Hắc Ám Vương Giả

Chương 186: Xâm Nhập

Chương 186: Xâm Nhập
Từng chiếc xe ngựa đi vào tiểu trấn Yade, đối với những cư dân sống ở trong tiểu trấn này thì khung cảnh này vô cùng hoành tráng, từ khi gia tộc Ryan di chuyển đến đây, trở thành lãnh chúa của họ thì bọn họ chưa từng thấy nhiều quý tộc đến thăm hỏi như vậy.
Xe ngựa dừng ở trước pháo đài Ryan cổ.
Quản gia Forint tự mình đứng trước cổng, cung nghênh quý khách đến từ các nơi.
Đỗ Địch An đã sớm đến từ buổi chiều để thương nghị công việc với lão tộc trưởng Forint, ánh mắt nhìn về những chiếc xe ngựa đang đi tới đây, cùng với trang viên được trang trí đèn đuốc sáng trưng, trên mỗi xe ngựa đều cắm lá cờ tượng trưng cho mỗi gia tộc, lão tộc trưởng Forint nhìn thấy cái nào đều sẽ giới thiếu lai lịch bối cảnh của nó với Đỗ Địch An, giúp cho hắn được lợi rất nhiều.
- Người đến đây đã không sai biệt lắm, chúng ta xuống dưới tiếp khách thôi, là chủ nhân cũng không thể quá thất lễ được.
Lão tộc tưởng Forint nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống lầu, tiến vào đại sảnh đã được trang trí qua kia, trước kia chỉ có bốn chén đèn dầu được đốt ở sảnh, lúc này thì đã có tới mười mấy chén được thắp lên chiếu sáng khắp nơi như đang là ban ngày. Từng quý tộc mặc trang phục lộng lẫy, khí chất bất phàm cùng với vợ hoặc là con cái đang vừa ăn điểm tâm và rượu ngon, vừa tán gẫu với nhau.
Khi mà Đỗ Địch An và lão tộc trường xuống dưới lầu thì những quý tộc đang nói chuyện nhiệt tình đến quên cả trời đất kia lập tức hướng ánh mắt về phía đó, hiển nhiên đã sớm chờ rồi.
- Ai da, mấy năm không gặp mà lão Forint vẫn tràn đầy sinh lực như vậy!
Một quý tộc trung niên đứng ở gần cầu thang nhất nâng chén rượu lên cười nói.
Đỗ Địch An nhìn y một cái, lúc trước hắn đã được Forint giới thiệu quá, trung niên này là gia tộc Nikken cách đây vài tòa tiểu trấn, cũng là một tiểu quý tộc đang xuống dốc, hoàn toàn khác biết với dạng quý tộc từng huy hoàng như Ryan này, gia tộc Nikkenvẫn luôn luôn là một tiểu quý tộc kéo dài hơi tàn đến lúc này.
Lão tộc tưởn cười nhẹ một cái, nói.o
- Quá khen, thấy sao, rượu của ta có ngon không?
- Nếu sớm biết ngươi có rượu ngon thế này thì ta đã sớm đến đây.
Trung niên kia cười ha ha một tiếng.
Forint mỉm cười nói.
- Luôn hoan nghênh tới đây chơi.
Lúc này những quý tộc khác cũng chen chúc tới chào hỏi hàn huyên với Forint, những quý tộc này đến từ tổng cộng 8 gia tộc, đại đa số đều là đích thân tộc trưởng đến, chỉ có 2 gia tộc là vì tuổi tác của tộc trưởng đã quá cao bởi vì cùng bối phận với Forint cho nên để con cái tới chúc mừng thay.
- Đúng là lão hổ gầy vẫn hơn sói trẻ.
Một phu nhân có khí chất ung dung cười nói.
- Gia tộc Ryan sáng lập tập đoàn như này hẳn là muốn làm ra động tĩnh lớn a ?
Khi nàng nhắc tới vấn đề này, những người khác đều mỉm cười nhìn về Forint.
Forint cười nhẹ nhàng cười một cái.
- Nếu là sáng lập tập đoàn thì dĩ nhiên là muốn kiếm nhiều tiền rồi, chẳng lẽ các vị không muốn sao ?
- Ồ ?
Trung niên gia tộc Nikken lúc trước hứng thú nói.
- Nói như vậy, ngài có đường tài lộ nào tốt hả ?
- Cái này chút nữa chúng ta sẽ bàn tiếp, bây giờ tiệc tối sắp bắt đầu, mọi trước hãy thưởng thức âm nhạc trước đã, ta đã đặc biệt mời đại sư của học viện âm nhạc St.Peter tới biểu diễn đấy.
Thấy lão chuyển chủ đề, những người khác cũng thức thời, không tiếp tục hỏi nữa, cùng tiến vào đại sảnh với lão tộc trưởng Forint, lúc này bên trong đã sớm chuẩn bị đầy đủ ghết ngồi và sân khấu biểu diễn.
- Vị này là.....?
Một trung niên mập mạp nghi hoặc khi nhìn về phía Đỗ Địch An đang như hình với bóng với Forint.
Forint cười nói.
- Đây là Liệp Giả của tập đoàn chúng ta, Đỗ Địch An tiên sinh.
