Chương 232: Trở Về
Nghiệm chứng lần này khiến Đỗ Địch An tin rằng mình không xuất hiện ảo giác, móng tay mà thân thể sinh trưởng ra lại thật sự có thể cắt vỡ được kim loại, hơn nữa hắn cũng không dùng lực.
Hắn lại lần nữa dùng móng tay đâm túi vải bên cạnh nhưng cũng không thể đâm rách bọc hành lý, móng tay sắc nhọn lúc trước lập tức mất đi hiệu lực.
Đỗ Địch An kinh ngạc, hắn thử tất cả những thứ đồ xung quanh mình, một lát sau, hắn cuối cùng cũng tìm ra được kết quả. Ngón tay của hắn chỉ khi đối mặt với kim loại mớ lộ ra khả năng sắt nhọn như vậy, còn đối với vật liệu vải, đá, huyết nhục, lông….. đều như móng tay bình thường, chỉ là sắc nhọn hơn chút.
- Kim loại cứng nhất nhưng trước móng tay lại là yếu kém nhất sao?
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, nhưng từ nhỏ phụ thân đã dạy hắn thói quen suy nghĩ trầm ổn khiến hắn dần rơi vào trầm tư, việc đầu tiên có thể xác định chính là kim loại hoàn toàn cứng hơn vải, nhưng từ nhiều thí nghiệm thì có thể nhìn ra móng tay có hiệu quả đối với kim loại.
Kim loại do hạt kim loại tổ thành.
Để thử những kim loại khác nhau, hắn đã chộp lấy dao găm, thanh kiếm cùng mũi tên của mình!
Đều không ngoại lệ, tất cả đều có thể tùy tiện đâm vào!
Tốc độ thâm nhập của móng tay chỉ chậm hơn khi chộp vào tấm chì bên trong tường kép của áo giáp Thú Liệp giả.
Mà trong quá trình thâm nhập, Đỗ Địch An lại phát hiện lúc móng tay va chạm vào kim loại tựa hồ sẽ tuôn ra một tầng dầu quang khiến móng tay cực kỳ sáng loáng. Nhưng lúc nắm tấm vải cùng những vật liệu khác lại không thấy tầng dầu quang này.
Nhìn thấy tầng sáng bóng này, trong lòng Đỗ Địch An đột nhiên hiện lên một tia sáng, nghĩ đến tính khuếch tán trong những hạt nguyên tố khác nhau.
Ngón tay của hắn có thể đâm vào trong kim loại có lẽ không liên quan đến độ sắc nhọn của móng tay, mà là mà là tầng dầu quang bài tiết ra trên móng tay cùng sự khuếch tán của các hạt, hơn nữa không giống sự khuếch tán bình thường, trong thời gian ngắn liền khiến kim loại xuất hiện biến dạng.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Đỗ Địch An có chút thõa mái như thể là cách giải thích duy nhất trước mắt, nếu không chỉ dựa vào độ sắc nhọn của móng tay liền rất khó cắt được tấm vải, huống chi là kim loại?
- Cái này là năng lực Ma Ngân trung cấp của Cụ Nhiễm Giả sao, kim loại khuếch tán, nói như vậy lúc giao chiến với người khác sẽ có hiệu quả, nhưng trên phương diện săn bắn ma vật lại không có tác dụng quá lớn.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, năng lực này tuy có thể bổ sung năng lực xuyên thấu kim loại trên móng tay nhưng vẫn có hơi gân gà, trừ phi hắn khổ luyện kỹ nghệ vật lộn cận chiến, nếu không đối với thợ săn viễn trình thì có tác dụng thể lực không lớn.
Thế sự khó có thể hoàn mỹ, hắn đã từng bị đả kích trước đó nhưng cũng tiếp nhận năng lực này rất nhanh, nghĩ đến việc chế tạo ra một ít tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trong tương lai thì đúng là tay nghề đặc biệt!
Sau khi tiếp tục nghiên cứu một phen mà không tìm được tác dụng gì mới, Đỗ Địch An cũng chỉ có thể cho qua, ăn lương khô và thu thập bọc hành lý, hắn leo ra khỏi con đường bằng đá đổ hẹp mà hít thở không khí bên ngoài, sau đó quay về hướng Cự bích.
Nữa ngày sau, Đỗ Địch An quay trở về tới trước Cự bích, trên đường đi không gặp ma vật khác nên có thể thấy được nơi này không có quá nhiều ma vật, lượng nhu cầu ăn uống mỗi ngày làm cho ma vật nơi đây giảm bớt, vì vậy sau khi quét sạch một lần liền trong thời gian ngắn khó có thể nhìn thấy ma vật nơi khác du đãng tới.
Nhìn qua Cự bích cao ngất, Đỗ Địch An thật sự thở dài, vì Cự bích che mất ánh sáng nên nơi này nhận rất ít ánh sáng mặt trời khiến thực vật thưa thớt.
Mười thùng hỏa dược chồng chất đằng sau Cự bích đang phủ vải dầu.
Lúc đi ra lần này, Đỗ Địch An vốn tưởng sẽ gặp được những ma vật khủng bố kia, muốn lợi dụng những thuốc nổ này để chế tạo bẫy rập săn giết bọn chúng, xem ra kế hoạch hôm nay phải đợi đến khi cơ thể khôi phục, lại xâm nhập đến khu vực bên ngoài mới có thể dùng được những hỏa dược này.
Hơn nữa lần này Thực Thi giả bị nổ tung bởi một rương hỏa dược nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ, điều này cũng khiến hắn có cảm giác trực quan hơn về phòng thủ của ma vật và uy lực của hỏa dược, nếu gặp phải những ma vật cực kỳ khủng bố, sợ là dựa vào mười thùng thuốc nổ nơi này cũng chưa hẳn nổ chết nó.
- Lần sau tới cần phải tiếp tục mang theo một ít nữa.
Đỗ Địch An nghĩ thầm trong lòng, thông đạo hôm nay chỉ mình hắn ra vào, trữ hỏa dược tại đây cũng không ảnh hưởng gì.
Ánh mắt lướt qua bụi cỏ, Đỗ Địch An tìm được vị trí chôn chìa khóa, vặn chìa khóa mở khóa sắt khổng lồ của lối đi và nhất con đường lên.
Nhìn qua con đường u ám, trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, hắn khép con đường lại và quay người đi đến gần hỏa dược, móc ra 20 viên Hàn Tinh trong 24 viên, nhất là viên cơ giác Liêm Đao Hành Thi Hàn Tinh cũng được lưu lại, chỉ để lại bốn viên Hàn Tinh vào trong bọc hành lý.
Làm xong, Đỗ Địch An mới mở ra con đường lẫn nữa, thoát ra ngoài theo lối đi, chậm rãi khép lại cửa sắt lớn và quấn xiềng xích quanh cửa sắt rồi khóa lại.
Trên con đường trở về trong Cự bích, Đỗ Địch An nhìn thấy hai gã Quang Minh kỵ sĩ canh giữ bên ngoài thông đạo. Hai người nghe được động tĩnh liền quay đầu đề phòng, lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An đang nâng bọc hành lý có vẻ khó khăn, một người trong đói lập tức nói:
- Mời đứng lại, đừng nhúc nhích!
Đỗ Địch An nghe lời đứng ở cửa thông đạo.
Chỉ thấy một Quang Minh kỵ sĩ khác sau khi dò xét hắn liền lấy ra một cái vòi trong ngực và thổi lên, một lát sau, một con Hắc Nha truyền tin từ xa bay đến.
Quang Minh kỵ sĩ này ấy ra một vật từ trong ngực trói trên đùi Hắc Nha, sau đó cho phép nó bay đi.
Đỗ Địch An biết rõ bọn hắn thông báo cho sở Thủ Tịnh, vì vậy ngồi xuống một bên chờ đợi. Hai người nhìn thấy hắn ngông nghênh, ánh mắt lại lộ ra vài phần căm hận khó hiểu nên hết sức đề phòng hắn.
Một lát sau, một đội binh chạy đến, tất cả đều mặc áo giáp thuần một sắc trắng theo quy định, chỉ thấy trong đó có hai người mặc khôi giáp của Quang Minh kỵ sĩ chính thức, còn lại tất cả đều là hỗ trợ.
Ở giữa đội kỵ binh là một cỗ xe tù rất lớn, chế tạo bằng sắt thép vô cùng kiên cố.
Nhìn thấy xe tù chở tội phạm này, trong lòng Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ đến với năng lực của mình thì có lẽ vượt ngục càng thêm nhẹ nhõm.
- Lên xe.
Một Quang Minh kỵ sĩ bên trong nói với Đỗ Địch An, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chăm chăm.
Đỗ Địch An lên xe tù, ngồi xếp bằng và nói:
- Nhanh lên đi, thời gian của ta đang gấp.
- Hừ!
Quanh Minh kỵ sĩ này hừ lạnh một tiếng, khua tay nói:
- Đi!
Đoàn xe đổi hướng, men theo con đường mà đi.
Một lát sau, Đỗ Địch An đã đi tới bên trong sở Thủ Tịnh, những tài liệu hắn có được cùng với Hàn Tinh, dựa theo quy củ nên đều phải giao cho Quang Minh kỵ sĩ, do sở Thủ Tịnh nộp lên cho nguyên tố Thần Điện để tiến hành phân biệt và ước định.