Chương 019: Chẳng phải mộng uyên ương.
Suốt trên đường đi, Tương Địch Giai như gặp lại người bạn cũ, hào hứng hỏi chuyện làm cảnh sát ra sao? Giản Phàm cũng rất cao hứng, y tiếp xúc với toàn cảnh sát, kinh nghiệm ít ỏi của y kể ra chẳng bõ làm trò cười, rất muốn kể cho Hương Hương, nhưng Hương Hương lại không muốn nghe, hôm nay mới có được thính giả tốt, thêm mắm thêm muối ba hoa làm Tương Địch Giai tròn mắt ra mà nghe, làm Giản Phàm hết sức thỏa mãn hư vinh nam nhân.
Xe rẽ trái rẽ phải, đi vào khu thành phố cũ, xuyên quả những con đường nhỏ chật hẹp, cái ngõ quảnh co, cuối cùng dừng lại ở nhà hàng hải sản Cửu Đỉnh ... Lúc đó đã là buổi chiều.
“ Ăn trưa ở đây nhé?” Tương Địch Giai hỏi:
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau hơn một lần rồi, Giản Phàm lòng không thoải mái, không rõ cô có ý gì, rốt cuộc vẫn gật đầu, chỉ là trong lòng có chút cụt hứng.
Tương Địch Giai có vẻ hứng trí rất cao, khoác tấy Giản Phàm đi vào nhà hàng, khiến vô số ánh mắt ghen tỵ n ém tới, phục vụ tất nhiên nhận ra vị Đại tiểu thư này, dẫn hai người đi lên nhà phòng tầng 3. Khi vào trong Giản Phàm hơi ngạc nhiên, rất bình thường, phải nói là quá sức bình thường, không còn cái vẻ xâ hoa như hoàng cung lần đầu tới đây nữa, ban công thoáng đãng có thể ngắm nhìn cảnh đường phố phía dưới, xung quảnh có mấy chậu hoa chỉ là cho đỡ đơn điệu, chẳng phải thứ đắt tiền.
Hai người ngồi xuống, Tương Địch Giai tùy ý gọi mấy món ăn, đợi phục vụ đi rồi, mỉm cười hỏi:” Ngạc nhiên lắm hả?”
“ Nơi này thay đổi sách lược kinh doanh rồi sao?” Giản Phàm vào cửa cũng chú ý khách khứa ra vào rất tấp nập, hơn nữa từ cách ăn mặc thì phần đông là bình dân:
“ Ừ, Trương Khải tiếp nhận nơi này, từ năm ngoái đã chuyển định vị từ quý tộc xuống tầng lớp trung lưu và người làm công ăn lương, phục vụ và hoàn cảnh cũng giảm cấp bậc xuống, nhưng món ăn thì nâng cao, hiệu quả cũng được. Có điều là do danh tiếng của món thịt ngâm tốt, thu hút mọi người tới đây, hiện giờ đã làm ra mười mấy loại, bao gồm cả gà vịt, cứ cuối tuần rất nhiều nhà tụ họp nơi này. “ Tương Địch Giai chú ý sắc mặt Giản Phàm, cẩn thận bổ xung: “ Giản Phàm, công thức chế biến ban đầu thuộc về cậu, đầu bếp Cửu Đỉnh chỉ cải tiến một chút ở giả vị và các loại món ăn, cậu thấy thế nào?”
“ Chị định khơi lên tâm thái thù nhà giàu của tôi đấy phải không?”
Tương Địch Giai đan hai tấy vào nhau, gác cằm lên đó nhìn Giản Phàm, nhưng không nhìn ra được tâm thái đối phương, nói giống như đùa:” Cậu có thể thành người giàu, vì sao phải thù oán? Giản Phàm, cậu không phải là bị nước lọt vào đầu thật rồi đấy chứ?”
“ Xem, lại quảy về đề tài cũ rồi, chuyện này rất đơn giản, chẳng phải chúng ta nói rõ rồi à? 5 vạn với tôi mà nói đã đủ rồi, chừng đó là bằng với thu nhập của một cái quán nhỏ ở Ô Long cả năm trời, thế là nhiều. Thẳng thắn mà nói, tôi không có tiền quảng cáo, cũng không có hiệu để bán thành phẩm, bí phương trong tấy tôi chỉ như tờ giấy lộn. Tôi và phía chị có gì mà tranh chứ ... Chuyện đã thế rồi, tôi không muốn nói nữa, chán lắm.” Giàn Phàm giang tắy, tỏ vẻ chán ngán:” Tôi đã nghĩ thông rồi, chị là phía được tiền, sao còn chưa thông?”
Tương Địch Giai vẫn nhìn Giàn Phàm không chớp, đột nhiên nói:” Không đúng, cậu lại lừa rôi, cậu không nghĩ như thế.”
“ Hả?” Giản Phàm kinh ngạc nhìn Tương mỹ nhân, sao cô gái này còn lợi hại hơn cả mẹ mình, mặt mình có thể hiện chút gì đâu:” Tôi lừa chị bao giờ chứ?”
“ Cậu còn dám nói à, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu đã là tôi rồi.” Tương Địch Giai làm động tác giận dỗi quảy đầu sang không thèm nhìn:
“ Ài, chơi nhầm bạn xấu rồi, cái thằng béo chết tiệt ấy ...” Giản Phàm hiểu ngay:” Chị Tương, chị đừng tin thằng béo, chị có biết bọn tôi gọi nó là Phế Phẩm không, vì lời nó không khác gì đồ phế thải, thằng phế vật trừ ăn với thải ra thì chẳng biết gì.”
“ Nói bậy, Sĩ Thanh không phải như thế.” Tương Địch Giai mắng một câu, rồi lại tò mò quảy đầu lại:” Này Giản Phàm, hai đứa không phải bạn thân à, vì sao lại cứ chơi xấu nhau thế, Sĩ Thanh nói về cậu cũng chẳng hay ho gì.”
“ Ha ha ha, chúng tôi không phải bạn bè, mà là anh em, bán đứng lẫn nhau mà trưởng thành.” Nhắc tới thằng béo, tâm trạng Giản Phàm vui vẻ hẳn:” Nếu nó thấy có cái giá thích hợp, nó sẽ là người đầu tiên bán đứng tôi, chị đừng tin cái mặt trung hậu thật thà của nó, thằng đấy đểu lắm.”
“ Thật thế sao? “ Tương Địch Giai bị quản hệ của hai người làm không biết bình luận thế nào, dù sao làm không khí hòa hoãn hơn rồi, cô thực sự không muốn lại lần nữa căng thẳng với Giản Phàm:
Thức ăn được đưa lên, một phần đùi vịt ngâm, một phần bạch thiết nhục, măng xào thịt, bách hợp kiếm lam, hồng hồng lục tử và hai phần cơm, khá là hấp dẫn. Tương Địch Giai vừa ăn nhỏ nhẹ vừa quản sát Giản Phàm, từ lời nói không tìm ra vấn đề, vậy thì động tác, nét mặt phải để lộ gì chứ?
Có điều rất thất vọng, Giản Phàm vùi đầu ăn uống cứ như thực sự đói ngấu rồi, mấy lần ngẩng đầu lên lại là uống nước, ánh mắt chạm nhau cùng mỉm cười, lại tiếp tục ăn uống. Tương Địch Giai cứ muốn kiếm cơ hội nói chuyện, nhưng mà mồm người ta đầy cơm thì nói gì?
Bữa cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc là kết thúc, cứ như Giản Phàm chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong vậy, đợi y lấy đũa lau miệng, Tương Địch Giai mới hỏi: “ Ngon không?”
“ Ừ, ngon.”
“ Vậy món này thế nào, cậu là đại giả mỹ thực mà không bình luận gì à? “ Tương Địch Giai chỉ món bạch thiết nhục, cô ăn thấy kém ở Đệ nhất oa một chút, nhưng không miêu tả được rõ ràng:
“ Tốt, rất ngon. “ Giản Phàm gật đầu, đáp rất hời hợt:
“ Xem ra thành kiến giữa chúng ta đã quá sâu, tôi không thể nghe lời nói thật của cậu nữa rồi. “ Tương Địch Giai giọng buồn buồn:
“ Tôi nói thật mà, rất ngon, giờ tôi là cảnh sát rồi, không còn là đầu bếp nữa, cả sĩ ba ngày không hát còn lạ miệng mà, làm đầu bếp ba ngày không nấu nướng, trình độ đi xuống.”
Tương Địch Giai chẳng buồn nghe mấy lời ma quỷ nữa, cắt ngang: “ Phục vụ, tính tiền.”
Phục vụ ngạc nhiên, vâng dạ mấy câu rồi chạy đi lấy hóa đơn đưa tới, ai ngờ Tương Địch Giai chẳng thèm nhìn, ném cho Giản Phàm, ý tứ rõ ràng, trả tiền đi.
“ Này. “ Giản Phàm sững sờ: “ Đến quán nhà chị ăn mà tôi lại trả tiền à?”
“ Thì sao nào? Tôi tới quán nhà cậu ăn, còn bị cậu chém cho kìa. Vả lại quên điều kiện rồi à, hôm nay tôi chỉ huy cậu, đồn công an các cậu nợ tôi đấy. Phục vụ, đừng xóa số lẻ cho cậu tắ, người này không biết điều.”
Phục vụ không biết chuyện gì, cố nén cười gật đầu, không ngờ Giản Phàm cũng chỉ ngạc nhiên chốc lát, sau đó tươi cười, cái nụ cười khách khí nghề nghiệp khi làm phục vụ trong quán, lấy tiền đưa cho phục vụ: “ Đúng đúng, hôm nay là làm công vụ tiếp khách mà, về đội xin thanh toán là được, tôi quên mất đấy, may mà chị Tương nhắc, không cần tiết kiệm hộ tôi đâu, cứ tính cả số lẻ đi.”
Lời không thật lòng, thái độ dửng dưng, nụ cười giả dối làm Tương Địch Giai bị kích thích, khiến cô bất giác thấy mình thành nhỏ nhen.
Một nam nhân mà bị một nữ nhân ngó lơ, cảm giác đó gọi là thất bại, ngược lại, một nữ nhân nếu bị một nam nhân lờ đi, mà đó lại là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp ưu tú mà nam nhân lại chẳng xuất chúng, thì cảm giác chỉ kém phẫn nộ.
Tương Địch Giai hiện là như thế, từ ánh mắt trêu chọc của đối phương, từ ngữ khí lạnh nhạt kia, làm cô có kích động úp hết chén bát lên mặt Giản Phàm, cô chưa bao giờ bị xem thường như thế.