Hắc Ám Vương Giả

Chương 295: "Ầm"

Chương 295: "Ầm"
Trường kiếm vô cùng sắc bén, chém vào từng ngọn cỏ dại như gió thu cuốn hết lá vàng, từng mảng lớn cỏ dại bị cắt đứt.
Một lát sau, cỏ dại trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều bị chặt đứt, một vài cây nhỏ đang sinh trưởng trong đó cũng bị chém đứt. Đỗ địch an ném những cỏ dại cùng những cành cây này đến bồn địa trong đầm lầy, rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Lúc này, Jinny vội chạy tới nhìn thấy cảnh tượng trống trải chung quanh, ánh mắt nhất thời tập trung vào đầm lầy phía trước mà nói:
- Nghe hắn nói ngươi muốn dẫn theo ma vật trong này ra sao?
Đỗ địch an khẽ gật đầu nói:
- Chờ chúng nó đi ra, ngươi hãy dẫn chúng nó đến nơi mà ngày hôm qua chúng ta đã ước định, cứ theo kế hoạch mà làm việc.
Jinny tia cau mày nói:
- Nhưng mà làm cách nào dẫn chúng nó đi ra?
- Đơn giản.
Đỗ địch an lấy diêm từ trong túi ra, trong lòng thầm thở dài, nếu như sớm có sự chuẩn bị, tự mình mình mang theo mấy thùng dầu hoả đến, thì chỉ cần làm ít mà hiệu quả đã nhiều rồi.
Loạt xoạt một tiếng, diêm bén lửa, đỗ địch an chộp lấy một nắm cỏ quấn quanh ngọn đuốc rồi đốt cháy lên, chờ đến khi nó cháy gần hết, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, hắn mới ném mạnh ngọn đuốc đang rực lửa vào đám bồn địa đang chồng chất cỏ dại, rất nhanh, ngọn lửa đã cháy lan tràn khắp bãi cỏ cuồn cuộn như sóng dữ, lan rộng sang những mảng cỏ dại xung quanh, lửa lớn cứ cháy hừng hực mà lên, sức nóng đập vào mặt và khói đen cuồn cuộn xộc lên.
Jinny nhìn ra mà choáng váng.
Ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt giữa bồn địa trong đầm lầy, sức nóng kịch liệt tăng lên, đỗ địch an chăm chú nhìn vào một điểm giữa bồn địa, đột nhiên ánh mắt hắn có phần hơi rùng mình, trầm giọng nói:
- Chúng nó sắp đi ra rồi!
Nhắc nhở Jinny xong, hắn liền xoay người chạy đi.
Sắc mặt Jinny biến hóa, đưa mắt nhìn chằm chằm bồn địa, chỉ thấy trong đó một chỗ đột nhiên nhô lên giữa ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, là một cái miệng lớn như chậu máu doạ người, răng nanh sắc bén như đinh sắt, há miệng gặm cắn vào một bên bãi cỏ dại đang bị thiêu đốt kia, kéo nước bùn lắp lại bốn phía, dập đi không ít lửa.
Jinny nhìn thấy bóng dáng hơn mười mét đen kịt đang uốn lượn này, trong lòng có phần hơi lạnh lẽo khiếp sợ, không ngờ rằng bản thân lại phải lần theo Thú Liệp giả mà săn giết, ngày thường bọn họ đã chiến đấu cùng những ma vật hung tàn như vậy, chẳng trách người nào người nấy xảo trá như cáo, tàn nhẫn thô bạo.
Nàng khom lưng nhặt lấy nắm bùn trên đất lên ném về phía nó, bắp thịt toàn thân đã căng cứng, chuẩn bị bỏ chạy thoát thân bất cứ lúc nào.
Hống! Hống!
Bên trong ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt kia lần lượt xông ra bảy, tám đạo Ma Ảnh đen kịt uốn lượn, gầm thét dữ tợn nhào tới ngọn lửa, bị sức nóng của ngọn lửa đỏ rực này kích phát đến hưng phấn điên cuồng không thôi, một vật thể khổng lồ ở xung quanh đám cháy đó, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo nhất thời chăm chăm đặt vào Jinny rồi đột nhiên bơi lại.
Jinny không có kinh nghiệm săn bắn ma vật, tất cả tài nghệ mà cô ấy học được đều là nhằm vào Thú Liệp Giả, bởi vậy lập tức không suy nghĩ được gì mà xoay người bỏ chạy.
...
...
Tại một gò núi, xung quanh trải đầy cỏ dại, có vài chỗ kiến trúc đã bị rêu ăn mòn bị dây leo ép vỡ.
Ba người Lão kim, Heiba, Kacheeck đang đứng trên gò núi, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, nghe được tiếng thú gào thét mơ hồ từ phương xa truyền đến, sắc mặt Kacheeck hơi thay đổi, không ngờ rằng Đỗ Địch An thật có biện pháp dụ đám ma vật từ bên trong vũng bùn ra, ánh mắt của hắn lấp lóe chốc lát, nhìn về một nơi xa xăm mà nói với Lão Kim cùng Heiba:
- Hắn sắp trở về rồi, chuẩn bị đi.
Lão kim cùng Heiba hơi run, tuy không biết hắn dùng cách nào để phán đoán, nhưng biết chắc trong trường hợp như vậy, đối phương sẽ không trêu đùa bọn họ, bọn hắn liền lập tức theo kế hoạch mà Đỗ Địch An phân phó rời khỏi nơi trốn, đi tới một dốc cao của một gò đồi gần đó, nơi này có mấy tảng đá to đường kính khoảng chừng bốn mét, đây là tảng đá thật, không phải là bê tông được tháo trời ra từ trong phế tích.
Vèo!
Đỗ Địch An từ trong bụi cỏ lao ra.
- Sắp tới rồi.
Ánh mắt Đỗ Địch An có vẻ mong đợi, băng băng tiến thẳng về phía trước, bỗng nhiên bước chân hắn đột nhiên khựng lại, trong mắt có một tia nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn lại phía bên trái, ngay vị trí đó, có một luồng khí tức ẩm ướt bùn đất, dĩ nhiên là nó đang di động?
- Có ma vật khác ẩn núp ở xung quanh đây sao?
Đỗ Địch An ngớ ngẩn, bản thân dĩ nhiên không thể nhận ra được, ma vật này tỏa ra mùi giống bùn đất như thế, cho nên đã không bị hắn chú ý phát hiện, cho tới giờ khắc này,cỗ mùi này đang thong thả di động mới khiến hắn lưu ý đến, hơn nữa hắn biết, khi mà bản thân nghe thấy được cỗ mùi đang di động này thì có nghĩa là ma vật mang theo cỗ mùi này đã di chuyển đến một hơn xa hơn, và mùi hương lan tỏa không kịp với tốc độ di động thực tế của ma vật.
Hắn quay đầu lại con đường mà mình đang đi, mí mắt khẽ giật, đáy lòng hắn bỗng nhiên có một luồng cực dự cảm khó lường, hắn dừng lại tại chỗ vài giây, rồi đột nhiên xoay người chạy hướng về gò núi, thấy hai người lão kim cùng Heiba đã đến địa điểm mai phục của bản thân chuẩn bị kỹ càng, đáy lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên mà nói với Kacheeck:
- Ngươi lập tức đi yểm trợ Jinny tia thoát thân, ta có dự cảm không lành, có lẽ đã dẫn ra là quá nhiều ma vật rồi.
Kacheeck cũng không hỏi dò hắn đã làm thế nào để dẫn ma vật lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị nói:
- Ta cũng đột nhiên có cảm giác sợ hết hồn hết vía, dựa vào trực giác săn bắn của mà xem, hoặc là có những tay thợ săn khác đang mai phục chúng ta, hoặc là trong những ma vật mà ngươi đã dẫn tới đây, có vật gì đó vô cùng khủng bố.
Đỗ địch an hít một hơi thật sâu, nói:
- Đi thôi , cứ theo kế hoạch thứ hai của ta mà làm.
Kacheeck chăm chú nhìn hắn một lúc rồi không nói thêm gì nữa mà xoay người bước xuống khỏi gò núi cao, nhanh chóng chạy vào trong bụi cỏ.
Đỗ Địch đứng ở phía trước đại pháo, lấy cây đay đã luyện thành hỏa dược đen kịt từ cái túi đeo bên cạnh ra nhét đầy vào bên trong đại pháo, số hỏa dược màu vàng còn lại trong tầng hầm sâu trong lòng đất của hắn cũng chỉ đủ chế tạo ra ba viên địa lôi, hắn đã không chế tạo quá nhiều, lần này ra khỏi vách tường chủ yếu là để kiểm nghiệm lực phá hoại của đại pháo.
Vèo!
Phần cuối bụi cỏ phía trước bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen, phân bãi cỏ thành một đạo hắc tuyến, thẳng tắp mà lao đến, đó chính là Jinny đang chạy như điên. Đằng sau thiếu nữ này là ba cái bóng đen dài hơn mười mét, trông giống như một con cá sấu khổng lồ, thân thể bẹp ép sát mặt đất, tứ chi ngắn nhỏ, trảo lực cực mạnh, dựa vào lợi ngạc có thể chi phối xoay quanh 180, mà có thể kiềm cổ hầu hết tất cả các con mồi, ở tại trên lưng là một lớp giáp với những mảnh sừng nhỏ được sắp xếp cực kì đều đặn trông như một tác phẩm nghệ thuật, vững vàng mà bảo vệ sống lưng cùng phần gáy của nó, có thể chống đỡ được lợi trảo cùng răng cưa cả phần lớn ma vật cùng đẳng cấp.
Ma vật này chính là Ma Trảo Ngạc đẳng cấp mười chín đáng sợ!
Đỗ Địch An chăm chú nhìn nó, trong tay lấy một que diêm, tay kia cầm lấy đại pháo, tập trung điều chuẩn phương hướng.
Trên khoảng đất trống hình cung ngay gò núi phía trước, có một chữ ' thập ' được sắp xếp bằng cỏ dại, đó chính là kí hiệu mà hắn để lại cho Jinny.
Nơi mà nòng pháo hướng về, chính là mõm giữa của chữ thập.
Ầm! Ầm! Ầm!
Con Ma Trảo Ngạc thể trọng mấy tấn kia dẫm đạp trên mặt đất mà vang lên âm thanh ong ong, như như sấm sét đùng đùng đánh xuống mặt đất, cỏ dại bị gió thổi nghiêng ngả tứ phía.
Jinny nhảy vào đám cỏ dại dày đặc, tư thế mạnh mẽ vô cùng, cỏ dại dày đặc xung quanh dường như không thể gây ra trở ngại cho nàng, thân ảnh nàng khéo léo chạy dọc theo một đương thẳng, cương đinh trên cánh tay, xương bả vai, cùng xương sườn nơi đang kịch liệt lay động ma sát với lớp lông cừu mềm mịn bên trong chiến giáp thợ săn.
Rất nhanh Jinny đã chạy đến khu đất trống phía trước gò núi, lớp nhựa đường phố từ lâu đã khô nứt, lồi lõm, nàng tập trung tầm mắt tìm tới nơi có kí hiệu chữ thập xếp bằng cỏ dại trên bãi đất trống, mồ hôi nóng giàn dụa trên mặt, ánh mắt nàng lóe lên vẻ kiên nghị, ra sức mà chạy tới.
Loạt xoạt một tiếng, đỗ Địch An cầm diêm, vội nhen lửa đại pháo, hắn thay đổi hướng nòng pháo, nhắm vào ba con ma trảo ngạc phía sau Jinny tia, nòng pháo cũng chậm rãi chuyển động theo thân thể của bọn chúng.
Oành! !
Nòng pháo bỗng nhiên nổ vang, thanh âm điếc tai nhức óc đột ngột mà kịch liệt vang lên bên tai, ấn mặt đất ngay phía dưới chân đại pháo lõm xuống một hố sâu, ánh lửa từ nòng pháo chợt lóe lên, một luồng khói đặc màu xám xịt phải ra, đạn pháo phá không mà đi, ầm ầm va vào thân thể con Ma Trảo Ngạc thứ hai, oanh một tiếng, âm thanh nổ tung bỗng nhiên đùng đùng vang lên!
Đạn pháo ầm ầm nổ tung.
Ầm! ! !
Một bên thân thể của con Ma Trảo Ngạc thứ hai kia như bị một luồng sức mạnh vô hình hất bay, mất thăng bằng mà liên tục lăn lộn mấy vòng liền trên mặt đất, va vào sau lưng con Ma Trải Ngạc thứ ba khiến nó cũng lảo đảo mà ngã nhào qua một bên.
Con Ma Trảo Ngạc xông lên trước thì phần đuôi cũng bị tác động kịch liệt, thân thể cao đang dốc sức chạy điên cuồng kia nhất thời té ngã, nhưng rất nhanh đã bò lên trở lại
Tiếng vang kinh người cùng trận nổ chấn động kia, đã khiến Heiba cùng lão Kim đang đứng hai bên gò núi phải nhìn ra mà trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin vào mắt mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất