Chương 018: Nhất tiếu tương phùng.(3)
Những lời này không có câu từ trau chuốt gây xúc động, nói năng cũng chẳng lưu loát, cứ như phái khó khăn lắm mới nói ra được, thế nhưng càng thêm cảm giác chân thành, đến cả Lương Vũ Vân cũng đồng cảm luôn. Sắc mặt Tương Địch Giai hòa hoãn hơn nhiều, nhưng còn chút cố chấp:” Tôi có thể hiểu cho cô ấy, nhưng ai hiểu cho tôi, tôi không chịu được thái độ ấy.”
“ Tôi hiểu mà.” Giản Phàm gật đầu chắc nịch:
Cũng giống như mỗi lần Giản Phàm đối diện với Tương Địch Giai có chút đánh mất bản thân, mất đi chút lý trí, Tương Địch Giai không hiểu sao cũng rất khó giận Giản Phàm, trải quả chuyện không vui như vậy mà chỉ buồn chứ không giận, lúc này thấy Giản Phàm nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu như thế lại yếu lòng:” Được, tôi không truy cứu, nhưng có điều kiện.”
“ Chị cứ nói.”
“ Cậu.” Tương Địch Giai chỉ mặt Giản Phàm:” Đích thân đưa tôi về, chiều nay tôi có việc phải làm, cậu làm sai vặt cho tôi, bồi thường thời gian tổn thất. Nếu không ...”
“ Không có nếu không.” Giản Phàm lập tức đứng dậy làm động tác mời:” Mời quý cô!”
“ Thế còn được.” Tương Địch Giai đắc thắng cầm túi sách ra khỏi phòng:
Khi hai người đi tới hành lang thì Hồ Lệ Quân đã đứng đợi, Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh lại xin lỗi lần nữa, Tương Địch Giai chỉ nể mặt Giàn Phàm, còn với những người kia mặt đầy cao ngạo.
Đám Lương Vũ Vân sai trước nên đành phải nín nhịn, tới khi Giản Phàm đưa mỹ nữ đi như tiễn chân lãnh đạo, mở cửa, sau đó dương dương đắc ý lái chiếc xe việt dã cảnh sát rời đại đội.
“ Anh ta thật là thất đức, em bị nam nhân đá bao giờ, đợi anh ta về đây cho nằm liệt giường xem. Chị nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta đi, rõ ràng lấy việc công mưu tư, hay thật, chúng ta lần này dẫn mỹ nữ về cho anh ta tán tỉnh rồi, ngày cả hẹn hò cũng không cần
“ Đủ rồi, quản cái miệng của mình đi.” Hồ Lệ Quân mắng một câu, mày vẫn nhíu chặt, vụ án tới giờ vẫn không có nghi phạm, không biết bao giờ mới giải quyết được:
Xe rời cổng đại đội một chưa lâu, không hiểu sao dừng lại, sau đó Giản Phàm và Tương Địch Giai đổi chỗ, rồi tiếp tục lên đường, thì ra là Tương mỹ nhân chưa bao giờ lái xe cảnh sát, cho nên muốn thử một phen.
Mỹ nữ ở trước mặt, nguyên tắc đương nhiên xéo quả một bên, huống hồ Giản Phàm còn chẳng có mấy tính nguyên tắc.
Tương Địch Giai lái xe rất vững, hai mắt sáng bừng, má hồng hồng hưng phấn, luôn là chiếc váy trắng yêu thích, vì tư thế ngồi, mép váy cuốn lên một đoạn, khoe ra cặp đùi săn chắc, làn da trắng hồng khoe sắc màu khỏe khoắn dưới tất lụa trong suốt, xinh đẹp như quả đào đang bước chín mọng, mỹ nữ như vậy mà chưa có bạn trai?
Biết Giản Phàm nhìn mình, cũng chẳng để ý, thi thoảng Tương Địch Giai còn bấm còi rất lớn như sợ không ai chú ý mình đang lái xe cảnh sát vậy, làm Giản Phàm nhớ lần đầu cô tới quán, đường đàng hoàng không đi lại nhảy quả vũng nước, có lẽ ai cũng có chút tâm hồn trẻ thơ còn lẩn khuất trong lòng.
Xe cứ thế đi một mạch về hướng bắc, Giản Phàm hưởng thụ thời khắc thoải mái này, chẳng cần biết Tương Địch Giai lái xe đi đâu, ba ngày rồi chưa rời khỏi đại đội nửa bước, vừa ra ngoài, con ngựa hoang không giữ nổi dây cương nữa.
Mười mấy phút sau Giản Phàm mới chú ý tới cảnh sắc bên ngoài, lòng hồ nghi, không phải tới Ngũ Châu chứ?
Hoài nghi chỗ nào, tới đúng chỗ đó, xe vòng quả con đường nhỏ, đi thẳng tới bãi đỗ xe rồi phanh lại, Tương Địch Giai quảy đầu sang:” Còn nhớ nơi này chứ?”
Xe đỗ rồi mà không có ý xuống xe, Giản Phàm nhìn khách sạn đã tu sửa lại, vẫn là tường kính sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, vẫn là cảnh xe ra xe vào, như chưa từng có chuyện gì xảy rằ:” Có tiền đúng là làm cái gì cũng dễ, chỉ mấy tháng thôi mà không còn vết tích gì nữa rồi, có điều nếu chị muốn mời tôi ăn cơm thì đợi tôi mua bảo hiểm nhân thọ trước được không?”
Tương Địch Giai không cười mà có chút trầm tư:” Ngày hôm đó có mười bốn người bị chết ở đây, chẳng biết có còn ai nhớ tới họ không, cho dù là người thoát khỏi hỏa hoạn, nghĩ lại hoặc mơ về nơi này, hẳn cũng chỉ có ác mộng ... Tôi cũng mơ thấy nhiều lần, nhưng không sợ chút nào. Giàn Phàm, cậu thì sao, nhớ chuyện hôm đó có sợ không?”
“ Sợ à?” Giàn Phàm chống tấy hồi tưởng:” Có câu nói thế nào nhỉ, Thiên hạ vốn là không có chuyện gì, người tầm thường tự chuốc lấy khổ vào thân. Tôi có xem báo, khi đó chỉ một tầng bị bắt lửa, vốn không phải vấn đề lớn, nhưng mà mọi người hoảng loạn, đùn đẩy nhau, tranh nhau bỏ chạy, tới cả bảo an của khách sạn cũng chạy, mọi người đều đổ dồn vào một chỗ, tự dọa lẫn nhau, không xảy ra chuyện sao được ... Là hỏa hoạn, nhưng cũng là nhân họa.”
“ Người tầm thường mà cậu nói có tôi đấy.” Tương Địch Giai cười tự trào:
“ Tôi không có ý chê cười chị hay người khác đâu, chỉ cảm khái thôi, chị chưa từng trải quả chuyện tương tự mà thôi, trải quả một lần rồi, không thấy sợ nữa.”
“ Sao, vậy là cậu từng trải quả rồi?” Tương Địch Giai ngạc nhiên:
“ Đúng thế, khi nhỏ tôi nghịch lắm, hay cùng đám trẻ con lên núi nướng khoai ăn, một lần không cẩn thận thiếu chút nữa biến bản thân thành khoai nướng. Ha ha ha, khi đó tôi còn quá nhỏ, đồn công an không làm gì được, thế nên bắt ông nội tôi đi, bà tôi sợ tới quên cả đánh tôi.”
Tương Địch Giai chúm chím môi cười:” Rồi sau đó?”
Giản Phàm vung tấy làm điệu bộ vô nghĩa:” Còn thế nào nữa, chúng tôi lúc đó đứa lớn nhất mới 7 tuổi, người ta bắt người lớn mấy nhà phải trồng lại cây gây rừng bồi thường tổn thất thôi. Nơi chúng tôi ở thường xuyên xảy ra cháy rừng, mỗi tới Thanh Minh hoặc tháng 10 tế tổ, chỉ cần trời không mưa, thế nào cũng có vài vụ cháy lớn nhỏ. Chị chưa thấy đấy, cháy rừng mới thực sự là đáng sợ, toàn thứ dễ cháy mà, không gian lại rộng, trông kinh khiếp lắm. Tôi thấy nhiều rồi nên không sợ nữa, năm trước, rồi cả năm trước nữa tôi về quê còn cùng mọi người tham giả cứu hỏa.”
“ Không nhìn ra hồi nhỏ cậu nghịch như thế.”
“ Ông nội chiều tôi lắm, mỗi lần bà nội tôi định đánh đòn, ông lại nói, đứa bé này càng nghịch, lớn lên càng giỏi giang ... Ai mà ngờ chuyện chẳng như ý, nghịch thì nghịch thật, nhưng giỏi giang lại chẳng thấy đâu.” Giản Phàm nói mấy câu, bất giác sinh liên tưởng, lòng có phần nặng nề, không muốn để Tương Địch Giai thấy tâm sự của mình, hỏi:” Chị Tương, chị tới đây có ý gì, hay là trong lòng bất an, muốn cảm ơn tôi?”
Tương Địch Giai lườm Giản Phàm một cái, nhìn cái mặt là biết không có ý tốt, nổ máy:” Tôi muốn tới xem thôi, vốn định cám ơn cậu, nhưng cậu không biết tốt xấu, thế nên thôi đi.”
“ Thế mới đúng, chuyện nhỏ thôi mà.” Giản Phàm đan tấy sau gáy ngồi dựa vào ghế, không để ý thái độ của Tương Địch Giai:
Xe lùi khỏi bãi đỗ, đi không lâu tới lượt Giản Phàm chỉ ngoài cửa sổ, dùng nguyên văn lời khi nãy của Tương Địch Giai:” Còn nhớ chỗ này chứ?”
Tương Địch Giai nhìn một cái là nhớ rằ, trước tiệm vàng, vỉa hè, bên đèn đường, vừa mới quả chỗ rẽ, ký ức đêm đó còn như mới, một nụ hôn 30 vạn, sao có thể quên.
Vốn là nơi chứ ký ức êm đềm, bị Giản Phàm hỏi như thế, Tương Địch Giai đỏ mặt, làm ra vẻ chẳng thèm coi ra gì:” À, chỗ nào thế, nổi tiếng lắm à? Tôi không nhớ. Giản Phàm, cậu nhớ thì nói xem?”
Khoai nóng bị ném trả lại, tới Giản Phàm tắc tị:” Tôi cũng không nhớ.”
“ A, tôi nhớ ra rồi, hình như có người ném ba mươi vạn ở đây, không biết người đó hối hận không nhỉ? Nghe nói 30 vạn ở huyện Ô Long có thể cưới được nhiều vợ lắm.” Tương Địch Giai trêu chọc:
“ Không hối hận, nếu có thêm lần nữa, càng không hối hận.” Giản Phàm ngầm phản kích:
Không ngờ lần này Tương Địch Giai lại không né tránh vấn đề đó, còn khiến Giản Phàm nghẹn họng:” Được, cậu bỏ ra 30 vạn nữa, tôi cho cậu thỏa nguyện.”
“ 30 vạn.?” Giản Phàm kêu lớn, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, nửa là y, nhìn Tương Địch Giai đắc ý khiêu khích, nói luôn:” Này, giảm giá được không? Nếu bỏ đi chữ vạn, tôi sẽ chi trả ngay.”
“ Phì, lưu manh.” Tương Địch Giai đỏ mặt, theo đường cũ đi về: