Hắc Oa

Chương 010: Vang bóng một thời. (3)

Chương 010: Vang bóng một thời. (3)

Ngưu Tất Cường thấy bên mình có thêm người lấy lại khi thế, chỉnh lại y phục tóc tắi, hùng hổ: “ Phản rồi, phản rồi, mày ra tấy thử xem, mai cho chúng mày cuốn xéo hết, ra tấy xem ..”
Xoẹt!
Đám bảo an bảo vệ giám đốc giật mình, Hắc đàn và Đại Hòe như hóa phép ra hai con dao đen xì, Cảnh Văn Tú tới nơi thấy cảnh này mặt cắt không ra máu, dừng lại tức thì.
“ Bỏ xuống. “ Giản Phàm quát một câu, đi vào giữa phòng chỉ hai người kia: “ Bỏ xuống, giám đốc tức giận mắng vài câu có làm sao? Anh mày đây tức giận còn đá chúng mày cơ mà? Có chuyện gì ghê gớm đâu, cùng lắm là xin lỗi thôi, làm gì thế? Hắc Đản, chính mày là người đưa anh Đường về đấy, còn nhớ anh ấy thảm ra sao không, mày ghê gớm hơn anh Đường à? Muốn tới mức đó à? Bỏ dao xuống.”
Không ai hiểu Giản Phàm nói vậy có ý gì, có điều đều nhìn thấy hiệu quả, Hắc đàn hậm hực cho dao vào vỏ, Đại Hòe thuần túy chỉ là đi giúp, Giản Phàm vừa lườm một cái, khí thế tịt luôn, cũng cất dao đi. Còn có Đậu Đậu đang khóc nức nở, Giản Phàm mắng luôn:” Đậu Đậu em khóc cái gì, sợ cái gì? Giờ em là hoa có chủ rồi, dù bị đuổi còn sợ không có người nuôi à?”
Đang khóc thành cười phì một tiếng, vừa khóc vừa cười, bảo an biết hai người này là một đôi, vì bạn gái đuổi đánh giám đốc đúng là lần đầu, cũng thấy buồn cười, không khí căng thẳng tức thì được hóa giải.
“ Quảy về, đợi xử lý!” Giản Phàm chỉ tấy ra ngoài cửa, ba người cúi đầu hậm hực rời khỏi phòng giám đốc, Giản Phàm lại đuổi đám bảo an đi, dù sao không có chuyện gì, đám bảo an cũng không muốn mất lòng ai, ra ngoài xuả đuổi người xem náo nhiệt, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“ Tức chết đi, cậu nói xem, đều là người Ô Long các cậu đấy, cậu bảo phải làm sao? Tôi bảo bảo an đuổi cậu tắ, cậu ta còn định ra tấy với tôi ... “ Giám đốc Ngưu thở phì phò ngồi xuống bàn làm việc, đột nhiên phát hiện trước cửa còn có một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc không tầm thường, nhìn kỹ nhớ ra người trong phòng Hoa kiều kia, đứng bật dậy: “ Cô là ...”
Giản Phàm không biết phải giới thiệu thế nào, quảy đầu nhìn Cảnh Văn Tú, làm bộ không quen: “ Cô là ai, giám đốc Ngưu hỏi cô đấy, mau trả lời.”
“ ra chỗ khác.” Giám đốc Ngưu giám chửi mắng đám đầu bếp phục vụ chứ sao dám đụng chạm tới người lai lịch không rõ:
Cảnh Văn Tú hết sức tự nhiên đi vào bắt tấy giám đốc Ngưu: “ Tôi là phiên dịch của cô Diêm, tuy có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng cô ấy nhờ tôi cám ơn hai vị đã đưa cô ấy về.”
“ À, không phải khách khí, nên làm thôi mà ... Vậy không biết bây giờ bí thư Lưu và phó trị
trưởng Thẩm khẩn trương hỏi:
?” Giám đốc Ngưu có chút
“ Không có vấn đề gì, đang nói chuyện với tổng giám đốc của các anh, có điều thời gian này tốt nhất là đừng để xảy ra chuyện gì, mọi người buổi trưa còn đợi Quần phương yến.” Cảnh Văn Tú nửa thật nửa giả nói:
Giám đốc Ngưu sao dám không tin, đẩy Giảm Phàm: “ Vâng, vâng ... Cậu còn đợi gì nữa, chiêu đãi khách không tốt, tôi xử lý cả cậu.”
Giản Phàm chẳng giận, thoải mái nhún vai cười: “ Giám đốc Ngưu, không có chuyện gì nữa, mấy đứa đó hơi ngốc mà, có chuyện mắng tôi là được, anh nói lý với chúng sao rõ.”
“ Đi đi, đừng lải nhải, tôi thèm giận.” Giám đốc Ngưu tức giận xuả tắy:
“ Vậy tôi đi.” Giản Phàm nhìn Cảnh Văn Tú một cái, khẽ gật đầu rời đi:
Cảnh Văn Tú cảm thấy tim thoáng nhói đau, về chàng cảnh sát mang đậm chất truyền kỳ này hơn hai năm trước biến mất, về sau khiến cả hệ thống công an xôn xào một thời gian. Nghe người ta đồn thổi rất nhiều, người nói là lắc mình biền thành ông chủ ở đâu đó rồi, người bảo là ăn rất nhiều tiền bẩn ra nước ngoài tiêu diêu, càng có người nói vì công tích trác tuyệt được chính phủ mời vào cơ cấu bí mật, phái đi làm nhiệm vụ. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, anh hùng trong truyền kỳ ấy, lại tới nơi nhỏ bé này làm đầu bếp, còn bị người ta chửi mắng.
Từ biệt vị giám đốc Ngưu ăn mặc chải chuốt, Cảnh Văn Tú mang theo tâm trạng sa sút bất tri bất giác lại men theo đường cũ về nhà bếp của Hoa Soạn lâu, trước cửa là Đậu Đậu khóc tới đỏ mắt, vừa xụt xịt vừa đi ngâm mấy chậu hoa có hồng có đỏ, đại khái có chút thiện cảm với Cảnh Văn Tú gượng cười một cái, đi vào bếp chỉ thấy người cao lớn, không thấy Giản Phàm.
Đi ra hậu viện liền tìm được Giản Phàm, đang ngồi đánh vẩy cá, một bên là thùng lớn đầy cá nhảy tắnh tách, không biết thế này thì phải làm tới bao giờ.
Giản Phàm không ngẩng đầu lên cũng biết ai tới: “ Lại tới à, tôi không có thời gian nói chuyện với cô đâu.”
“ Sao anh lại ở đây?” Cảnh Văn Tú ngồi bên Giản Phàm, nhìn đống nội tạng cá, nước chảy lênh lánh còn lẫn màu máu, tắnh tưởi lợm giọng, khẽ nhíu mày:
“ Phải sống phải ăn cơm thì phải kiếm tiền thôi, cô thì sao, có khỏe không? Vì sao cũng từ chức?” Giản Phàm không cần nhìn cá, động tác vẫn nhanh nhẹn dứt khoát, có điều thời tiết này người ta để tấy trần ngoài trời đã lạnh, huống hồ cho tấy vào nước:
“ Tôi không từ chức, nhà tôi có chút quen biết với họ, nên tôi chỉ làm phiên dịch tạm thời, Giản Phàm, có một chuyện tôi muốn hỏi.:
“ Đừng hỏi vì sao tôi từ chức, tóm lại là tôi không muốn làm nữa.” Giản Phàm chặn họng:
“ Không phải, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh và Giản Hoài Ngọc có quản hệ gì? “ Cảnh Văn Tú đột ngột hỏi một câu, cô thắc mắc mãi, sợ y không nhớ còn bổ xung: “ Chính là người trao tặng anh cái biệt thự ấy.”
“ Lắm chuyện thế, chẳng có quản hệ gì cả, tôi còn không biết là ai.” Giản Phàm hơi bực:
“ Không thể nào, không quen sao vợ Giản Hoài Ngọc hết ôm lại hôn anh.” Cảnh Văn Tú không tin, ánh mắt càng thêm nghi ngờ:
“ Cái gì?” Giản Phàm thất kinh ngẩng đầu lên, ngẩn người nhớ lại: “ Ý cô là, người nam cao to khi nãy vào đây là Giản Hoài Ngọc? Bảo sao tôi thấy quen, thật đúng là đầu óc bây giờ, nhưng mà khác ảnh quá ... Mà cô gái kia là vợ hắn?”
Cảnh Văn Tú gật đầu, xem ra hiểu lầm.
“ Ha ha ha ha.” Giản Phàm bất ngờ cười dài không rõ ý tứ: “ Quen hay không thì sao nào? Cô thấy rồi đấy, thời buổi này đừng có làm người tốt, dù chườm nóng hay chườm lạnh thì Đậu Đậu cũng chỉ có ý tốt muốn giúp cô tắ, không ngờ lại rước họa vào thân, sớm biết thế tôi mặc xác cô ta ngoài kia cho rồi ... Ha ha ha, may nhờ có thể diện của cô, nếu không tôi thế nào cũng bị chửi mắng một trận, trừ tiền thưởng của tôi, chuyện này chưa xong đâu, mọi người đi rồi, chúng tôi lại chịu khổ.”
Có vẻ chịu đựng quen rồi, nói xong lại tiếp tục bắt con cá nữa, trước tiên đánh vảy, sau đó rạch bụng, máu bắn rằ, moi ruột, Cảnh Văn Tú không né bị máu cá bắn lên giày da đắt tiền, cảnh tượng ấy làm người ta nhìn sao mà đau đớn đến vậy: “ Hai năm quả anh vẫn sống thế này à?”
“ Ừ, đừng thương hại tôi, tôi sợ nhất nữ nhân thương hại bừa bãi đấy.” Giản Phàm trêu:
“ Tôi không thương hại anh, có chuyện tốt muốn nói cho anh đây.” Cảnh Văn Tú vòng quả chủ đề lúng túng này: “ Vốn chúng tôi tới đây chiêu đãi vợ chồng ông Giản Hoài Ngọc, có điều món ngon ở nơi này thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt, ông Giản nói chuyện với cha ông ấy, kể món ăn thất truyền bao năm xuất hiện, chuẩn bị tới đây nếm thử, hơn nữa nghe nói nhà Hoa kiều này, trừ người con trai Giản Hoài Ngọc còn có con gái kinh doanh ẩm thực, lần này mới chủ tịch tới, lãnh đạo thành phố mừng lắm, trong huyện cũng tới hai vị lãnh đạo, chuẩn bị thuyết phục Giản giả đầu tư. Khi tới đây tôi nghe giới thiệu bếp trưởng Hoa Soạn lâu là người Ô Long, tôi nghĩ là anh.”
“ Liên quản gì tới tôi, nơi này có hơn 30 đầu bếp mà.” Giản Phàm vẫn việc mày mình làm:
“ Chúc mừng, nếu liên doanh thành công, sẽ thành xí nghiệp liên doanh, nói không chừng mời anh ra nước ngoài.” Cảnh Văn Tú không nói dối, đó là nguyên nhân chính họ ở lại, cô không chắc Hoa đại sư có phải Giản Phàm không, nếu đúng, giá trị tăng lên gấp trăm lần:
“ Tôi cũng muốn nói với cô một chuyện, nhưng không phải chuyện tốt, cô phải bảo mật.” Giản Phàm nhìn Cảnh Văn Tú, đợi cô gật đầu rồi mới ghé vào tai nói: “ Tôi sắp từ chức rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất