Chương 006: Ủ mưu trong đêm. (1)
“ Là Tiết Kiến Đình, cùng với một đám lưu manh, khi đó chúng đi đánh Lão Ngô bán tiền cổ, Lão Ngô có vài đồng tiền giá trị không chịu bán ... Lúc đó đã là hơn một tháng sau, lúc đầu tôi không để ý, biển số xe đã thay đổi, nhưng chỗ bị xước sơn bên trái, đèn xe bị vỡ, không biết vì sao lại không sửa. Tôi dám chắc là cái xe đêm hôm đó .... Rồi lại thêm vài tháng nữa, không thấy Tằng Quốc Vĩ tới chợ, có người đồn cậu ta ôm đồ cổ chạy rồi, trong mắt mọi người chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong là rất bình thường. Nhưng tôi biết Tiểu Tằng, cậu ấy mà muốn phát tài có vô số cơ hội, bằng vào đôi mắt nhìn đồ cổ của cậu ấy đâu phải khó ... “ Ông già nuối tiếc thở ngắn than dài, mất một lúc sau lại kể: “ Nhiều năm sau tôi cũng quên đi, tới khi cậu xuất hiện, rồi thấy Tề Viên Dân, Liên Nhận bị cậu bắt trọn ổ ... Lại nghe nói cả nhà Tiết Kiến Đình chết, tôi nghĩ lại chuyện xảy rằ, thấy rất nhiều vấn đề ... Cậu bỏ công phu điều tra nhiều tháng trời như vậy, ắt có ẩn tình trọng đại ... Chỉ là tôi lấy làm lạ, năm xưa sao không làm?”
“ Vì năm xưa cháu còn chưa phải là cảnh sát.” Giản Phàm nói đùa, xem như giữ chút thể diện cho đồng nghiệp trong nghề, nuối tiếc nói:” Chú Bạch, nếu mà chú nói với cháu chuyện này vào ngày đầu chúng ta gặp nhau thì vụ án được phá rồi ... Tiết Kiến Đình chết thật đúng lúc.”
“ Sai rồi chàng trai, nếu Tiết Kiến Đình không chết, không một ai dám nói với cậu chuyện này.” Ông già phản bác lại:” Cậu còn chưa hiểu sao? Nếu Tiết Kiến Đình còn sống, tôi sẽ không gặp cậu, chẳng may người ta biết tôi nói sau lưng, cái nắm xương này chịu nổi mấy đấm của người tắ? Chuyện đúng sai tôi không bình luận, nhưng giết chết thứ họa hại đó, có ai ở chợ Nam Cung không vui mừng ... Kỳ thực tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng Tiểu Tằng có ơn với tôi, cậu lại làm tôi nhớ tới cậu ấy, ngoan ngoãn thật thà như thế, tôi chẳng buồn lắm mồm.”
Mình mà ngoan ngoãn thật thà à? Giản Phàm nghe vậy chỉ cười cho quả không bình luận:” Chú Bạch, tuy Tiết Kiến Đình đã chết nhưng kẻ đứng sau hắn chưa chết, sao chú dám nói?”
“ Ha ha ha, vì bọn chúng không làm gì được tôi nữa, tôi không làm nữa, tối nay nói rằ, tôi dọn đồ 11 giờ lên tàu về quê, không bao giờ quảy lại Đại Nguyên. Ở Đại Nguyên này không biết tôi là ai.” Ông già cười ngạo nghễ, vuốt râu nói như thể đây là thành tựu lớn:” Chỉ thay đổi vẻ ngoài giả này, không ai nhận ra tôi nữa.”
“ Chú sợ báo thù nên đi sao?” Giản Phàm hơi áy náy:
“ Không không không! Bằng chút chuyện tôi biết chưa đủ bị báo thù, tôi đây ra ngoài xông pha chớp mắt đã 20 năm, già rồi, nhớ quê, không thể lênh đênh cả đời được ... Với lại cái nghề đồ cổ bây giờ, làm ăn nhỏ như tôi không dễ dàng nữa, muốn thừa lúc còn chút sức lực về quê hương phúc tuổi già. Chàng trai, tôi nói trước, đừng bảo tôi đi làm chứng, lời này tôi chỉ nói cho cậu mà thôi, nếu có thể giúp được cậu chút nào hay chút nấy, không giúp được thì tôi đã tận tâm rồi, thời buổi này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Ông già xem ra đã thực sự siêu thoát rồi, so với vẻ trang nghiêm tiên đạo ở chợ Nam Cung như thành con người khác, vừa nói vừa nhâm nhi ngọc mễ hoàng, nhìn có vẻ hưởng thụ vô cùng:
Giản Phàm cứ thấy chén vơi lại rót đầy:” Chú Bạch, chỉ bằng những lời này chú xứng đáng là cao nhân số một ở chợ Nam Cung . Được cháu hứa không bắt chú xuất đầu lộ diện, cũng không bắt chú làm chứng, nhưng có thỉnh cầu nho nhỏ, giúp cháu phân biệt vài người, đơn giản lắm, đợi cháu chút. “ Nói rồi vào thư phòng lấy cái laptop nát của mình rằ, bật máy gõ vài cái, lần lượt bật từng bức ảnh lên.
Đầu tiên, phó cục trưởng Tiêu Minh Vũ, đây là nghi phạm lớn nhất của Giản Phàm, nhiều lẫn chen chân vào vụ án, có điều ông già lắc đầu không nhận rằ.
Bức ảnh thứ hai, Vương Vi Dân, vẫn lắc đầu.
Bức ảnh thứ ba, Lý Uy, ông già chỉ tắy:” Dừng, tôi biết người này, từng tới chợ Nam Cung, chính là hắn, đeo kính gọng vàng, rất dễ nhận rằ.”
Một câu nói làm dạ dày Giản Phàm nhâm nhẩm đau, tiếp tục lại một bức ảnh nữa.
Ông già mắt sáng lên, lại nói:” Nhận rằ, tôi gặp người này tháng trước, dẫn theo một nữ nhân, xinh đẹp lắm, hình như quản hệ với Tề thái giám rất tốt, Tề thái giám tiễn ra tận cửa đón thái độ khúm núm ... Có vẻ làm quản, còn là quản lớn.”
Giản Phàm phải nhìn lại tấm ảnh Dương Công Uy trên màn hình, giọng phát run cha Dương Hồng Hạnh lại thâm thiết với Tề Viên Dân, hiềm nghi của ông ta vọt lên mức cao nhất: “ Chú không nhầm chứ?”
“ Ha ha ở chợ Nam Cung, có nhiều người trong tấy sở hữu nhiều hàng tốt hơn tôi, nhưng không ai có mắt tốt hơn tôi, làm nghề này không có nhãn lực thì vứt đi rồi, nhà sưu tầm có thân phận ở Đại Nguyên thì tôi biết tới chín phần.”
“ Vậy còn nữ nhân kia ạ, có đặc điểm gì không?”
“ Nữ nhân đó à .” Ông già có vẻ cảm thấy khó hình dung:” Hồ ly tinh, chắc chắn là con hồ ly tinh, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, trông rất trẻ, nhưng tuổi tác lại không ít, đó là loại nữ nhân khó nam nhân nào cưỡng lại được.”
Giản Phàm lại hít sâu một hơi nữa, đáng tiếc y không có hình Đường Thụ Thanh ở đây, y cũng chỉ mới thấy một lần ở trong nhà Đường Đại Đầu, tuổi tác phải hơn mẹ y rồi mà nhìn bề ngoài vẫn trẻ trung gợi cảm, nếu không nhờ ông già xác nhận. Có điều 7,8 phần không sai rồi, vợ cũ của Lý Uy, nhân tình đồn đại của Dương Công Uy, chuyện ngày càng phức tạp.
Tiếp ông già không nói thêm cái gì có giá trị, thời gian cũng đã muộn, liền muốn đi, Giản Phàm ân cần tiễn chân ông già ra tận bến ga Đại Nguyên, tiễn lên tàu hỏa, sợ dọc đường bị đói, còn mua thức ăn hoa quả đưa lên tàu
Đến khi về nhà Giản Phàm cẩn thận mở bút ghi hình gài ở ngực rằ, y đã đeo trước cuộc nói chuyện, lại có đoạn video quý giá được copy vào laptop, đây là manh mối giá trị nhất từ khi bắt đầu vụ án.
Theo hình vẽ phác họa của Sử Tĩnh Viện, vừa nghe lại lời kể của ông già, vừa lật mấy bản đồ quy hoạch cũ hoàn thiện vị trí của từng người ngày hôm đó, xác nhận mức độ đáng tin trong lời ông tắ, thí nghiệm vài lần không phát hiện sơ hở, đúng lời người bán bánh.
Chỉ có điều canh cánh trong lòng, ông già này không nhận ra người mình nghi ngờ nhất, lại nhận ra hai người mình ít nghi ngờ nhất, chẳng lẽ giữa Lý Uy và Tề Viên Dân có bí mật nào đó không thể công khai, hay chỉ vẻn vẹn vì thích đồ cổ mà tới chợ Nam Cung.
Còn vị nữa, Dương Công Uy, một lãnh đạo như vậy căn bản không thể liên quản gì tới Tề Viên Dân, cứ vô tình lộ diện, cũng thích đồ cổ à? Đường Thụ Thanh có vai trò gì, rất có thể là cầu nối trung gian giữa bọn họ?
“ Mẹ nó chứ? Rốt cuộc có chuyện gì đấy?|
Câu đố được kỳ vọng sẽ hé lộ chẳng những không hé lộ mà còn thêm câu đố khác, làm đầu óc Giản Phàm hỗn loạn, nhất là Dương Công Uy, đầu heo bụng lợn bộ dạng quản cách chướng mắt, nhìn thấy là y muốn đập vỡ màn hình.
Nhưng mà ông ta có cô con gái xinh đẹp làm người ta không ghét được, cục thành phố và chi đội cách nhau không xâ lắm, nhưng giữa hai người ngày càng xâ. Giản Phàm buồn chán nghịch di động, là cái di động Dương Hồng Hạnh tặng, nhưng hình nền lại là giai nhân khác, còn ảnh của Dương Hồng Hạnh cất sâu bên trong.