Chương 011: Bách hoa tranh diễm. (1)
Ở Quế Viên có 17 khách sạn thêm vào 6 nhà hàng, nhưng miễn cưỡng có thể làm Quần phương yến chỉ có ba nhà, mùa khác nhau không thể có đủ hoa làm món ăn này, hoa trái mùa không chỉ chi phí cao, lưu giữ cũng không dễ, có thiết bị làm lạnh khô chỉ có Quế Viên và Trạch Thanh mà thôi.
Hai năm trước hiệp hội ẩm thực Đại Nguyên nhận lời mời của Quế Viên tới tham dự Quần phương yên chỉ là mang tâm tư kiếm bữa miễn phí thôi, không ngờ Quần phương yến chẳng những khuynh đảo danh gia, còn đem danh tiếng Hoa đại sư của Hoa Soạn lâu truyền khắp nơi. Trong giới lắm tiền rảnh rỗi ở Đại Nguyên truyền tai nhau, nơi vừa có mỹ nữ lại có mỹ thực chỉ có khu nghỉ dưỡng Quế Viên, thành điểm đến tuyệt hảo, không ít đơn vị cuối năm tổng kết chọn nơi này, khiến khách sạn 5 sao ở Đại Nguyên mất đi không ít khách hàng.
Cơ mà ý thức làm hàng nhái của người dân Trung Quốc tốt quá, Quế Viên vừa nổi danh, thế là không ít nhà hàng khách sạn cũng treo danh hoa soạn, đầu bếp thường chỉ cần dùng nguyên liệu thỏa đáng, biết ướp hoa, là đủ để lừa khách hàng rồi, chưa tới một năm mà hoa soạn ở nơi này vàng thau lẫn lộn.
Sau đó giám đốc Quế Viên nhìn xâ trông rộng, đưa vào thiết bị lạnh khô, mà Hoa Soạn lâu lấy hoa khô nhập vị, thế là kỹ thuật cao kết hợp bí pháp, muốn mô phỏng cũng không được, khiến Hoa Soạn lâu lấy được ưu thế cạnh tranh, người nghe danh hoa soạn mà tới lựa chọn hàng đầu là Hoa Soạn lâu, kín chỗ rồi mới tìm tới Trạch Thanh, Hoa Vương, Mỹ Tú.
Mỹ danh của Hoa đại sư và Hoa Soạn lâu một nửa do trình độ đầu bếp kiếm được, nửa còn lại nhờ đầu tư tiền bạc, đám người trong nghề chỉ có thể nhìn mà thở dài thôi.
Nhưng người ngoài thì chỉ thích xem náo nhiệt, không ít người muốn gặp mặt Hoa đại sư, phía khách sạn ngày từ đầu không để ai được mang danh hiệu mình dày công gây dựng này nên đã có chuẩn bị sẵn, truyền đi đủ tin đồn vị Hoa đại sư này khó gặp ra sao cản chân khách. Gặp phải cách cứng đầu thì cùng lắm thì giám đốc Ngưu có tuyệt chiêu, lúc dẫn ra cô gái yểu điệu, lúc thì là mỹ phụ phong vận, thậm chí còn có cả ông già râu dài, nhiều lần như thế đứng nói người ngoài, bên trong Quế Viên cũng không phải ai cũng biết Hoa đại sư là ai?
Vậy rốt cuộc có Hoa đại sư không?
Chắc chắn rồi, nếu không làm sao có Quần phương yến khuynh đảo bao người, chẳng lẽ máy làm à? Mặc dù danh nghĩa Hoa đại sư bao hàm trình độ tổng thể của Hoa Soạn lâu, nhưng chỉ cần tầng quản lý nhìn lúc phát tiền lương, vị đầu bếp kia nhận lương 8800 đồng thuả mỗi giám đốc là biết, Hoa đại sư chỉ có một, chính là Giản Phàm.
Đúng thế, không ai khác ngoài Giản Phàm.
Ngưu Hải Quân và Mã Bằng thi thoảng hâm mộ nhìn về một phía, thở dài, biết bao giờ mới bằng được trình độ của sư phụ? Không, chỉ bằng một nửa thôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Mới đầu sư phụ chỉ khắc hoa bằng củ cải, bọn họ vất vả học được vài chiêu, không ngờ sư phụ tu luyện lên cấp bậc mới, cải trắng, cà rốt, dưa chuột chỉ thuận tấy cũng biến thành hình hoa hình người đẹp mắt. Đến khi họ khổ luyện ngày đêm có thành tựu, sư phụ lại bước lên cấp bậc cao hơn nữa, như bây giờ, chiêu "tiên nữ trác hoa" đã thành truyền thuyết, không chỉ khắc ra hình hoa, còn làm được hoa nở, cao cấp nhất là dùng đầu hũ khắc hoa, cái này thì cả đời họ vô vọng rồi.
“ Sư phụ, bắt đầu chứ? “ Đậu Đậu mặc áo đầu bếp trắng, mặt tròn tròn kích động đứng sau đám phụ bếp chờ đợi:
“ Chú ý quần phương là gì, chính là vị thơm của hoa cỏ, chứ không phải là dầu, mỡ, giả vị ... Sở dĩ tôi chọn hoa soạn là vì đây là món thể hiện được sắc, hương, vị tốt nhất, sắc màu tự nhiên, hương thơm tự nhiên, vị ngon miệng sảng khoái, chứ không phải thứ hương thơm do giả vị cố ý nấu rằ, tự nhiên là đẹp nhất ngon nhất ... Mang lên đây.”
Ngưu Hải Quân và Mã Bằng lúc mới đưa vào nhóm này còn sợ bị bài xích, không ngờ ba tháng có cơ hội cầm thìa, cực kỳ cảm kích sư phụ danh nghĩa này. Họ cũng muốn dựa vào kỹ nghệ thành tài, hưởng lương 8800 cho người ta hâm mộ, nhưng càng học càng thấy thuả kém, hai người đều học trường chuyên nấu ăn mà rằ, từng làm đầu bếp ở nhà hàng có sao, hai món Mạt lỵ bào ngư, Mẫu đơn cá mực đã hoàn thành, khẽ đặt lên làn, đứng thẳng gọi: “ Sư phụ.”
“ Tiểu đông gia.” Đạ Hòe không chậm, món Dạ hương kê phiến được đưa lên bàn:
Giản Phàm nhìn quả mấy món ăn khẽ gật đầu, cách hai ba mét ngửi thấy mùi thơm, nước tương không át mùi hoa, rất tốt, có điều món Mẫu đơn cá mực thì đưa tấy nhón mẫu đơn khắc từ cá mực vứt đi: “ Mẫu đơn là hoa phú quý, làm thế này nhỏ quá, lớn vào ... Đậu Đậu.”
Gọi Đậu Đậu cơ bản là ném củ cải, tức thì cây củ cải lớn bay tới, mọi người thấy sư phụ hôm nay hơi lạ, quá nghiêm túc, không nói đùa như mọi khi. Chỉ thấy củ cải vào tắy, rút con dao nặng 6 cân 8 lạng rằ, xoẹt xoẹt vài cái, không biết dao đang xoay hay củ cải đang xoay, chỉ thấy bóng dao loang loáng, bóng hoa rơi xuống nồi, rơi xuống nước tương, tức thì cánh hoa biến thành đỏ rực, đỏ mê người. Đậu Đậu sáng mắt, dùng dao thái thịt khắc hoa, mới thấy lần đầu.
Mấy người vừa nhìn Giản Phàm với ánh mắt kính sợ, kỹ nghệ này quá quỷ dị, chưa bao giờ nghe thấy, từng nghe Hắc đàn nói, sư phụ trước kia từng làm cảnh sát, hai phụ bếp thậm chí hoái nghi, có phải đao pháp do giết người mà luyện rằ.
“ Sau sắc hương vị là ý hình dưỡng, Mã Bằng, khiếm khuyết của anh ở hình, đừng có đơn thuần lý giải hình là trang trí món ăn, hình ở trong tâm phát ra ngoài, tâm có hình, tấy làm theo, đừng câu nệ ở thứ hình dáng nào ... Còn dưỡng, trước kia tôi lý giải là dinh dưỡng, nhưng về sau mới biết là sai.”
Trong bếp im như tờ, ai nấy nín thở lắng nghe, sư phụ truyền thụ kỹ nghệ, đôi khi chỉ vài câu có thể đột phá giới hạn.
“ Dưỡng là gì, đối với thực khách là dinh dưỡng, với đầu bếp chúng ta là dưỡng tâm, dưỡng tính, dưỡng thân ... Dưỡng thân là tắy, chân, đầu tóc phải giữ sạch sẽ, đó là sự tôn trọng với khách và nghề nghiệp của chúng tắ, Hải Quân, anh phải cắt tóc, Hắc đàn còn hút thuốc nhiều như thế đừng hòng thành đầu bếp giỏi, Đại Hòe uống rượu quá nhiều, rượu là thứ phá hỏng thần kinh vị giác.”
Đó là tật xấu của mọi người, không ai phản bác, từng món ăn được phục vụ nối nhau đưa lên, đợi họ đi rồi, Đậu Đậu hỏi: “ Sư phụ, dưỡng tính là gì.”
“ Dưỡng tính là nói em và Hắc đàn đấy.”
Giản Phàm cười, nụ cười thân thiết, làm Đại Hòe nhớ tới chú Giản ở Đệ nhất oa, thầm nghĩ, đúng là cha con, hai người kia đỏ mặt.
“ Vội vàng, nôn nóng, sốt ruột đó là đại địch của đầu bếp. Hắc Đản, biết vì sao anh chưa cho mày cầm thìa nấu ăn chưa, cái tính nóng nảy của mày có thể đập hỏng cả nồi ... Một đầu bếp giỏi, tính tình phải như ngọn lửa nhỏ, chậm rãi mới làm được việc tỉ mỉ, mỗi ngày chúng ta lấy nước, ngâm hoa, rửa rằu còn lâu gấp 10 lần thời gian chế biến. Vì sao, đó là quá trình dưỡng tính, từng chi tiết làm tốt, mọi thứ tự nhiên mà thành ...”
Ở đây ai chưa từng than vãn sư phụ quá cầu kỳ tốn công, hôm nay mới hiểu hàm ý sâu xâ trong đó, ở chuyện bếp núc, không có thời gian giáo dục nhiều, chỉ có nghe nhiều, nhìn nhiều, học nhiều mới giúp tài nghệ dần tiền bộ.
Đã phục nay càng thêm phục.