- Liệp Giả ?
Nghe thấy lời của Forint, mẫy vị quý tộc bên cạnh đều biến sắc, vô thức dịch người ra xa, nhưng rất nhanh liền nhận ra như vậy là thất lễ mà còn không có tác dụng liền khôi phục lại bình thường. Vị quý tộc mập mạp kia cố nặn ra nụ cười trên mặt, nói.
- Không ngờ tập đoàn các ngươi mới sáng lập mà đã lôi kéo được Thú Liệp Giả gia nhập rồi, quả nhiên là mạnh mẽ a, ha ha.....
Đỗ Địch An để ý thấy từ sâu trong đáy mắt của những quý tộc kia đều có sự sợ hãi, hắn đã sớm được lão Forint nói cho biết rằng Thú Liệp Giả là một người được quý tộc cực kì yêu thích nhưng cũng cực kì căm hận, yêu thích bởi vì Liệp Giả có thể mang đến tài phú rất lớn, căm hận do Liệp Giả cực kì dễ nổi giận, mà tính nguy hiểm cực lớn, trong lịch sử đã xuất hiện nhiều lần Liệp Giả nổi giận, mất khống chế nên đã giết chết quý tộc tại chỗ.
Mặc dù những Thú Liệp Giả kia đều bị Trừng Giới Giả của sở thẩm phán xử tử nhưng những quý tộc đã chết kia cũng sẽ không phục sinh lại, bởi bậy đa số quý tộc đều không nguyện ý tiếp cận Thú Liệp Giả quá mức, coi như truyền lệnh cũng thường thông qua thư từ, ngẫu nhiên cần gặp mặt trò chuyện cũng sẽ âm thầm bố trí kỵ sĩ bảo vệ, tùy thời đề phòng nguy hiểm xảy ra.
Thậm chí, trong mắt đa số quý tộc căn bản không coi Thú Liệp Giả là đồng loại, mà chính là quái vật như ma vật bên ngoài bức tường.
Những người khác khi biết thân phận của Đỗ Địch An nhất thời đều cười hơi câu nệ.
Đỗ Địch An trông thấy nụ cười của bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, khi trước hắn tham gia quý tộc tụ hội của tập đoàn Melon thì có thấy cách các quý tộc chủ động chào hỏi “thân thiện” khi một Liệp Giả cao cấp của tập đoàn xuất hiện, lúc ấy tuổi của hắn quá nhỏ không có phát hiện ra sự e ngại lẫn trong nụ cười đó, bây giờ thì hắn đã cảm nhận được điều ấy rất rõ.
- Buổi biễn diễn sắp bắt đầu rồi.
Forint mỉm cười nói.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn lão một cái, thấy nụ cười trên gương mặt đầy nếp nhăn kia, trong lòng bình tĩnh trở lại lẳng lặng ngẩng đầu thưởng thước buổi biểu diễn âm nhạc.
Buổi biễu diễn âm nhạc này là một do một đoàn đội chuyên nghiệp cỡ lớn diễn tấu, có hơn 20 người, dưới sự ra hiệu của lão tộc trưởng Forint thi chỉ huy đoàn diễn liền hiểu ý, chậm rãi nâng chiếc gậy chỉ huy trong tay lên, những giai điệu như tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên, phiêu đãng khắp nơi, vờn quanh đại sảnh, thấm vào ruột gan để cho những quý tộc và con cái của họ và cả con cái của lão gia tử Forint ngồi ở chỗ hẻo lánh đằng sau cũng có thể nghe được âm điệu khoan thai say mê đó.
Bỗng tiếng cọt kẹt của cánh cửa đại sảnh vang lên, một đám người tiến vào, trong đó có một giọng nam cười lạnh, nói.
- Sao lão tộc trưởng Forint vội vàng thế, người còn chưa đến đủ mà đã bắt đầu yến hội rồi sao ?
m nhạc như nước chảy bỗng im bặt.
Bầu không khí tường hòa trong đại sảng cũng ngưng kết lại.
Cả đám người quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, trung niên mập mạp ngồi cạnh Đỗ Địch An thấp giọng, kinh ngạc nói.
- Sao bọn họ tới đây ?
Khi mà Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn thì cũng nhận ra thân phận của người tiến tới, cầm đầu là một thiếu nữ có thân hình thon thả, tao nhã, gương mặt cực kì xinh đẹp, trang phục cắt may tinh xảo lộ ra khí chất tôn quý. Bên cạnh nàng là một thanh niên đứng hơi dựa vào nửa sau bàn chân, trang phục bạch kim hoa lệ, dáng người thẳng tấp, giống như là kỵ sĩ, bên hông đeo đấu kiếm của quý tộc, khí chất hiên ngang.
Sau lưng hai người này là 5 – 6 kỵ sĩ đứng đó và người hầu của hai bọn họ.
Khi nhìn tới huy chương biểu tượng gia tộc danh dự trên vai những kỵ sĩ kia, sắc mặt của đám quý tộc đều biến đổi, trên thực tế thì coi như không nhing thấy huy chương của gia tộc, riêng đôi nam nữ trẻ cầm đầu kia thì cũng đủ để bọn họ nhận ra lai lịch rồi.
.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất