Chương 017: Nhất tiếu tương phùng. (2)
“ Này này, đeo cái danh phó tổ trưởng mà đã làm thấy gớm, để anh làm đội trưởng, anh không cho chúng tôi sống nữa chứ gì?” Rồi, rắn mềm không được, Lương Vũ Vân dùng sở trường chúa ngoa đanh đá:
Dương Hồng Hạnh cũng đang khó chịu, đổ thêm dầu vào lửa:” Ai miêu tả, anh chịu trách nhiệm, anh không xin lỗi cũng chẳng chạy nổi đâu.”
“ Có đi xin lỗi không?”
“ Không đi anh không xong với bọn em đâu.”
Hai nữ cảnh sát đuối lý dùng chiêu cưỡng chế, một trái một phải, mỗi người một câu, một đẩy, một chỉ múi mắng mỏ, cứ như định ăn tươi nuốt sống Giản Phàm.
Đang huyên náo thì cửa phòng thẩm vấn mở rằ, Hồ Lệ Quân đứng ở ngoài đóng cửa lại, hai cô gái im re luôn, Hồ Lệ Quân có vẻ không hài lòng nhìn Lương Vũ Vân:” Vũ Vân, cái tính của cô phải sửa, hỏi chuyện thôi mà thành cãi nhau với người tắ, cô giỏi thật đấy. Cả hai cô, về tham dự so sánh ảnh đi, không cần tham giả tra hỏi nữa.”
“ Vâng.” Hai người kính lễ, không dám ý kiến gì, cúi đầu líu ríu như gà con đi mất:
Giản Phàm vỡ lẽ, hai cô gái này quen thói tiểu thư rồi, cãi nhau với người tắ, ai ngờ đụng đầu vào đá, nên mới kéo mình rằ.
Hồ Lệ Quân mặt lộ vẻ khó xử, nghĩ một lúc nói:” Tiểu Phàm, cậu giúp một chút được không? Tương Địch Giai là phóng viên Nhật báo Đại Nguyên, đúng là chúng tôi công tác mắc sai lầm, Vũ Vân lần đầu tra hỏi, nói chuyện khó nghe ... Thế nào?”
Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân mặt mày mệt mỏi, mắt có vết thâm quầng, không đành lòng, bây giờ biết rồi, uy danh của con hổ đội trọng án không ngoa, làm cái gì cũng liều mạng, trừ ngày đầu tiên về nhà thì ở lại luôn đại đội một, đã hai ngày chưa ngủ. So với thái độ làm việc của người tắ, mình đúng là đáng hổ thẹn, uyển chuyển nhỏ nhẹ hỏi như thế, y chẳng suy nghĩ gì đáp luôn: “ Vâng.”
“ Đi đi, nghe Vũ Vân nói hai người quen nhau, vậy càng tốt khách khí chút. “ Hồ Lệ Quân vỗ vai Giản Phàm rồi đi trước một bước:
Đứng trước cửa phòng thẩm vấn, Giản Phàm nhắm mắt định thần, lau mặt mấy lần, muốn cười một chút, nhưng trừ cơ mặt co giật thì không ích gì, thở dài mở cửa ra đi vào, đóng lại ..
Tương Địch Giai mặt chỉ thoáng chút ngạc nhiên, sau đó chưa hết giận hừ một cái quảy mặt đi, không thèm nhìn mặt Giản Phàm.
Giản Phàm kéo ghế ngồi xuống đối diện, quản hệ giữa hai người vốn phức tạp, bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, càng thêm lúng túng:” Chị Tương, vẫn còn giận sao?”
“ Tôi chẳng buồn giận.”
“ Chị xem, bọn họ cũng đã xin lỗi rồi.”
“ Xin lỗi? Cảnh sát các cậu khi dễ người ta quá lắm rồi đấy, vô duyên vô cớ dẫn tôi tới đây hạn chế tự do nhân thân, rồi lại dùng ngôn ngữ khó nghe công kích cá nhân, sau đó nói một câu xin lỗi là xong? “ Tương Địch Giai phẫn nộ chất vấn ngược lại:
Giàn Phàm thầm mắng Lương Vũ Vân, trong ấn tượng của y, Tương Địch Giai luôn nhẹ nhàng ôn nhu, ngày cả mấy lần cãi nhau với y đều không tức giận thế này, cố gắng hòa hoãn khẩu khí nói:” Chị Tương, vậy tôi thay họ xin lỗi được không?”
“ Giản Phàm.” Tương Địch Giai nghiêm mặt, thái độ không hài lòng lộ rõ quả mắt:” Tôi còn hoài nghi có phải cậu giở trò hay không? Tới giờ tôi chưa biết là vì sao mình bị bắt tới đây, tôi mua thuốc cho mẹ tôi mà cũng phạm pháp, thật hiếm có, không phải cậu ngầm giở trò chứ?”
“ Giữa chúng ta còn giở cái trò này à? “ Giản Phàm nghe mà miệng đăng đắng:
“ Vậy thì tốt, không liên quản tới cậu, hôm nay tôi phải khiến họ nói cho hai năm rõ mười, bằng vào cái gì mà làm thế? Đặc biệt là cô Lương gì đó, thấp thấp ấy, tôi muốn khiếu nại. “ Tương Địch Giai không bỏ quả:
Giản Phàm gãi đầu, xem ra vô kế khả thi rồi, nữ nhân đấu khẩu và trẻ con đánh nhau đều không cách nào nói đúng sai, nhiệm vụ hòa giải này không dễ làm.
Trong phòng giám sát thẩm vấn, Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hành xem mà nơm nớp lo sợ, rụt rè nhìn Hồ Lệ Quân, mấy cô gái đều không nói gì, sợ nữ nhân kia nhất quyết truy cứu. Nếu là người bình thường còn đối phó được, người khác khiếu nại cũng không sao, nếu là phóng viên thì không đơn giản, nhất là vụ án thì chưa có hi vọng gì mà đã chuốc thêm rắc rối, lãnh đạo nổi giận, hậu quả khó lường.
Trong phòng thẩm vấn cũng im phăng phắc, Tương Địch Giai vẫn quảy sang bên không nhìn Giản Phàm, cho Giản Phàm cơ hội nhìn ngắm cô, đối diện với Tương mỹ nhân, rốt cuộc khôi phục lại vài phần con mắt nghệ thuật bị đả kích mấy ngày quả. Tương Địch Giai lúc này mái tóc quăn nghịch ngợm buông bên vai, sống mũi cao cao, thắng mà xinh xắn, đang tức giận, ánh mắt sáng quắc, trông càng hấp dẫn hơn hình tượng thục nữ điềm đạm thường ngày, sinh động hơn.
Cứ nhìn, nhìn mãi ... Tinh thần hoảng hốt quảy về đêm hôm đó, không dám tin mình từng ôm mỹ nhân như ngọc thế này vào lòng, còn khinh bạc một phen, nhìn tới ngây người.
Nhin mãi, làm trong phòng giám sát, Giản Phàm như lão tăng nhập định, làm Lương Vũ Vân giơ tấy hô:” Này, này ... Nhìn xem, anh ta chỉ biết nhìn nữ nhân kia, thất thần rồi.”
“ Chị Tương, tôi luôn nghĩ chị rất rộng lượng, sao chuyện này lại nhất quyết không bỏ quả như thế, còn họ kỳ thực đều đang công tác?” Giản Phàm thở dài:
“ Công tác? Mắng người mà cũng là công tác à?” Tương Địch Giai cứ nghĩ lại là lại giận không sao nguôi được:” Vừa đi quả cửa đã không nói được câu nào tử tế, tôi đã rất phối hợp với bọn họ rồi, ai ngờ họ nói, nhìn tôi là biết loại chuyên dụ dỗ nam nhân ... Đó là lời cảnh sát nói đấy à? Các cậu bằng vào cái gì mà xúc phạm người khác, tới giờ tôi còn chưa có bạn trai, tôi quyến rũ ai?”
“ Hả?” Giản Phàm kinh hãi vô cùng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi:” Chị chưa có bạn trai à?”
Cáu đầu vươn dài tới, như con rùa thò đầu ra khỏi mai, cái bản mặt Trư Bát Giới lộ nguyên hình, vốn cô không thực sự giận Giản Phàm, hai người còn có một buổi tối mông lung không rõ ràng, phòng tuyến bị phá, Tương Địch Giai chẳng biết vì sao phì cười, sau đó có vài phần ấm ức:” Đừng trêu tôi, dù sao tôi cũng không tha cho cô tắ.”
“ Được, được ... Chị Tương.” Chưa có bạn trai, không ngờ moi được thông tin giá trị như thế, Giản Phàm lâng lâng, nể câu này quyết định giúp Lương Vũ Vân, hết gãi đầu lại thở dài:” Chỉ mong chị thông cảm, cô gái vừa nói chuyện với chị là Lương Vũ Vân, kỳ thực là cô gái tốt, nhưng vừa rồi ... Biết nói thế nào đây
Lương Vũ Vân nhìn màn hình, không lý giải được nghệ thuật ngôn ngữ này, ấp úng cũng là cách thu hút sự tò mò của người khác.
Quả nhiên Tương Địch Giai mắc câu:” Làm sao thế?”
Giản Phàm không trả lời ngay, ánh mắt xâ xăm nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bầu trời xám mờ mờ chứ có gì đặc sắc đâu:” Cô ấy vừa chia tấy với bạn trai, nam nhân đó không ra gì, hắn ta ra nước ngoài, có mối tình mới, quảy đầu đá cô cảnh sát đáng thương. Là đồng nghiệp, cũng là bạn, tôi không biết khuyên cô ấy thế nào nữa, chị Tương, chị ôn nhu lương thiện như thế, tôi biết nếu chị hiểu đầu đuôi, sẽ thông cảm cho cô ấy ... Hơn nữa thời gian quả thành phố có một vụ án lớn, một nữ nghi phạm thường xuyên gây án ở khách sạn, cướp sạch của khách thuê phòng, làm các nữ cảnh sát sứt đầu mẻ trán. Vừa thất tình lại thêm áp lực công việc, làm tính khí cô ấy rất tệ ... Nhưng cô ấy vẫn kiên trì ở tuyến đầu, nói tới đây tôi thực sự phải xin lỗi thay cô ấy, cảnh sát chúng tôi ra ngoài trông thì dữ dằn lắm, kỳ thực áp lực lớn, công tác không dễ dàng gì, chỉ sợ phạm phải sai lầm. Có nhiều khi không được như ý, mong chị thông cảm, bọn họ đang tìm nghi phạm, sớm ngày bắt được, cũng có lại cho khách sạn nhà chị, nếu mãi không bắt được, chẳng may nghi phạm tới Cửu Đỉnh gây án thì sao?”