Chương 294: Dụ Quái
Nghe được đỗ địch an nói, sắc mặt lão Kim hơi thay đổi, ý nghĩ dùng hỏa diễm xua ta ma vật vừa xuất hiện trong đầu nhất thời bị nghẹn lại trong yết hầu. Hắn quay đầu dò xét chung quanh, tránh bị ma vật lẻn tới gần.
- Đêm nay lão Hắc ngươi trực đêm, ngày mai Kacheeck cùng Jinny có nhiệm vụ, nghỉ ngơi cho tốt.
Đỗ địch an nói.
Heiba gật gù, trong năm người, sức chiến đấu của hắn cùng lão Kim thấp nhất. Coi như Đỗ Địch An không nói hắn cũng sẽ chủ động xin trực đêm.
Kacheeck cùng Jinny không nói gì, dựa vào vách tường lẳng lặng nghỉ ngơi.
Đỗ địch an đồng dạng tựa trên vách tường bê tông, phần lưng hơi ma sát, bột phấn liền ào ào rơi xuống. Ba trăm năm qua đi bê tông kiên cố đã sớm bị mưa cùng nhiệt khi ăn mòn liên tục. Điều này không khỏi làm cho hắn nghĩ đến cự bích, căn cứ vào sử bí thư hắn nhìn thấy trong thư viện, lịch sử cự bích có thể tìm đến thời đại 300 năm trước, nhưng cho đến ngày nay vẫn cứ sừng sững, hắn không thể không bội phục chất liệu cùng cấu trúc kĩ thuật của công trình này được.
Gió nhẹ mơn trớn đám cỏ dại mọc trong phế tích vang lên tiếng sào sạt, gió đêm man mát, mang theo mùi tanh nhàn nhạt cùng mùi thực vật tràn ngập trong không khí.
Năm người nghỉ ngươi trong bóng tối, lão Kim ở cạnh rút bội kiếm ra chăm chú ôm vào trong ngực đề phòng đột nhiên gặp gỡ nguy hiểm còn kịp thời phản ứng
Vẻ mặt Heiba nghiêm nghị dò xét xét xung quanh, vận dụng thị giác cùng thính giác tới cực hạn, cảm thụ tất cả nhất cử nhất động xung quanh, dựa vào ánh sao yếu ớt có thể nhìn thấy cỏ dại bị gió đêm lay động, trong bóng tối đong đưa như ma quỷ, tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
Một đêm căng thẳng qua đi.
Đỗ địch an cùng mấy người Kacheeck ngủ tới hừng đông, buổi tối cũng không gặp phải ma vật tập kích, Đương nhiên đây cũng không phải là may mắn mà là Đỗ Địch An thông qua khứu giác chọn địa điểm cách ma vật khá xa mới tránh được gặp phải ma vật.
Sắc trời tờ mờ sáng đỗ địch an đã tỉnh lại, nhìn thấy hắc ba ngồi bên ngoài lều đang nhìn quanh bốn phía, không ủ rũ chút nào.
Hắn khẽ mỉm cười lấy lương khô cùng nước ra bắt đầu ăn, đồng thời cũng gọi Kacheeck cùng Jinny, lão Kim tỉnh dậy.
Heiba nhìn thấy Đỗ Địch An tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm nói:
- Sao không ngủ nhiều hơn một chút?
- Quen rồi.
Đỗ địch an nói một câu rồi đứng dậy, chờ sau khi hắn thu dọn thỏa đáng, Kacheeck cùng Jinny, lão kim vừa tỉnh dậy cũng lục tục ăn xong lương khô, khôi phục tinh thần.
- Đi.
Đỗ địch an cõng túi lương kho trên túi đi trước dẫn đường. Rất nhanh năm người đã trở lại vị trí để đại pháo nguyên thủy hôm qua, đại pháo vẫn nằm trong bụi cỏ, không bị ma vật phá hoại, bên ngoài cũng không có dấu chân ma vật.
Đỗ địch an nhìn về Kacheeck ngạc nhiên nói:
- Kinh nghiệm của ngươi nhiều, hẳn phải biết làm sao để dụ ma vật chứ?
Nếu như không tới lúc quan trọng, hắn cũng không muốn bộc lộ năng lực ma ngân của mình ra trước mặt mấy người bọn họ. Tuy rằng ngày sau bọn họ cũng có thể tra ra ma ngân của bản thân là loại nào, nhưng thời gian sớm hay muộn có thể quyết định rất nhiều thứ.
Kacheeck nhún vai nói:
- Nói trắng ra những này ma vật này không khác gì so với da thú thông thường, chỉ là điên loạn hơn so với dã thú thôi. Muốn dụ dỗ chúng nó rất đơn giản, âm thanh, mùi tanh, cũng có thể dụ.
Đương nhiên nếu như ngươi biết chung quanh đây có ma vật gì, lại biết khẩu vị ưa thích của ma vật này thì đơn giản hơn nhiều. Bất quá trong đội ngũ chúng ta cũng không có ma ngân nhận biết, chỉ có thể dựa vào biện pháp nguyên thủy nhất.
Đỗ địch an gật đầu nói:
- Dùng âm thanh, hiệu suất quá chậm, vẫn là dùng mùi máu tanh đi. Còn nhớ ngày hôm qua nhìn thấy ma vật kia không, trước tiên dụ nó lên rồi giết, dùng máu của nó dụ những ma vật khác.
Kacheeck buông tay nói:
- Chủng loại ma vật này không dễ dụ như vậy, chúng nó biết điểm yếu của mình ở đâu nên sẽ không dễ dàng đi ra. Hơn nữa đại đa số loại ma vật ẩn núp này đều không quen sử dụng nhiều năng lượng, sức chịu đựng rất kém cỏi, chỉ dựa vào một đòn để giết chết con mồi. Vì lẽ đó coi như ngươi khiêu khích trên bờ nó cũng sẽ không ra đánh nhau cùng ngươi.
- Nó không ra, vậy thì bắt nó phải ra.
Đỗ Địch An hướng về phía Jinny nói:
- Các ngươi chờ ở đây, ta cùng kacheeck đi trước, Jinny, có động tĩnh gì ngươi nhớ bảo vệ tốt hai người bọn họ. Nếu như không ứng phó được hãy bỏ chạy về hướng lối ra, ở nơi đó chờ chúng ta.
Jinny liếc mắt nhìn hắn, yên lặng gật đầu.
Kacheeck thấy Đỗ Địch An không có ý định từ bỏ, cười khổ một tiếng, than thở:
- Nhất định phải phiền toái như vậy làm gì, ta ngại nhất là săn giết ma vật trong đất như này.
Oán giận một câu, bất đắc dĩ đuổi theo.
Một lát sau, hai người trở lại đầm lầy ngày hôm qua.
Ánh mắt Đỗ Địch An quét qua rong đầm lầy, những rong này cực kỳ dày đặc. Nhìn qua còn tưởng rằng phía trước là bình địa, may là bên trên không có cỏ dại, cùng với bụ cỏ hai bên đầm lầy bị chia ra. Bằng không rất dễ đi nhầm vào trong đó.
- Làm sao dụ.
Kacheeck nhìn đỗ địch an hỏi.
- Ngươi là cao cấp Thú Liệp Giả, còn hỏi ta?
Đỗ Địch An liếc nhìn hắn.
Kacheeck tức giận đáp:
- Ta không săn loại ma vật phiền toái này, quá nguy hiểm.
Đỗ Địch An không để ý tới hắn nữa, rút cung tên ra, liếc bên trong bồn địa vài lần, tay trái nắm cung, tay phải cài tên hít một hơi, mũi tên bắn mạnh ra.
Phốc một tiếng, mũi tên bay vào trong một bãi đất đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó, bỗng nhiên bên trong truyền ra một tiếng gào cực thấp trầm, tiếp theo rong mặt ngoài đột nhiên xoay chuyển, rung nhẹ mấy lần rồi lại bất động. Chỉ là mũi tên kia chìm vào bên trong, biến mất không thấy tăm hơi.
Đỗ địch an từ phía trên nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ ràng một đường viền to lớn thoáng hiện lên, độ dài ước chừng mười thước, dáng dấp tương tự với cá sấu thời đại trước. Ma Trảo Ngạc sinh hoạt tại chỗ này mười năm trước, bây giờ ma vật mình đang nhìn thấy này vô cùng có khả năng là Ma Trảo Ngạc.
Kacheeck ôm cánh tay nhìn thấy động tĩnh bên trong, lạnh nhạt nói:
- Vô dụng, ngươi công kích làm nó bị đau ngược lại sẽ chui vào càng sâu. Ngươi gặp thích khách còn có thể chính diện đánh tới sao?
Đỗ địch an không nói gì, ánh mắt dò xét chung quanh, rất nhanh đã bắn ra tiễn thứ hai.
Lại một tiếng gầm nhẹ vang lên, mũi tên đóng mặt ngoài bùn đất, rồi lại đột nhiên chìm xuống giống như bị người khác kéo xuống.
Kacheeck thấy đỗ địch an vẫn chưa từ bỏ ý định, cười gằn hai tiếng, cũng không nói nữ, chỉ là ánh mắt nhìn qua chung quanh, lông mày dần nhăn lại.
Đỗ địch an đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại giương cung xạ kích. Từng mũi tên xạ vào trong đầm lầy, có cái trực tiếp găm vào bùn đất, nói rõ đã bắn trượt. Có cái sau khi bắn vào liền nhìn thấy động tĩnh thật lớn.
Đã qua nửa giờ, tất cả mũi tên mang theo đã bị đỗ địch an mang bắn hết. Vẻ mặt hắn càng nghiêm nghị, không nghĩ số lượng ma vật trong đầm lầy này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn, ít nhất có hai mươi con!
- Xem ra chúng ta nên đổi mục tiêu săn giết đầu tiên rồi.
Đỗ địch an thu hồi cung tên, suy tư.
Kacheeck nghe hắn nói như thế, lông mày nhíu lại, nói:
- Ngươi muốn săn giết trong này? Đùa gì thế, một con ngươi cũng không dụ ra được, huống hồ bên trong nhiều như vậy. Nếu như thật sự tất cả chúng nó đều lao ra, coi như là ở trên lục địa mấy người chúng ta cũng không đủ chúng nó ăn. Hiện tại ta không thể dùng quá nhiều sức mạnh, ai bảo ngươi không cho ta gỡ đinh xuống. Nếu không phải vậy, chờ ta khôi phục lại thời kì toàn thịnh, tay không giết những vật nhỏ này cũng dư sức.
- Đừng nói nhảm.
Đỗ địch an đánh gãy hắn, nói:
- Trước tiên đi về trước, thông báo bọn người Jinny chuẩn bị tác chiến để Nàng qua đây. Chờ ta dẫn những ma vật này lên, để cho nàng dẫn dụ chúng tới địa phương đã bàn từ trước.
Kacheeck tức giận nói:
- Không phải ngươi đã dẫn dụ nửa ngày sao, hiện tại đến một con cũng không thấy.
- Ai nói vừa nãy ta dụ chúng.
Đỗ Địch An liếc hắn một cái, nói:
- Nói ngươi đi thì đi, dông dài cái gì?
Sắc mặt Kacheeck hơi cứng lại, tức giận dâng lên, hừ một tiếng nói:
- Được, ta xem ngươi làm sao dẫn dụ. Ta nói trước, nếu như gặp phải rắc rối thì ta sẽ không chịu chết cùng ngươi!
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn rời đi, Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, lấy lợi kiếm bên người cắt một mảnh cỏ dại ố vàng xuống.
...
Biện: Khang_a_ca