Chương 007: Ủ mưu trong đêm. (2)
Giản Phàm mở tập tin ra xem lại ảnh cũ của Dương Hồng Hạnh, xinh đẹp, thanh xuân đầy sức sống, nụ cười vô tà. Thật khó tin cục trưởng Dương lại sinh ra được cô con gái xinh đẹp như thế, tấm ảnh Giản Phàm thích nhất là mặc trang phục học viên, Dương Hồng Hạnh cầm súng nhắm bắn, xinh đẹp cá tính, xâ xâ còn có đám nam học viên đang nhìn trộm, nói không chừng có người chảy nước dãi.
Những hình ảnh thời trường huấn luyện luôn khơi lên ký ức mỹ hảo, trong giờ học mắt quả mày lại, trên lớp đùn đẩy lôi kéo, ngoài giờ trêu ghẹo, lại còn bữa tiệc rượu lén đồng đội trốn ra ngoài kia nữa, khi đó có một cái tâm kết là không muốn làm cảnh sát ... tới giờ tâm kết chưa hoàn toàn cởi bỏ.
Toàn bộ cuộc sống đi vào ngã rẽ rồi, Giản Phàm lơ đễnh lật từng bức ảnh một, tới ảnh nghệ thuật mặc đồ bơi bên bờ biển, khoe trọn đùi ngọc khỏe khoắn thon dài, hai tấy giang rộn, đường cong không quá nóng bỏng nhưng hết sức đẹp mắt, như nam châm chút đôi mắt Giản Phàm. Đột nhiên muốn gọi điện thoại hỏi, lớp trưởng ngủ chưa? Nhớ anh không? ... Trước kia y từng quấy nhiếu một người như thế.
Bấm số rồi lại thôi, không thể trêu hoa ghẹo cỏ nữa, vì lòng chuyển sang cô gái mình yêu, còn sắp phải đi gặp mẹ vợ, lần này có vẻ khó gấp cha vợ mấy chục lần, không biết lấy gì thuyết phục mẹ vợ đây nhỉ? Trong tấy có cuốn cổ phổ, nhưng thời gian quả quá bận, còn chưa thể đem nó chuyển hóa thành lợi ích thực tế, đó là bảo bối dùng để lấy vợ của Giản Phàm.
Bắt đầu nghĩ linh tinh rồi, từ vụ án liên tưởng tới mỹ nữ, từ mỹ nữ sinh gian tình, từ gian tình nhớ tới ái tình, nhớ tới chị Tương, mồm cười như thằng ngốc, di động đột nhiên rung lên, giật này mình, là điện thoại của Đường Đại Đầu.
“ Rời ổ rồi.” Đường Đại Đầu áp giọng nói:
“ Xác nhận chưa?” Giản Phàm hỏi vội:
“ Hiện đang đưa lên xe, không biết là đi đường không hay đường bộ.”
“ Bao lâu có thể lên đường?”
“ 20 phút, có bắt không? Nếu không bắt thì tôi cho người về.”
“ Bắt! Thăm dò tin tức chuẩn xác cho tôi, tôi dẫn người tới, bắt trọn ổ luôn.”
Đặt di động xuống, Giản Phàm khẩn trương khoác áo choàng, ôm laptop xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện báo đám Quách Nguyên 10 phút sau tập hợp, cuối cùng thấy lực lượng quá mỏng, cắn răng gọi điện cho Hồ Lệ Quân:” Chị Hồ, có vụ án trọng đại, chị mau mặc quần áo, tôi tới đón chị.”
“ Không cần cậu đón, cho tôi biết địa chỉ.”
Bên kia phát ra tiếng gắt gỏng cúp máy, Giản Phàm ngây ra một lúc, nói thừa rồi, cái gì mà mặc quần áo, nói tới đón là đủ, mà mình có ý gì đâu, xem ra chị Hồ thật mẫn cảm ...
Mười lăm phút sau.
Đường Tân Tây cách công viên Thanh Niên không xâ, có chiếc SUV đơn độc đỗ ở đó, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương đã tới, Hồ Lệ Quân đi đón Trương Kiệt tới sau, gõ gõ cửa đi vào.
Đêm lạnh trăng thưa, đã quả 0 giờ, đèn đường lác đác dẫn ra ngoài thành phố, công viên từng mảng cây cối tối đen, không lấy một bóng người, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt xuýt xoa lên xe, Giản Phàm ủ mưu đã lâu đi thẳng vào vấn đề:” Có vụ buôn lậu cổ vật tối nay rời Đại Nguyên, các anh em, bắt không?”
“ Cái gì?” Hồ Lệ Quân chưa ngồi xuống đã kêu lên nhìn Giản Phàm ngồi ghế lái:
Giản Phàm nhìn đám đồng đội ở dưới:” Tôi đảm bảo mọi người chưa bao giờ thấy nhiều di vật văn hóa như vậy, đây là vụ án cực lớn.”
Tiêu Thành Cương lần này phản ứng nhanh nhất, từ thần thái, giọng điệu của Giản Phàm là hiểu, giơ ngón giữa:” Oa ca, không phải định chơi chui không báo cáo đấy chứ! Đừng kéo em vào, không cẩn thận bị ghi vào hồ sơ, lần trước em bị đội trưởng Tần cảnh cáo rồi.”
Trương Kiệt cũng không vui, đang nằm trong chăn âm ôm vợ bị lôi tuột ra chỗ này, ai vui nổi:” Đúng thế, mệnh lệnh trong đội không cho phép làm bừa, người khác làm thì làm, tôi không làm, từ khi quen cậu như có quỷ ám ấy, không lúc nào sống yên.”
Có hai tên kia tỏ thái độ, Quách Nguyên cười không đáp nữa, Hồ Lệ Quân chỉ quản tâm tới vụ án:” Tin tức chính xác chứ?”
“ Tuyệt đối chính xác.”
“ Được, tôi xin chỉ thị đội trưởng Lục.”
“ Đừng, đừng chị Hồ.” Giản Phàm vội nắm lấy tấy Hồ Lệ Quân không cho cô gọi điện: “ Không phải tôi không tin tổ chức, mà không tin được, hai lần ra tắy, hai lần thất bại, đầu mối bị diệt, chẳng lẽ chị còn chưa hiểu sao? Chị thông báo mà đội trưởng Lục thích xin chỉ thị lại báo lên trên, gọi quả gọi lại tôi không biết tới tai ai, đảm bảm hỏng việc ... Không tin chị thử đi, chị gọi điện một cái, bên kia tẩu tán ngay.”
Nghe Giản Phàm nói thế những người còn lại nhìn nhau đồng cảm, Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân, không nhờ "chát" một cái, tấy đau rát, té ra vẫn còn nắm tấy người tắ, vội vàng rụt lại, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương cười khùng khục.
“ Nói tỉ mỉ hơn chút đi.” Hồ Lệ Quân trầm giọng nói, tựa đang châm chước:
Giản Phàm vội tổ chức ngôn ngữ nói vắn tắt:” Thời gian quả chúng ta trống giong cờ mở điều tra những người liên quản tới buôn bán đồ cổ, tôi tin đã truyền rộng đi trong giới, thêm vào mấy vụ án chúng ta nhắm vào đều chỉ về phía Tề Nguyệt Các, khi đủ áp lực, chắc chắn chúng phải di chuyển hàng của mình ... tai mắt ngoại vi của tôi đã tra hai mấy ngày, chúng có hai đợt hàng rời Đại Nguyên, cả hai đều an toàn, đoán chừng đủ cho chúng yên tâm rồi, tối nay là đợt thứ ba trong một tháng quả, hẳn là phong phú nhất.”
“ Nếu hợp pháp thì sao?” Trương Kiệt chất vấn:
“ Nếu hợp pháp thì có cần dùng cách này chuyển hàng không? Vừa không an toàn lại dễ gây hư hỏng, nếu là anh thì anh có chịu không?” Giản Phàm dễ dàng bác bỏ:
“ Sao hai lần trước cậu không lên tiếng?” Đến lượt Quách Nguyên hỏi:
“ Không thả săn sắt sao bắt được cá rô? Không ngại nói cho mọi người, vụ án này tra càng nhanh, anh em họ Tề chạy càng nhanh, hắn chỉ tiếc số giả sản này, nên chắc chắn nghĩ cách di dời, manh mối vụ án treo thì khẳng định khó làm gì được hắn trong thời gian ngắn, nhưng nhắm vào thứ này, hắn sẽ thành cá thịt cho chúng ta giết mổ.” Tuy đã ra sức cổ động, nhưng quả hai lần bất lợi, ba người Quách Nguyên không quyết được, Giản Phàm vỗ đùi mắng:” Nhìn đi nhìn lại làm cái gì, thường ngày thì hung hăng lắm, sao tới lúc cần thì như bà già thế? Làm không? Không làm thì cút xuống xe, tôi đi một mình, tội vạ mình tôi chịu, mẹ nó, chỉ ăn là nhanh thôi, gặp chuyện thì co vòi lại, vô tích sự, cảnh sát mẹ gì chứ.”
Ba người, không bốn người đều nhìn Hồ Lệ Quân, nói tới đáng tin nhất trong đội vẫn là Hồ Lệ Quân, chững trạc sắc xảo, cô cười khổ: “ Này, mấy người các cậu phạm sai lầm còn chưa đủ à? Bây giờ còn muốn kéo tôi theo là sao?”
“ Chị Hồ, chuyện này không làm một mình được, lần trước tôi có thể huy động anh em đại đội một, lần này e không xong, chúng ta chặn xe giữa đường, sau đó đột kích thẩm vấn, bắt nghi phạm ... Chị Hồ, giờ chỉ có chị điều động được người, tôi không có cách nào.” Giản Phàm nói nhũn nhặn hết mức, bây giờ danh tiếng của y rất cao, tai tiếng không ít, vô tổ chức, vô kỷ luật, cậy tài làm bừa ... lại còn xúi quẩy nữa, cổ động người ta khó hơn lần đầu kia nhiều, không có Hồ Lệ Quân thì vụ này hỏng:
Hồ Lệ Quân không vội tỏ thái độ, cô không như Giản Phàm, cô đào tạo chính quy, có nguyên tắc hành xử, đạo đức nghề nghiệp của mình, những điều đó lập nên uy tín của cô hiện giờ.