Chương 188: Đánh Mặt
Thanh niên tuấn lãng biến sắc, Đỗ Địch An dùng tinh thần của một kỵ sĩ để bức bách hắn, xác thực hắn không có lý do gì để lùi bước.
Tuy nhiên hắn là quý tộc, đối với hắn thì thân phận kỵ sĩ chỉ là một lớp mã vàng, nhưng có thể thông qua tầng tầng khảo nghiệm đạt để được thân phận này, hắn vẫn có được tinh thần của một kỵ sĩ, giờ phút này mọi ánh mắt đều đang nhìn hắn, mặc cho hắn khua môi múa mép để giải vây, những người khác sẽ cũng cho rằng, hắn đang sợ hãi!
Hắn đột nhiên cảm thấy tức giận, ngay khi muốn đáp ứng thì thiếu nữ bên cạnh hắn bỗng nhiên nói:
- Kander chỉ là khách đến chúc mừng, nào có chuyện khách tự mình ra trận, đàn ông các ngươi một khi luận bàn khó tránh khỏi sẽ có tổn thương, nếu là làm hắn bị thương thì thật là không nên.
Thấy thiếu nữ xảo diệu tiếp lời, Đỗ Địch An hơi híp mắt, nói:
- Thật sao, đã tiểu thư xinh đẹp này đều có thể nhìn ra hắn sẽ bị ta đả thương, như vậy xác thực không cần thiết luận bàn nữa, dù sao muốn trợ hứng cũng cần phải có qua có lại, nếu như chỉ nghiêng về một bên tại hạ thì quá mất phong độ rồi.
Đang nói chuyện, khóe miệng hắn hơi cong lên lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Giờ phút này hắn đang đưa lưng về phía những quý tộc khác, sẽ không người chú ý tới biểu lộ của hắn.
Thanh niên gọi là Kander cùng thiếu nữ lại nhìn thấy được, thiếu nữ nhướng mày, vừa muốn mở miệng lần nữa thì Kander hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đã là ngươi có tự tin như vậy, ta thật muốn lĩnh giáo một lần, phải chăng Thú Liệp giả thật sự rất lợi hại như lời đồn đại.
Đỗ Địch An khoát khoát tay lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi để tránh bị ta đả thương, vị tiểu thư này đều có thể nhìn ra ngươi không địch lại ta, cần gì đau khổ cậy mạnh chứ?
Thiếu nữ nhíu mày, nàng vốn muốn giải vây cho Kander, không ngờ Đỗ Địch An lại lợi dụng sơ hở để phản kích, kích động Kander phải đâm lao theo lao.
- Có thể đánh thắng hay không, phải so qua mới biết được.
Ánh mắt Kander tỏa ra cuồn cuộn sát ý, nói:
- Coi như là góp vui cho Forint Tộc trưởng là được, ngươi nên cận thận, nếu bị lợi kiếm của ta đâm bị thương rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Đỗ Địch An lắc đầu nói:
- Ta thì sợ đả thương ngươi, làm ngươi mất mặt.
- Đã thi đấu, bị thương là chuyện rất bình thường, ngươi tự lo cho mình là được.
Kander cầm chặt thanh kiếm nhỏ bên hông, rút ra từ từ, lạnh giọng nói:
- Bắt đầu đi!
- Thiếu gia, không được!
Một kỵ sĩ tuổi trung niên vội vàng thấp giọng ngăn lại.
Sắc mặt Kander trầm xuống, nói:
- Không cần ngăn cản ta!
Trung niên kỵ sĩ nhìn hắn một cái thở dài, biết rõ hắn tuyệt không phải xúc động, mà là thiếu niên trước mắt dồn ép đến không thể không chiến, trong lòng tràn ngập hận ý với Đỗ Địch An.
Thiếu nữ thấy việc đã đến nước này, thở dài một tiếng, nhìn Đỗ Địch An thật sâu, lui về phía sau vài bước. Dưới sự bảo vệ của kỵ sĩ gia tộc Mel, nàng đến biên giới đại sảnh để tránh bị ngộ thương.
Đỗ Địch An chậm rãi thu liễn vẻ mặt tươi cười, lặng yên nhìn xem hắn, đưa tay ra hiệu:
- Mời!
Kander thấy hắn lộ ra sơ hở dưới nách, khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên động thân huy kiếm đâm ra.
Vèo một tiếng, Đỗ Địch An còn đang đưa tay ra hiệu mời đột nhiên động, cả người nhanh như một đạo tàn ảnh vượt qua kiếm của đối phương, một bước dài đã đến trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt Kander co rút lại, tuy đã ngờ tới Thú Liệp giả có thể chất không giống bình thường, nhưng không nghĩ tới lại chênh lệch đến như vậy, hắn vừa muốn huy kiếm đón đỡ, lại nhìn thấy Đỗ Địch An nâng tay đánh tới.
"Ba" một tiếng, Kander liên tục lui về phía sau vài bước, bước chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, cái cổ hơi vặn vẹo sang một bên, khuôn mặt tuấn lãng hơi đỏ lên, phía trên con lưu lại dấu bàn tay.
- To gan!
Trung niên kỵ sĩ vội vàng xông ra, ngăn ở trước mặt Kander, rút bội kiếm chỉ vào Đỗ Địch An, quát:
- Bình dân chết tiệt, còn không quỳ xuống!
Đỗ Địch An vội vàng nói:
- Không có sao chứ, ngươi không sao chớ, có bị thương hay không?
Mê muội một hồi, Kander tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy gương mặt bỏng rát, giờ phút này nghe Đỗ Địch An hỏi thăm, cơn tức giận xông thẳng lên đầu, hắn vừa muốn mắng chửi lại nhìn thấy động tác của Đỗ Địch An, suýt nữa ói máu.
Chỉ thấy Đỗ Địch An đang nắm bàn tay hắn, mặt mũi tràn đầy ân cần, nói:
- Không làm ngươi bị thương chứ, có đau hay không? Thật có lỗi, thật có lỗi, ta không nên ra tay nặng như vậy.
Cái gì là khiêu khích?
Cái gì là hiếp người quá đáng?
Kander chỉ cảm thấy lá phổi sắp nổ tung, nhất là khi hắn liếc xéo phía sau lưng Đỗ Địch An, tất cả mọi người đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc để hắn cảm thấy nóng máu, mặc dù không có tấm gương nhưng hắn có thể tưởng tượng được giờ phút này mình chật vật cỡ nào, quá mất mặt.
- Giết, giết hắn đi!
Kander cắn chặt răng vang lên âm thanh ken két, phẫn nộ rít gào.
Trung niên kỵ sĩ nghe vậy nắm chặt bội kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, bỗng nhiên bước một bước dài, trường kiếm liên túc quét ngang, nhanh như lưu quang, thậm chí không trung còn lưu lại bóng kiếm.
Đỗ Địch An nghiêm nghị, không nghĩ tới trung niên kỵ sĩ này lại có thể chất không tầm thường, hẳn là tiếp cận thể chất của Trung cấp Thú Liệp giả, chỉ là không biết trong cơ thể hắn có Ma Ngân hay không.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, thân thể liên tục lui về phía sau, lại đưa tay đánh nghi binh, sau đó mới nhấc chân quét tới.
Trung niên kỵ sĩ định chém về phía cổ tay Đỗ Địch An, không ngờ Đỗ Địch An nửa đường thu tay lại, nhưng hắn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nhanh chóng nghĩ đến sát chiêu sẽ theo sau đánh nghi binh, ý nghĩ này chợt lóe lên, thân thể theo bản năng lui về phía sau, mạo hiểm vạn phần mà tránh thoát một cước của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An một kích không trúng, cũng không có ngây người mà nhanh chóng tiến lên trước, đưa tay nắm chặt cánh tay đối phương.
- Buông ra!
Trung niên kỵ sĩ chấn động cánh tay mình, muốn đẩy Đỗ Địch An ra, nhưng sau một khắc hắn lại cảm giác chỗ bị nắm đau nhức kịch liệt, dường như bị mấy cây gai nhọn đâm vào, sợ tới mức biến sắc, nâng tay kia lên để thoát ra.
Đỗ Địch An phản ứng nhanh chóng, tay phải bắt lấy tay kia của hắn, mũi chân điểm một cái, ngẩng đầu hung hăng đập về mũi của đối phương.
Bành một tiếng, trung niên kỵ sĩ ngửa ra sau, mũi phun máu, Đỗ Địch An thừa dịp nâng tay phải lên hung hăng nện vào khuỷu tay đối phương, răng rắc một tiếng, cánh tay cầm kiếm buông lòng, tư thế quái dị.
Trung niên kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, đau đến buông bàn tay ra, trường kiếm rơi trên mặt đất, vang lên âm thanh keng keng.
Ba vị kỵ sĩ khác không nghĩ tới đội trưởng của mình chỉ vừa đối mặt đã thua, vội vàng rút kiếm vọt lên.
Đỗ Địch An nâng tay trái nện một quyền ở giữa ngực trung niên kỵ sĩ đánh bay hắn ra xa, quay người lạnh lùng nhìn ba tên kỵ sĩ đang xông lại, trong mắt ẩn chứa sát ý lạnh băng giống như một đầu hung thú thoát cương, để ba vị kỵ sĩ vô thức dừng lại, nắm chặt bội kiếm vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.