ra nghênh tiếp.
Xe ngựa rất nhanh đi dừng lại trước đình viện. Một bóng người cao gầy từ trên xe bước xuống, là một thiếu nữ có mái tóc xoăn màu đỏ, da thịt trắng ngần, thân thể mảnh khảnh tựa hồ tùy thời có thể bị gió thổi bay.
Nàng nhảy từ trên xe xuống, vừa lúc nhìn thấy thiếu nữ mặc váy xanh đang chạy ra từ đình viện trước mặt, kinh hỉ nói:
- Jenny.
Mặt mũi Jenny tràn đầy vui vẻ hỏi:
- Shaya, sao ngươi lại tới đây.
- Ta buồn sắp chết rồi, đến đây tìm ngươi chơi đùa.
Shaya cười hì hì nói.
- Thật tốt quá, chúng ta đi vào rồi nói.
Jenny kéo bạn vào trong phòng của mình.
Mặt trời ngả về hướng tây.
Đã qua buổi chiều, Shaya ôm Jenny đứng trước cửa sổ, nhìn thoáng qua sắc trời đã không còn sớm, có chút không nỡ:
- Thời gian đã không còn sớm, ta cần phải trở về.
Jenny liền nói:
- Nếu không thì đêm nay nghỉ lại trong nhà của ta đi.
Shaya khẽ lắc đầu nói:
- Hôm nay ta phải về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn cần đi một nơi. A đúng rồi, lần này ta đến chủ yếu để nói cho ngươi biết một tin tức tốt.
- Tin tức tốt?
Mặt mũi Jenny tràn đầy kinh ngạc.
Meire Shaya cười hì hì nói:
- Chính là tên Thú Liệp giả rất biết làm thơ trước đây, không phải hắn phạm tội phải vào tù hay sao? Gần đây hắn được bảo lãnh ra ngoài. Mgày mai ta muốn tham gia một yến hội,r ất có thể sẽ gặp được hắn.
- Thú Liệp giả. . .
Thân thể Jenny chấn động, khó có thể tin nhìn nàng, nói:
- Ngươi, ngươi nói chính là Đỗ Địch An?
Meire Shaya nhún vai nói:
- Ta không nhớ rõ tên của hắn, bất quá lần này hắn được bảo lãnh ra ngoài đoán chừng sẽ gặp phải không ít phiền toái. Quý tộc bảo lãnh hắn đã quá xuống dốc rồi, hắn còn muốn thành lập tập đoàn có lẽ định lợi dụng bằng hữu là ngươi đi.
Jenny giật mình, lẩm bẩm nói:
- Không phải cha ta nói tội mà hắn phạm phải không có cách nào bảo lãnh ra ngoài hay sao?
Meire Shaya kinh ngạc nói:
- Thật sao, chỉ là ăn cắp mà thôi, loại chuyện này chúng ta thường xuyên làm khi còn bé. Với lực lượng của gia tộc ngươi, muốn bảo lãnh hắn ra ngoài quá đơn giản chứ?
Jenny run sợ nửa ngày, cúi đầu nói:
- Đúng vậy, bất quá làm sai thì phải chấp nhận bị trừng phạt, đây là công bằng. Hắn cũng là thần quan chắn chắn có thể hiểu được.