Chương 008: Tiếng súng đêm trăng. (1)
Giản Phàm tha thiết nói:” Chị Hồ, chị do dự gì nữa, chiều nay chị còn nói, chúng ta là trâu già kéo xe, đừng nói là hai tháng, tới hai năm cũng chẳng tra ra gì. Bắt sai, tôi tự mình đi xin lỗi, dù sao giờ toàn thân tôi dính bùn rồi, chẳng sợ ... Nếu chẳng may bắt đúng, vụ mất trộm, giết người đường Trần Thủy, còn loạt vụ án nữa đều có thể vì chỗ này mà đột phá, đây là nhát kiếm đâm thẳng tim Tề Viên Dân, trước kia chị tra mấy vụ án buôn lậu đều chĩa vào hắn nhưng rốt cuộc không làm được gì, lần này có thể là cơ hội.”
Nhìn có vẻ là vụ án chẳng dính líu gì tới nhau, bị Giản Phàm xâu vào nhau, càng nói càng như thật:
Gần tháng nay không có bất kỳ thu hoạch nào rồi, tiếp tục thế này thì sắp tới khó có hi vọng gì, đến lúc hết hạn kết quả vẫn là bị chửi mắng thôi, Hồ Lệ Quân gật đầu nói độc một chữ:” Làm!”
“ Được!” Giản Phàm phấn khích xoay chìa khó, xe khởi động rồ rồ như cũng đã nôn nóng lắm rồi, chi huy:” Mọi người nghe đây, từ giờ chở đi, hành động do chị Hồ chỉ huy, từ bây giờ không được ai gọi điện thoại, đợi tin tức xác nhận, mọi người tìm điểm phục kích
“ Vớ vẩn, anh còn đề phòng bọn này thông báo cho bọn buôn lậu à?” Tiêu Thành Cương khó chịu cắt ngang:
“ Không sợ mọi người bắn tin cho bọn buôn lậu, chỉ sợ ai lộ cho đội trưởng Lục thì chuyện này hỏng, đợi xong chuyện nói sau.”
“ Được rồi được rồi, đừng thừa lời, đám các cậu tên nào tên nấy lắm lời thế.” Hồ Lệ Quân mắt một câu là cả bốn im re, sau đó an bài:” Lấy tinh thần đi, kiểm tra vũ khí ... Nếu tra không ra thì không hề gì, nếu là áp tải lượng lớn cổ vật thì khả năng mang theo vũ khí nóng là rất cao. Lát nữa dùng thế trận 2-2-1 chặn xe, Thành Cương, cậu tướng mạo hung dữ nhất, cậu cùng tôi lên trên cùng. Quách Nguyên, Trương Kiệt mỗi người chốt một bên, khéo léo bọc sườn không chế chúng.”
“ Còn tôi?” Giản Phàm hỏi:
“ Câu lái xe chốt sau, phòng chúng quảy xe hoặc bỏ xe chạy, giờ xác nhận lần nữa, trừ lái xe và trợ thủ thì còn có nhân viên áp tải không, nếu xác nhận được có vũ khí hay không càng tốt ...”
Hồ Lệ Quân kinh nghiệm phong phú, bó trí cặn kẽ căn dặn những điều cần chú ý xong, hai chiếc xe chậm rãi lên đường, biến mất trong bóng đêm lạnh lẽo ...
“ Xe đã rời Tiểu Nam Quản, là xe vận tải biển A42589 ...”
“ Từ đường Trường Phong vòng quả đường
Tấn Từ ...”
“ Lên đường vành đai ... Mấy người à? Hình như có hai.”
“ Rẽ vào đường Bình Nam, có vẻ đi thẳng về phía nam rồi.”
Di động của Giản Phàm mở liên tục, nghe mục tiêu nhiều lần chuyển hướng, hai chiếc xe cũng phải thay đổi theo, địa điểm phục kích phải đổi mấy lần. Không ngờ chiếc xe vận tải này hành tung như ma quỷ, nghe tới đường Bình Nam thì mắt sáng lên, như thế có thể tới thẳng quốc lộ hoặc rẽ lên cao tốc. Miệng lẩm bẩm "Bình Nam, Bình Nam", tấy cầm bản đồ điện tử, chấm bút cảm ứng một cái, Giản Phàm mừng rỡ: “ Lên đường Bình Nam, cầu Nghĩa Tỉnh là đường chúng ắt phải quả, đã rời thành phố rồi, địa điểm phục kích lập ở đó. Chị Hồ, đã điều động nhân thủ chưa?”
“ Cậu chỉ huy hay tôi chỉ huy đây? yên tâm nghe tin tức đi, sai tôi tìm cậu tính sổ ...”
Trong bộ đàm nghe ra rõ ràng giọng cáu kỉnh của Hồ Lệ Quân, Giản Phàm nhe răng cười, theo xe phía trước.
Cảnh sắc thành phố đẹp mê ly, nhất là nhìn từ xâ càng như buổi trình diễn ánh sáng đặc sắc, đường Bình Nam bẩn thỉu bừa bộn vừa được làm mới thay đổi hẳn so với vài năm trước, quả nhà máy kim khí, hai trường trung học, hai chiếc xe tách ra nấp vào bóng tối. Giản Phàm phụ trách đoạn hậu, song e là do Hồ Lệ Quân cố ý an bài.
Trên con đường phía sau cách đó mấy km là chiếc xe vận tải kiểu rơ moóc, mang theo khoang chở hàng ký hiệu Tinh thần vật lưu (Star express), trông cứ như kéo theo cả một cái nhà đang hùng hổ đi trên đường. lLoại xe này ở thành phố về đêm thấy rất nhiều, dưới sự thúc đẩy của ngành hậu cần phồn vinh, mỗi ngày co vô số xe tải đi tới các nơi toàn tỉnh hoặc ngoại tỉnh.
Trong xe, tái xe và trợ thủ xem chừng đã quen với loại cuộc sống đảo lộn ngày đêm này, trợ thủ "xoạch" một tiếng đánh hai que diêm châm thuốc rồi mồi thêm một điếu đưa cho lái xe, khoan khoái rít vài hơi sau đó gõ gõ cửa sổ nhỏ ở khoang sau, từ cửa sổ lộ ra đôi mắt có cảm giác máu lạnh vô tình, trợ thủ giọng khúm núm: “ tắm ca, mọi người ngủ một lúc đi, còn sớm mà, chừng 5 giờ mới tới Phong Lăng Độ, tới khi đó em gọi.”
“ Lái xe cẩn thận đấy.”
Cửa sổ đóng lại, người được gọi là tắm cả biến mất, thì ra ở khoang sau còn người, có vẻ không chỉ một người, tình báo của Đường Đại Đầu sai sót rồi.
Trong đêm khuya, xe chạy trên đường đã thưa thớt lắm rồi, bên cạnh con đường vắng vẻ là hai hàng cây rậm rạp tối tăm, lác đác mới thấy có một quán ăn đêm nho nhỏ nằm ở chỗ đất trống, đây không phải tuyến đường tấp nập lắm.
“ Lão Mã này. “ Trợ thủ ngồi một lúc buồn chán, hạ thấp giọng xuống nói với lái xe: “ Ở Phong Lăng Độ có đợt em gái mới tới đấy, nghe các huynh đệ nói thì toàn là gái Hồ Bắc, chưa tới mười tám, chuyến này không thể bỏ lỡ, hê hê.”
“ Chưa mười tám thì cũng nát rồi, loại hàng ven đường thế có gì hay. “ Lái xe cứng tuổi rồi, không hứng thú loại chuyện này nữa:
“ Xời, con người sống trên đời này thì cũng chỉ vì mấy cái món đó thôi, so với việc anh hít cái thứ kia chẳng bằng chơi gái. “ Trợ thủ nói chuyện rất tùy tiện:
“ Mày chưa hút thì hiểu thế chó nào được. “ Lái xe nhắc tới thấy thèm, nhe răng xuýt xoa, chép miệng mấy lần nuốt nước bọt, cứ như đang hồi tưởng món ngon nào đó: “ Thứ đó rít một hơi, mày nghĩ mày là ai, mày là thứ đó, gái là cái rắm, mày chỉ cần nhắm mắt vào, loại gái gì cũng có, muốn chơi kiểu gì thì chơi.”
Xem ra không phải cá thì không hiểu niềm vui của cá rồi, giữa nghiện hút và chơi gái không có ngôn ngữ chung, có điều không ảnh hưởng đôi bên đi sâu tìm hiểu. Kỳ thực lái xe không cần trợ thủ, có điều đem dài dằng dặc, nếu không có người tán gẫu cho quên bớt thì khó quả.
Đề tài đi càng xâ, xe cũng đi càng xâ, đã nhìn thấy ánh đèn của cầu Nghĩa Tỉnh rồi, đường trống trơn, xe giữ tốc độ đều đặt, vừa lên cầu, đột nhiên từ đối diện cầu có ánh đèn lóe lên, hai màu xanh đỏ loang loáng, tiếp đó là tiếng còi hú, chiếc xe như con báo săn phóng tới giữa cầu phanh két lại ... Tiếp đó nghe thấy tiếng nữ lanh lảnh: “ Cảnh sát đây, xuống xe kiểm tra.”
Bãy chữ danh gọn vang vọng trời đêm.
Tốc độ xe giảm xuống, cửa sổ nhỏ ở khoang sau mở rằ, có người nghiến răng rít lên: “ Sợ cái chó gì, xông quả, con đĩ ... Xông quả!”
Lái xe cũng biết dừng là chết, hai mắt hung ác, nghiến răng đạp ga, đang định lao thẳng quả thì trên xe có hai người nhảy xuống, một tên cao lớn và một nữ nhân, chĩa súng lên trời "đoàng đoàng" cảnh cáo hai phát. Lái xe nghe tiếng súng hoảng hồn đạp mạnh chân phanh, lốp xe ma sát lề đường tạo ra âm thanh sởn gai ốc.
“ Mẹ nó, phía sau cũng có ... Lão Mã, hỏng rồi, chết rồi. “ Trợ lý toát mồ hôi lạnh, từ gương chiếu hậu thấy chiếc xe nữa nháng đèn cảnh sát đi nhanh tới, hoảng hồn la hét:
Còn đang do dự chưa biết ứng phó ra sao thì từ hai bên xe có bóng người xuất hiện, một người bám vào cửa sổ xe, dùng súng đập kính quát: “ Cảnh sát đây, xuống xe kiểm tra.”