Chương 187: Khiêu Chiến
Sắc mặt Forint âm trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh lại, chọc cây gậy xuống chậm rãi đứng lên nói:
- Lão hủ mời khách đã đến đủ rồi, không biết hai vị đêm khuya xâm nhập vào đây muốn làm gì?
- A? Nói như vậy, chúng ta như vậy xem như là không mời mà tới sao?
Khóe môi thanh niên tuấn lãng nhếch lên một đường cong, nói:
- Đây chính là cách đãi khách của gia tộc Ryan cổ xưa mà các ngươi được kế thừa sao?
Forint lạnh lùng nói:
- Đây chính là cách thăm hỏi của gia tộc Milan các ngươi sao?
Thanh niên tuấn lãng hơi ngớ ra , sự vui vẻ trên mặt hơi thu lại, nói:
- Nghe nói gia tộc Ryan các ngươi xin thành lập tập đoàn, chúng ta cố ý tới thăm hỏi trước, nếu như có mạo muội, xin thứ lỗi.
Lời nói mặc dù khiêm tốn rất nhiều nhưng ngữ khí và biểu lộ vẫn đông cứng vô cùng, thậm chí có chứa một tia trào phúng.
Forint đạm mạc nói:
- Dù sao chỉ là gia tộc chưa đến trăm năm, lễ nghi được kế thừa không nhiều lắm, có thể thông cảm.
Sắc mặt thanh niên tuấn lãng trầm xuống, con mắt chuyển động, đột nhiên hơi cười nói:
- Lịch sử gia tộc Milan chúng ta đương nhiên thua gia tộc Ryan các ngươi, chỉ tiếc đại thụ dễ già, hoa tươi dễ khô, không phải gia tộc nào cũng có thể bảo lưu lại được truyền thống và tài phú.
Forint đạm mạc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Mặt trời hôm nay sẽ lặn xuống, mặt trời ngài mai sẽ mọc lên lên, nhưng ai biết ngày mới sẽ không bước vào vết nhơ của ngày cũ?
Sắc mặt thanh niên tuấn lãng biến hóa, vừa muốn tiếp tục mở miệng, thiếu nữ khí chất tôn quý bên cạnh che miệng cười cười, nói:
- Đêm nay ở đây là mở tiệc nho sao, làm sao chua như vậy, ngài cũng đừng trách móc hai vị vãn bối chúng ta, nếu như có mạo phạm thì xin ngài thứ lỗi, lần này chúng ta tới là đại diện cho gia phụ đến đây chúc mừng, hi vọng tập đoàn các ngươi thuận buồm xuôi gió, tiền đồ tươi sáng.
Forint cười nhạt một tiếng, nói:
- Hai vị gia phụ bận rộn vẫn nhớ rõ chuyện nhỏ này của chúng ta, thật sự khiến cho bọn họ 'Hao tâm tổn trí' rồi.
- Ngài dù sao cũng đã từng là một phần tử của tập đoàn Melon chúng ta, ngài chắc chắn nhớ.
Thiếu nữ lại cười nói.
Forint nhìn lướt qua kỵ sĩ phía sau bọn hắn, nói:
- Xem ra phụ thân của các ngươi không có dạy bảo các ngươi, tham gia yến hội cấm dẫn kỵ sĩ vào.
Thanh niên tuấn lãng bên cạnh híp híp mắt cười lạnh:
- Chúng ta đương nhiên biết rõ điểm ấy, chỉ là ta nghe nói trong yến hội này có một Thú Liệp giả, chắc hẳn ngài biết ở cùng với Thú Liệp giả rất nguy hiểm, không phòng bị một chút, vạn nhất bị cắn thương thì phải làm sao? Đương nhiên, ta tin tưởng để sự dạy bảo của ngài có thể làm cho Thú Liệp giả kia dể bảo, nhưng có lúc con chó trung thành cũng nổi điên không phải sao?
Khóe mắt Forint liếc qua Đỗ Địch An, thấy thần sắc bình tĩnh của hắn dường như chưa nghe được lời này, đáy lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Thú Liệp giả là khách và đồng bọn của chúng ta, không nghĩ tới tập đoàn Melon các ngươi đối đãi với Thú Liệp giả dưới trướng của mình như thế, thật sự khiến người khác đau lòng, chỉ mong những lời này sẽ không để cho bọn hắn nghe được, nếu không khó bảo toàn sẽ không xảy ra tai vạ gì.
Thanh niên tuấn lãng khẽ giật mình, trong mắt lập tức hiện lên một cơn giận muốn phát tác ra lại bị thiếu nữ bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.
- Nghe nói các ngươi chiêu mộ Thú Liệp giả này đến, đã từng là một tân binh của tập đoàn Melon chúng ta, tên gọi là Đỗ Địch An phải không?
Thiếu nữ tiếp lời.
Forint hơi híp mắt, ngửi được ý đồ công kích trong lời nói này, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, nhưng lúc Đỗ tiên sinh gia nhập quý tập đoàn, cũng đã là hảo hữu của gia tộc Ryan nên cũng biết rõ về tộc Ryan gia tộc đã từng là một phần tử của Melon, hôm nay gia tộc Ryan rời khỏi tập đoàn Melon lại biết được Đỗ tiên sinh vẫn đi theo.
Trong lòng thiếu nữ thầm nghĩ xảo trá, nàng vốn định dùng lí do "Đục khoét nền tảng" thoái thác đến ép buộc Forint, không nghĩ tới lời nói vừa nói ra đã bị chặn lại, quả nhiên là lão hồ ly.
- Là như thế này sao?
Thanh niên tuấn lãng bên cạnh hơi cười lạnh nói:
- Nghe nói vị này Thú Liệp giả họ Đỗ, ba năm trước đây phạm phải tội đánh cắp Long sơn Hồng Bảo Thạch của gia tộc Milan chúng ta bị phán vào tù và được sở thẩm phán tự xét duyệt, việc này chắc có lẽ không giả, tập đoàn các ngươi sử dụng người như vậy, sẽ không sợ hắn trộm nhà kho tập đoàn các ngươi sao?
Forint lạnh nhạt nói:
- Đỗ tiên sinh là bị oan uổng, lúc này đã phân biệt là sai, Đỗ tiên sinh sau này sẽ khiếu nại với sở thẩm phán. Hơn nữa Long sơn Hồng Bảo Thạch của gia tộc Milan các ngươi là một trong tam bảo như thế, rõ ràng được trông coi rất cẩn thận, thật sự khiến người có thể lo.
Thanh niên tuấn lãng tắc nghẽn một cái, nắm chặt nắm đấm lại, tức giận trồi đến ngực.
Thiếu nữ ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Forint:
- Ta thấy yến hội của các ngươi cũng đã bắt đầu, không hoan nghênh chúng ta nhập cuộc sao?
Forint cười nhạt một tiếng, nói:
- Người tới là khách, hai vị đã đến rồi thì cùng tham gia đi, chỉ là kỵ sĩ hai vị mang theo vẫn là giữ ở bên ngoài tốt hơn, nếu như mạo phạm đến những người khác cũng không lễ phép lắm.
Ánh mắt thanh niên tuấn lãng chuyển động một cái, nói:
- Tộc trưởng nói đúng, ta đột nhiên có một chủ ý, lần này tới vội vàng cũng không mang lễ vật gì, chúng ta sẽ biểu diễn một chút, góp vui cho mọi người thấy như thế nào?
Quý tộc khác hai mặt nhìn nhau, không có người trả lời.
Forint híp híp mắt, nói:
- Lễ vật thì không cần, lão hủ sao có thể nhận quà tặng của hậu bối.
- Nếu không tặng lễ thì vãn bối đứng ngồi không yên rồi.
Thanh niên tuấn lãng cười cười, nói:
- Nghe nói vị Thú Liệp giả này họ Đỗ thực lực phi phàm, là một vị Thú Liệp giả Trung cấp phải không, không bằng để hắn phối hợp với kỵ sĩ của ta, để mọi người thấy bản lĩnh của vị Thú Liệp giả này.
Sắc mặt Forint trầm xuống, hắn tuyên bố ra ngoài Đỗ Địch An là Thú Liệp giả Trung cấp để tạo thanh thế cho tập đoàn, đối phương hiển nhiên là bắt lấy điểm ấy, thừa cơ tới phá.
Đỗ Địch An thấy Forint đang do dự liền lên tiếng:
- Cũng tốt, đã có thể góp vui cho mọi người, ta cam tâm tình nguyện tiếp.
Nói xong, bước ra vài bước, mỉm cười với thanh niên tuấn lãng, nói:
- Gia tộc Milan đúng không, chắc hẳn ngươi cũng biết Thú Liệp giả luyện tập kỹ xảo đều lấy giết chóc làm chủ, biểu diễn đơn thuần ta cũng không quá thuần thục, nếu không phải không may làm bị thương thuộc hạ của ngươi thì xin thứ lỗi.
Hai mắt thanh niên tuấn lãng dò xét trên dưới Đỗ Địch An, đáy mắt hiện lên một chút sát ý, trên mặt lại hiện nụ cười nói:
- Cũng đúng, tính cách kỵ sĩ đều quá chính trực nên sợ làm bị thương ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể bảo trọng thân thể.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua bội kiếm bên hông của hắn, lại cười nói:
- Thoạt nhìn ngươi dường như cũng là một kỵ sĩ, không bằng ngươi tự mình xuất thủ, như thế mới lộ ra thành ý.
Nụ cười trên mặt thanh niên tuấn lãng hơi cứng ngắc, hắn xác thực là kỵ sĩ và cũng thông qua được các khảo hạch của kỵ sĩ, nhưng hắn dù sao cũng là quý tộc, đạt được thân phận kỵ sĩ chỉ là mạ vàng trên người, cũng không có nghiêm cứu sâu, chỉ là một gã kỵ sĩ Sơ cấp chân chính, chiến đấu đơn thuần cũng chưa đủ mạnh để đấu với Thú Liệp giả Sơ cấp, mà đối với tin tức về Đỗ Địch An, hắn sớm đã từ tập đoàn Melon tập biết được rất rõ ràng, ba năm trước đây chính là Thú Liệp giả sơ cấp, mặc dù là Thú Liệp giả sơ cấp và trình độ còn chưa hoàn toàn nắm giữ thuần thục, sau này lại vào tù thụ hình, thể chất của Thú Liệp giả dù sao vẫn còn, chính mình chưa chắc là đối thủ.
- Quý tộc cũng tranh đấu với Thú Liệp giả.
Tâm tư thanh niên tuấn lãng chuyển động, hào phóng mà nói.
Đỗ Địch An cười cười, nói:
- Nhưng ngươi cũng là một vị kỵ sĩ không phải sao, chắc chắn có sẵn tinh thần dũng cảm của kỵ sĩ chứ?
. . .
. . .